uh...meow

1.

Lần đầu tiên Sunghoon hỏi, Jungwon thực sự không thể tin vào tai mình.

"Cái gì cơ ạ?" Em hỏi, quay sang Sunghoon một cách hoài nghi. "Anh có thể lặp lại điều đó không, hyung?"

"Em nên kêu meow cho anh nghe." Sunghoon nói, nụ cười toe toét trên mặt.

Hoàn cảnh hiện tại: bây giờ là 7 giờ sáng Thứ Năm. Họ đang bị trễ so với lịch trình, và Jungwon đang cố gắng một cách tuyệt vọng làm khô tóc của mình để em không làm xấu mặt mình trước các noona. Và Sunghoon đang yêu cầu em hãy kêu meow meow.

"Anh có dùng thuốc không vậy?" Jungwon hỏi, sử dụng chiếc gương để nhìn Sunghoon kỹ lưỡng nhất có thể vào lúc 7 giờ sáng ngày thứ Năm.

Sunghoon cười. "Anh chỉ nghĩ nó sẽ rất vui vẻ thôi," anh nói. "Em sẽ làm điều đó rất giỏi mà."

Jungwon nhìn anh ấy nhưng không nói gì, thay vào đó chọn cách cố gắng sấy khô mái tóc của mình. Em thực sự cần sấy khô mái tóc chết tiệt của mình ngay bây giờ, và cách tốt nhất em có thể làm chính là để cuộc trò chuyện này chết đi.

Thật không may, Sunghoon không dễ bị ngăn cản như vậy. "Thôi nào, Jungwon à, điều đó sẽ làm anh hạnh phúc mà. Và cuộc sống đã đủ khó khăn rồi, em có nghĩ thế không?"

Jungwon đảo mắt. "Ồ, em biết mà, hyung," em nói, bởi vì đó là sự thật. Rốt cuộc, đây là nỗi ám ảnh gần đây nhất của Sunghoon—sau tất cả—đó là, lịch sử văn bản đầy ảnh mèo của cả nhóm là bất cứ điều gì đã xảy ra. Sunghoon bị ám ảnh bởi mèo, và vì lý do nào đó, anh ấy đang phóng chiếu điều đó lên Jungwon.

Cá nhân Jungwon cảm thấy điều này có hơi lố bịch. Đầu tiên, em bị dị ứng với mèo, và điều này hơi không phù hợp với sở thích của em. Và thực sự, nếu Sunghoon yêu cầu em làm điều gì đó khác biệt, như chấp nhận những cái xoa đầu hay ngồi lên đùi anh ấy hay gì đó, Jungwon sẽ sẵn sàng đồng ý. Thật sự. Thậm chí em sẽ đồng ý dễ dàng hơn nữa. Bởi em rất thích được ngồi trong lòng Sunghoon.

Nhưng đó sẽ là chủ đề cho một lúc nào đó, bởi vì ngay bây giờ, Sunghoon đang trở nên lố bịch. Bảy giờ sáng chết tiệt. Hôm nay là thứ Năm chết tiệt. Jungwon đang được yêu cầu đặt phẩm giá của mình sang một bên vì người anh cùng nhóm của em—thậm chí không phải là người hâm mộ, mà là người anh cùng nhóm của em —và kêu meow meow. Giống một chú mèo. Em đã từng đề cập rằng em bị dị ứng với mèo chưa nhỉ? Em cảm thấy như đó là một yếu tố quan trọng trong tình huống này.

Sunghoon dường như vẫn không quan tâm chút nào.

"Thôi nào," anh nói, bày ra vẻ mặt buồn bã, đáng thương, và có chút cầu xin như cún con. "Làm ơn mà?"

Jungwon sẽ thú nhận: phong cách giải quyết xung đột của em là tránh né, và ngay bây giờ em không có năng lượng để tranh luận với Sunghoon về việc điều này thật ngu ngốc.

Em thở dài, liếc nhanh vào hành lang để chắc chắn rằng không có ai xung quanh để nghe thấy. Bất cứ điều gì. Nếu đây là thứ mà Sunghoon thực sự muốn, Jungwon sẽ đồng ý với anh ấy. Cũng có thể làm hài lòng anh ấy và tiếp tục cuộc sống của em.

Em kêu meow, thầm xin lỗi bản thân trong quá khứ, người vẫn còn kiêu hãnh và tự trọng.

"Wow," Sunghoon cười khúc khích sau khi nghe Jungwon moew. Cười khúc khích. Điều này thực sự đáng lo ngại. "Em giỏi thật đấy, Jungwonie."

Jungwon rên rỉ và quay lại với tấm gương. Em nói: "Hãy đảm bảo rằng những người khác đã sẵn sàng nào."

Sunghoon mỉm cười khi anh ấy rời đi, và Jungwon cảm ơn những ngôi sao may mắn của em rằng ít nhất thì giờ chuyện này đã kết thúc. Chúc mừng cuộc sống trong hòa bình, và tất cả những điều đó.

2.

Ba tuần sau, cả hai say khướt cùng với Sunoo trong đêm mà cả nhóm được nghỉ và Jungwon chắc rằng Sunghoon đang nói đùa.

Chà—em nói rằng em đang chắc chắn, nhưng trên thực tế, nó giống như em đã chắc chắn hơn. Em đã chắc chắn rằng Sunghoon đang nói đùa nếu Sunghoon không nhìn em chăm chú như vậy. Em đã chắc chắn rằng Sunghoon đang nói đùa nếu em chưa bán đứng bản thân một lần.

"Anh sẽ trả tiền cho em mà," Sunghoon lặp lại, những từ ngữ phát ra từ đầu lưỡi anh như những đứa trẻ mới biết đi trong một buổi khiêu vũ.

"Thật thảm hại," Sunoo nói từ bên cạnh Jungwon. Cậu ấy cũng chủ yếu nói lắp, nhưng thật dễ dàng để biết cậu ấy đang nói gì khi cậu sử dụng giọng điệu chỉ trích của mình. "Hyung, anh đúng là đồ lập dị."

"Jungwon—" Sunghoon lảo đảo về phía trước quá nhiều trong nỗ lực chỉ vào Jungwon, và phải ngừng nói để đứng vững và chỉ tay lần nữa. "Jungwonie đã từng làm rồi. Em ấy có thể làm điều đó một lần nữa. Anh sẽ trả tiền. "

Jungwon cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng bừng trước khi Sunoo thậm chí quay đầu lại để nhìn chằm chằm vào em.

"Em đã tránh xung đột," Jungwon rít lên. Điều này không thực sự xuất hiện như em đã dự đoán, nhưng nó phù hợp với chủ đề của đêm, vì vậy em đã vật lộn với nó. "Em đã làm điều đó để giữ hòa bình thôi."

"Không," Sunghoon cãi lại, vẫn chỉ vào em. "Em đã làm điều đó bởi vì anh yêu cầu mà. Và bây giờ anh đang yêu cầu một lần nữa, bằng tiền."

Sunoo khịt mũi. "Bao nhiêu tiền cơ?" Cậu hỏi, như thể Sunghoon đang hỏi cậu ấy vậy. Giống như đó là một kiểu thách thức nào đó đối với ý định của Sunghoon. Jungwon sẽ nổi điên nếu em không thực sự tò mò.

Sunghoon không lùi bước. Không, thay vào đó anh cười toe toét, dịch người để phần trên cơ thể tựa vào khuỷu tay.

Điều khó khăn khi đối phó với Sunghoon, mà Jungwon đang học được, đó là cảm giác xấu hổ của anh ấy đã mất từ ​​​​lâu hoặc đã ít đến mức nó gần như bằng không so với những người khác. Anh ấy không biết xấu hổ, đó chính là vấn đề. Chắc chắn và hoàn toàn không biết xấu hổ.

"Mười nghìn," Sunghoon nói.

Jungwon cười. "Em không rẻ đến thế đâu, hyung."

Sunghoon mím môi. "Mười lăm."

"Yah, chừng đó mới đủ mua cho em ấy hai bữa ăn," Sunoo nói, rõ ràng là bị xúc phạm thay cho Jungwon. "Anh nên mua đồ ăn cho em ấy ít nhất một tuần, hyung."

Sunghoon nheo mắt, có vẻ như đã suy nghĩ kỹ về điều đó.

"Chỉ ở cafeteria," Sunghoon nói.

"Vậy thì nó sẽ kéo dài hơn một tuần," Sunoo lập luận. "Cafeteria rẻ lắm hyung, cái này không đáng giá hơn với anh sao?"

Sunghoon có vẻ khó chịu, và Jungwon nghĩ trong giây lát rằng anh ấy sẽ bỏ cuộc và Jungwon sẽ được cứu, nhưng không. Không một chút nào.

"Được rồi, tốt thôi," Sunghoon nói. "Bao nhiêu bữa ăn?"

"Một trăm," Sunoo nói. Ồ. Ngay cả Jungwon cũng bị sốc, em sẽ không nói dối đâu. Mặc dù, thành thật mà nói, em rất vui vì Sunoo đang đàm phán cho em. Bằng cách này, ít nhất, Sunghoon sẽ không thể nói đồng ý với nó và Jungwon sẽ không phải tự làm bẽ mặt mình.

Sunghoon, thật không may, có vẻ như anh ấy đang cân nhắc điều đó, nhưng may mắn thay, Sunoo đã nhanh chóng phản bác lại.

"Và," Sunoo nói, ngắt lời Sunghoon ngay sau khi anh ấy mở miệng và ngay trước khi anh ấy bắt đầu nói, cậu giơ ngón tay lên, "anh phải đánh thức Heeseung-hyung và Jay-hyung dậy trong một dịp tùy theo sự lựa chọn của Jungwon."

Sunghoon rõ ràng phải suy nghĩ thấu đáo điều đó. Jungwon không chắc đó là từ ngữ hay ý nghĩa của chúng, nhưng em có thể thông cảm. Nghiêm túc mà nói, có mấy ai hiểu từ dịp khi họ say?

"Jesus," Sunghoon càu nhàu, ngồi sụp xuống sâu hơn nữa, và trong một giây, Jungwon nghĩ Sunoo đã cứu em. "Em có phải là một luật sư trong cuộc đời khác của em không thế?"

Jungwon thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn thử thách đã qua. Đó là, cho đến khi Sunghoon bắt đầu nói lại.

"Được thôi," anh nói. "Em mặc cả khó khăn như vậy, nhưng anh sẽ làm. 100 bữa ăn tại HYBE cafeteria và một buổi sáng anh sẽ đánh thức các hyung khó tính. Em có đồng ý với thoả thuận đó không?"

Jungwon há hốc mồm trước lời nói của Sunghoon.

"Không đời nào," em nói. "Hyung, thật sao ạ?"

Nụ cười của Sunghoon trông hoàn toàn ma mị ở góc độ này, với Jungwon đang ngồi dựa vào chiếc ghế dài và cằm của Sunghoon tì vào tấm thảm. Anh ấy vẫn chưa hoàn toàn nằm xuống, có nghĩa là mông của anh ấy đang nhô ra ở một góc kỳ lạ, không đẹp mắt, và sẽ thật buồn cười nếu tình huống đang không như vậy, thật kinh khủng đối với Jungwon.

"Thật đấy," Sunghoon nói. "Hãy bắt tay anh và đó là một thỏa thuận."

Jungwon nhìn Sunoo cầu cứu, nhưng cậu ấy chỉ nhún vai. "Ý anh là," anh nói, chỉ tay về phía Sunghoon, "đó là một thỏa thuận tốt. Tất cả những thứ đó với mức giá thấp chỉ bằng một tiếng meow? Em có thấy anh là một nhà đàm phán giỏi không?"

"Anh là một người tồi tệ," Jungwon rên rỉ. "Làm thế nào em có thể nói không bây giờ?"

Sunoo lại nhún vai. Đồng cảm.

Chậm rãi, ngập ngừng—thậm chí là miễn cưỡng—Jungwon cúi người về phía trước để nắm lấy tay Sunghoon và bắt tay. Nó yếu ớt, có thể là cái bắt tay tệ nhất, khập khiễng nhất, đẫm mồ hôi nhất mà Jungwon từng có ở cả hai bên, nhưng đó là một cái bắt tay. Một thỏa thuận kín.

"Em là nhân chứng của bọn anh," Sunghoon nói với Sunoo, vô cùng nghiêm túc khi họ bắt tay nhau.

Sunoo gật đầu một cách nghiêm túc, và vì lý do nào đó mà Jungwon có một ảo ảnh về việc Sunoo sẽ kể lại khoảnh khắc này khi đi quanh ký túc xá. Kỳ quặc. Chắc là rượu.

"Bây giờ em hãy làm đi nào." Sunghoon nói, quay sang Jungwon với cái nhìn chỉ có thể được mô tả là niềm vui sướng. "Chúng ta đã bắt tay, vì thế em phải làm điều đó."

Jungwon ném cho Sunoo một cái nhìn thực sự khó chịu trước khi làm điều đó. Thật kinh khủng. Sunoo đang cười còn Sunghoon thì trông vui vẻ đến khó chịu còn Jungwon lúc này thực sự cảm thấy như bán tháo. Thật lố bịch.

"Chuyện này là chuyện giữa chúng ta," Jungwon nói, giận dữ chỉ vào hai chàng trai trước mặt mình, trước khi đứng dậy và bước về phòng trên đôi chân loạng choạng. "Hai anh có nghe thấy em không? Không ai khác có thể biết được."

Có lẽ Jungwon đã đá vào khung cửa trên đường ra ngoài. Điều đó không thay đổi bất cứ điều gì, em nghĩ. Em vẫn có thể giữ thể diện với các thành viên còn lại.

"Cậu ấy mất trí rồi," Jay thì thầm vào tai Jungwon, rõ ràng là bị sốc khi họ nhìn Sunghoon trả tiền đồ ăn cho Jungwon vào ngày hôm sau trong quán ăn tự phục vụ. Jungwon có bực bội với Sunoo vì đã lan truyền toàn bộ sự việc từ đêm qua không? Em có, nhưng hiện tại em quá choáng váng sau đêm qua để quan tâm.

Jungwon chỉ nhún vai. "Yeah," anh nói. "Và em sẽ được ăn miễn phí trong nhiều tháng. Nó có lợi cho em, hyung."

Jay nhướn mày nhìn em. "Ừ," anh ấy nói. "Tạm thời."

3.

Jungwon ghét cay ghét đắng khi Jay đúng.

Em đã ngồi yên trên thực tế rằng Sunghoon vẫn còn nợ em 47 bữa ăn nữa trong quán cà phê HYBE, cũng như sự lựa chọn đánh thức, và em rất vui vì điều đó nhưng có lẽ em thực sự đã quên rằng Sunghoon được tạo ra từ một thứ hoàn toàn khác so với bất kỳ ai khác mà Jungwon từng gặp, và điều gì đó hoàn toàn khác đó phát triển và mở rộng theo hệ số khoảng một nghìn khi họ ở trước máy quay.

Đây là lần thứ ba Sunghoon yêu cầu em kêu meow meow.
Jungwon đang tìm kiếm, cầu nguyện một sức mạnh nào đó giúp em thoát khỏi nó, nhưng em bắt đầu sợ rằng không có gì cả, không ai có thể cứu em. Không có Chúa, không có ân sủng cứu rỗi, không có lòng thương xót từ bất cứ nơi nào trong vũ trụ. Chỉ có Sunghoon và sự tôn sùng mèo chết tiệt của anh ấy.

Họ đang live, đó là vấn đề. Với những người hâm mộ. Và nếu Jungwon từ chối, sẽ có vẻ như em không thích Sunghoon, và nếu có vẻ như em không thích Sunghoon, tất cả họ sẽ thức dậy với năm bài báo nữa về việc cả hai không thích nhau đến mức nào.

Chắc chắn, một số người trong số họ là người yêu cũ và thực sự không thích nhau (nhìn xem: Sunoo và Heeseung) và một số người trong số họ là người yêu cũ và chỉ cảm thấy quá khó xử khi giả vờ quá thân thiết theo cách mà mọi người nghĩ là tình bạn bình thường (nhìn đi: Sunoo và Riki); nhưng điều đó không chỉ đặt ra câu hỏi tại sao Sunoo cứ tiếp tục hẹn hò với những người trong nhóm nếu điều đó không bao giờ có kết quả với cậu ấy, mà điều đó cũng có nghĩa là Jungwon phải cẩn thận trong những thời điểm như thế này.

Vì vậy, không có nhiều điều để nói, thực sự. Jungwon giả vờ rằng em nghĩ đó là một ý kiến ​​hay và sẵn sàng đồng ý với nó, thay vì để phản ứng cãi nhau-hay-bỏ chạy của em chiếm ưu thế và trừng phạt Sunghoon thật nghiêm khắc hay gì đó. Chà—có thể không phải là điều gì quá kịch tính, nhưng Sunghoon may mắn là hoàn cảnh của họ ít nhất cũng khiến anh không bị nhìn chằm chằm.

Tất cả những gì Jungwon có được ở lần này là một lời khen, vì vậy có lẽ cuối cùng em đã tận hưởng nó nhiều hơn mức cần thiết. Có lẽ hơi lạ khi cứ lặp đi lặp lại nó trong đầu, nhưng Jungwon nhận ra rằng việc Sunghoon liên tục yêu cầu em kêu meow meow ngay từ đầu cũng thật kỳ lạ.

Họ ngang bằng, là những gì em đang nói. Hoàn toàn và hoàn toàn bằng nhau.

4.

"Các fan thích điều đó mà," Sunghoon nói, thả mình xuống chiếc ghế dài bên cạnh Jungwon với một lực đủ mạnh để khiến Jungwon nảy lên một chút. Nụ cười toe toét trên khuôn mặt anh ấy chỉ có thể được mô tả giống như là tự mãn. Jungwon hy vọng anh ấy sẽ sớm phải chịu phạt. "Thành thật mà nói, nếu em thực hành-"

"Em hy vọng Riki ăn cắp tất cả quần áo yêu thích của anh và kéo dài chúng ra để anh không thể mặc chúng nữa," Jungwon nói, không rời mắt khỏi điện thoại. "Và em rất nghiêm túc đấy."

Điều đó khiến Sunghoon im lặng trong một khoảnh khắc hạnh phúc. Hòa bình được khôi phục trên trái đất, và tất cả những thứ đó.

"Tại sao Riki lại muốn quần áo của anh chứ?" Sunghoon cười, có vẻ như đã suy nghĩ kỹ. "Anh nghĩ dạo này em ấy đang cố gắng trở thành Heeseung-hyung."

"Quay lại với Sunoo-hyung," Jungwon càu nhàu.

Sunghoon dừng lại, rõ ràng là đang luyện tập tinh thần để hiểu ý của Jungwon khi nói vậy.

"Tại sao..."

"Sunoo-hyung nói với em ấy - rõ ràng là anh ấy đang nói dối - anh ấy nói với em ấy rằng có chuyện gì đó đang xảy ra giữa hai người vì anh ấy không biết liệu anh ấy có muốn họ quay lại với nhau hay không," Jungwon nói. "Vì vậy, nó có khả năng xảy ra."

Sunghoon nghiêng đầu sang một bên. "Anh có được biết về điều này không thế?"

Jungwon khịt mũi. "Không, bởi vì Sunoo nghĩ rằng nếu anh biết, anh sẽ bắt đầu hành động kỳ lạ và mọi thứ sẽ không ổn."

Jungwon mất khoảng hai phẩy bốn giây để nhận ra những gì em vừa nói. Phải mất khoảng 3 giây sau đó để nhớ rằng em hoàn toàn, trong mọi trường hợp, không được phép nói bất kỳ điều gì vừa thốt ra từ miệng mình.

"Ah," Sunghoon nói. Anh ấy rõ ràng cũng nhận ra những gì Jungwon vừa nói, và chúa ơi, Jungwon thật khốn nạn. Sunoo sẽ giết em mất. Chết. Jungwon sẽ là thần tượng K-Pop đầu tiên chết dưới tay một trong những người anh cùng nhóm của mình. Và thành thật? Jungwon có thể xứng đáng với điều đó.

"Anh không nghe thấy nó," Jungwon nói, quay sang đối mặt với Sunghoon. "Anh bị điếc, chết tiệt , anh nghe thấy em không?"

Sunghoon ậm ừ. Chết tiệt.

"Với một mức giá," anh nói. Jungwon nghiến răng. Em có thể không phải là nhà tiên tri, nhưng em có thể cảm nhận được chuyện này sẽ đi đến đâu.

"Cái gì ạ?" Jungwon hỏi. Nó phát ra giống một lời khẳng định hơn, dù em nói một cách miễn cưỡng, cũng như chắc chắn như em chắc chắn về điều mà Sunghoon sắp yêu cầu. Anh ấy thật dễ đoán, Jungwon nghĩ. Thật khó chịu.

"Em hãy kêu meow meow đi nào." Sunghoon nói. "Và anh sẽ quên nó đi."

"Đây là đe doạ," Jungwon nói. "Đe doạ."

Sunghoon nhún vai. "Một vụ làm ăn thôi." Anh đang cố tỏ ra thờ ơ, nhưng thất bại thảm hại, một nụ cười nở trên môi và một tia hạnh phúc ranh mãnh trong mắt anh ấy.

Jungwon cảm thấy một sự thôi thúc choáng ngợp, không thể giải thích được muốn rít lên với em. Đó có lẽ là ảnh hưởng của Sunghoon, Jungwon lo sợ. Em nuốt sự thôi thúc xuống, thầm tự tát mình vì đã tham gia vào dự án nhỏ của Sunghoon. Nó là một dự án? Jungwon phải thừa nhận rằng chính em cũng không chắc động lực của em là gì vào thời điểm này.

"Anh thật kinh khủng," Jungwon nói. "Anh đúng là một hyung tệ hại."

"Thôi nào," Sunghoon nói. Bây giờ anh ấy trông rất hạnh phúc, bây giờ anh ấy biết Jungwon sẽ làm điều đó. "Cũng không đến nỗi tệ mà. Em thật dễ thương khi em meow meow."

Jungwon đang sử dụng tất cả những kỹ năng diễn xuất tốt nhất của mình để giả vờ rằng việc Sunghoon gọi em dễ thương không ảnh hưởng gì đến em. Chúa ơi, tình yêu nhỏ của em đang trở nên thật khó chịu. Và bất tiện.

Jungwon mất một phút để ổn định bản thân trước khi làm điều đó. Cứ giả vờ có camera đi, em nghĩ. Mọi thứ bớt xấu hổ hơn khi có camera.

Em kêu meow meow, và Sunghoon rất vui. Rất, rất hạnh phúc. Có lẽ đây là lý do tại sao Jungwon cảm thấy thật dễ dàng để tập trung vào những ngày này, bất chấp những lời phàn nàn của em. Đó là một kiểu phản ứng kiểu Pavlovian chết tiệt nào đó, em chắc chắn—Sunghoon càng yêu cầu em kêu meow meow, Sunghoon càng cười nụ cười rạng rỡ, hài lòng khi Jungwon làm điều đó, thì Jungwon càng muốn làm điều đó. Tự làm bản thân xấu hổ.

"Em thật dễ thương," Sunghoon nói, dựa đầu vào vai Jungwon. Điều này không ảnh hưởng đến mình, Jungwon tự nhủ. Mình miễn nhiễm với những lời khen ngợi của Park Sunghoon, nụ cười của anh ấy và mùi dầu gội đầu của anh ấy. Mình tốt hơn thế này.

(Jungwon cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Thành thật mà nói, Jungwon suy sụp kinh khủng, em thậm chí còn không thể nổi điên lên khi Sunoo quở trách vì đã phá hỏng kế hoạch của cậu ấy và "buộc" em phải thừa nhận lời nói dối của mình và có một cuộc nói chuyện cảm xúc với Riki. Nếu có bất cứ điều gì, em lí luận, thì đó là điều tốt nhất.

Em đang đùa ai vậy? Jungwon đã quá lý trí. Em đã đi quá xa về lý trí, em thậm chí còn không thèm hợp lý hóa và bảo vệ bản thân khi Sunoo tạm dừng phần tóm tắt về cái gọi là "cuộc hẹn đầu tiên thứ hai" của cậu ấy và Riki để nói với Jungwon rằng cậu ấy nghĩ rằng em thực sự kỳ lạ về chuyện với Sunghoon gần đây.

"Yeah," Jungwon rên rỉ trên đệm. "Em biết mà."

"Chết tiệt," Sunoo nói. "Em thực sự bị thu hút bởi anh chàng nghĩ em là một con mèo."

"Anh ấy nói anh ấy nghĩ em dễ thương," Jungwon nói. "Thật kinh khủng, em biết."

Sunoo khịt mũi. "Hẳn là vậy, Won. Hẳn là như thế rồi.")

5.

Sunghoon, Jungwon phải thừa nhận, rất dễ thương với lũ mèo.

Ừm - từ xa. Cam kết mới của Jungwon là vượt qua toàn bộ Pavlov–Sunghoon–mất trí vì mèo mà em đang phải vật lộn gần đây. Vì vậy, em nghĩ rằng tốt nhất là nên cho Sunghoon không gian cho đến khi anh ấy tìm ra con quỷ của chính mình.

Được rồi, Jungwon sẽ thừa nhận rằng em đã không thực sự cho Sunghoon chút không gian nào. Bất cứ khi nào em cố gắng, Sunghoon trông không vui và Jungwon cảm thấy tội lỗi, vì vậy em không thể. Nhưng bây giờ có những con mèo thực sự, thực sự tham gia — thậm chí cả mèo con — đó là khu vực nguy hiểm. Sunghoon có thể nảy ra ý tưởng kì cục nào đó, đặc biệt là khi họ đang quay phim.

Dù Jungwon có cố gắng tránh mặt anh bao nhiêu, Sunghoon vẫn tìm được em trong khi anh ấy đang bận chăm sóc một trong những chú mèo con.

"Em nên nói chuyện với chúng," Sunghoon nói từ phía sau Jungwon, khiến em nhảy dựng lên. "Chúng là đồng loại của em mà."

Có lẽ nó nói lên điều gì đó về việc Sunghoon đã tẩy não em khủng khiếp như thế nào đến mức Jungwon thậm chí không hề nao núng trước lời nói của anh ấy. Em chỉ thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu con mèo anh đang ôm.

"Cút đi," Jungwon nói, đủ nhỏ (em hy vọng thế) để máy quay sẽ không thu được.

Sunghoon thở gấp, áp tay lên ngực. "Jungwon à," anh ấy nói, "em đang làm hư hỏng giới trẻ đấy."

"Hyung," Jungwon nói, cuối cùng cũng quay sang nhìn Sunghoon. Mặt anh gần hơn Jungwon tưởng, và điều đó không hề khiến hơi thở em nghẹn lại trong cổ họng. "Em không kêu meow với lũ mèo đâu. Hoặc là với anh, trước khi anh có thể yêu cầu."

"Nào, Wonnie," Sunghoon nói. Anh nở nụ cười chiến thắng, như thể anh ấy đã biết trước mình sẽ chiến thắng. "Đó sẽ là nội dung tuyệt vời mà. Người hâm mộ sẽ thích nó đó."

Jungwon thở dài thườn thượt. Thật khó chịu, Sunghoon sử dụng thẻ fanservice một cách phóng khoáng như thế nào. Điều khó chịu hơn là nó hoạt động tốt như thế nào.

"Anh thật tệ," em nói. "Nghiêm túc đấy, hyung, anh là người tồi tệ nhất." Jungwon bướng bỉnh phớt lờ những con bướm trong bụng khi nghĩ đến phản ứng của Sunghoon với điều này chắc chắn sẽ như thế nào. Đáng yêu. Nó vo ve trong não Jungwon như một con bọ đặc biệt khó chịu, như một lời nguyền. Giống như những từ trong một bức thư tình.

Sunghoon vừa đi vừa cười, xoa đầu Jungwon. "Em không nhất thiết phải làm thế, em biết đấy," anh nói. "Đó chỉ là một sự gợi ý thôi mà."

"Tốt thôi," Jungwon nói khi Sunghoon quay đi, được gọi lại để chuẩn bị cho buổi chụp hình. "Bởi vì em không định làm thế."

Sunghoon cười khi anh ấy rời đi, và gần như là anh ấy biết Jungwon sẽ làm gì.

Sau đó, khi đoạn phim được công bố và Sunghoon chắc chắn sẽ tìm thấy nó, anh ấy đã làm đúng như những gì Jungwon đã dự đoán và cho mọi người xem. Vừa xấu hổ vừa vui khi nghe cách Sunghoon nói em thật dễ thương, và Jungwon không thể không tận hưởng nó, nhiều hơn mức em nên làm.

Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu cả Sunoo và Riki đều chế giễu em vì quá "say mê"? Jungwon làm ngơ trước những lời nhạo báng của họ còn Sunghoon rất vui khi xem đoạn phim. Và điều đó thực sự, thực sự khiến em muốn làm ngơ.

+1

Jungwon và Sunghoon không có nhiều cuộc trò chuyện thân mật, vì vậy làm thế nào hai người đến được đây hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Jungwon.

Được rồi, hoàn toàn nằm ngoài là một chút cường điệu. Điều này đã được ấp ủ từ lâu—những cái nhìn trộm vào gương phòng tập, những ngón tay đan vào nhau trong bóng tối của xe công ty, cái cách mà ánh mắt của Jungwon chẳng yêu gì hơn là lướt qua mắt Sunghoon và nhìn thẳng vào môi anh những ngày này. Và đó là chưa kể đến việc Jungwon kêu meow meow/ điều hạnh phúc của Sunghoon .

Tuy nhiên, mặc dù. Làm thế nào mà họ đi từ việc vượt qua cái mà cả nhóm gọi chung là phần tồi tệ của màn tra tấn mới nhất của họ—hay nhảy, bất cứ thứ gì mà ngày nay người ta gọi họ trong những ngày này—đến việc kết nối ở miệng, dựa vào một trong những tấm gương là một điều bí ẩn .

Dĩ nhiên là không phải vì Jungwon phàn nàn. Em đã có khoảng mười hai giấc mơ khác nhau về thời điểm này, và không giấc mơ nào trong số chúng hoàn toàn phù hợp với thực tế của tình huống. Sunghoon là một người hôn tuyệt vời, thực sự, và Jungwon đang tận hưởng từng giây phút này.

"Jungwonie," Sunghoon lầm bầm trong miệng em, trước khi tiến lại gần để trao cho em một nụ hôn khác. "Em-"

"Nếu anh định nói là kêu meow meow," Jungwon bắt đầu bằng giọng đe dọa nhất mà em có thể tập hợp được.

"Anh không có mà," Sunghoon nói, ngả người ra sau và đặt một tay lên ngực. Anh ấy trông có vẻ bị xúc phạm, theo những gì Jungwon có thể nói, nhưng em gần như bị phân tâm bởi sợi chỉ bạc dính trên môi cả hai. "Thật đó."

"Rồi sao cơ?" Jungwon hỏi, buộc tội. "Hm?"

"Anh định nói," Sunghoon nói, nhìn Jungwon như thể em được treo tất cả các vì sao trên bầu trời. Hoặc một cái gì đó giống như thế. "Em thực sự quyến rũ anh đấy."

"Hyung," Jungwon rên rỉ, gục đầu vào ngực Sunghoon. "Thật là sến quá."

"Thật lãng mạn," Sunghoon lập luận. "Anh đang cố biến chuyện này thành một trải nghiệm lãng mạn, Won à."

"Tệ thật," Jungwon nói, ngẩng đầu lên để nhìn vào mắt Sunghoon lần nữa. "Anh không thể chỉ nói rằng anh thích em sao?"

"À, ừ," Sunghoon nói, "nhưng như vậy dễ thương hơn."

Jungwon không khỏi nhăn mặt. "Chắc chắn," em nói. "Cá nhân em đã nghĩ anh sẽ bảo em kêu meo meo hơn, nhưng—anh dám sao, hyung."

Sunghoon ít nhất cũng có thể tỏ ra ngượng ngùng. "Tuy nhiên, em thật dễ thương khi em làm điều đó," anh nói.

Jungwon cố không đỏ mặt. Và rõ là em hầu như thành công, em nghĩ. "Sao cũng được," em càu nhàu, lần nữa kéo Sunghoon vào nụ hôn.

Em thực sự nên học cách để nó yên. Jungwon nhận thức rõ hơn về những sai sót của mình trong phần đó. Tuy nhiên, ý nghĩ về khuôn mặt của Sunghoon bất cứ khi nào em làm điều đó, ý nghĩ về cách anh ấy gọi em là dễ thương và cách điều đó khiến anh ấy rất hạnh phúc, lôi kéo Jungwon, giống như một sợi chỉ kéo cả chiếc áo len.

Thật kinh khủng. Và Jungwon biết mình không nên, biết mình nên bỏ qua chuyện này và học cách ngừng nuông chiều cả hai, nhưng em không thể. Ngay cả khi Sunghoon ở rất gần, hạnh phúc đến thế, Jungwon vẫn không thể không làm mọi cách để khiến anh hài lòng hơn nữa.

Đây là cách mọi chuyện kết thúc: Jungwon gần như chìm đắm trong sự sỉ nhục trong những ngày này, nhưng theo một cách nào đó, nó đang được giải thoát. Có lẽ em có thể hiểu được Sunghoon đã nghĩ gì trong suốt thời gian qua. Và có lẽ đó là điều khiến em dễ dàng hài lòng một cách lố bịch, một lần nữa.

Chỉ một lần, trên môi Sunghoon, Jungwon meow.











END.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top