Chap 47
Pond lái xe đến trung tâm thương mại, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi khi anh liếc nhìn Phuwin, người vẫn còn bịt mắt. Không khí trong xe tràn ngập sự mong đợi, Pond gần như không thể kiềm chế được sự phấn khích của mình. Sau khi vào bãi đậu xe, anh tháo miếng vải ra khỏi mắt Phuwin.
Phuwin chớp mắt khi ánh đèn sáng của trung tâm thương mại hiện rõ. Cậu nhìn Pond, lông mày nhướng lên vì bối rối nhưng cũng thích thú. "Vậy... chúng ta đang làm gì ở đây?" cậu hỏi, có cảm giác Pond đã có kế hoạch gì đó đặc biệt.
Pond cười tinh nghịch. "Rồi em sẽ thấy. Đi nào," anh nói, nắm tay Phuwin và dẫn cậu vào trong trung tâm thương mại. Phuwin vui vẻ đi theo, hoàn toàn tin tưởng Pond và không muốn làm hỏng bất kỳ điều bất ngờ nào sắp xảy ra.
Họ đi qua đám đông nhộn nhịp cho đến khi Pond dẫn Phuwin vào một cửa hàng quần áo. Phuwin nhìn Pond bắt đầu quét qua các giá quần áo với vẻ mặt tập trung, rõ ràng là đang tìm kiếm thứ gì đó cụ thể. Sau một lúc, Pond lấy ra một chiếc áo sơ mi và giơ lên cho Phuwin xem. "Cái này thế nào? Em có thích không?"
Phuwin liếc nhìn chiếc áo sơ mi - mặc dù vẫn còn hơi bối rối về chuyến đi mua sắm đột ngột - vẫn gật đầu. "Ừ, đẹp đấy. Nhưng... tại sao chúng ta lại mua áo sơ mi?"
Đôi mắt Pond sáng lên vì phấn khích khi anh cúi xuống gần hơn. "Đây là áo đôi. Nhìn này" anh nói, chỉ thiết kế gần hơn. Một nửa trái tim nhỏ được vẽ ở giữa, với một sợi chỉ nối nó lại, và chữ "soul" được viết bên dưới.
Phuwin khẽ mỉm cười, cảm thấy xúc động trước cử chỉ này. Cậu thực sự thích chiếc áo này, và cả sự nhiệt tình của Pond, không thể nào khước từ nổi. "Dễ thương quá. Em thích nó."
Nụ cười của Pond càng rạng rỡ hơn. "Tốt! Bây giờ, thay đồ nào!"
Phuwin chớp mắt. "Khoan đã, cái gì cơ? Tại sao?" Cậu hỏi, bối rối trước yêu cầu đột ngột của Pond.
Pond cười khúc khích và nhẹ nhàng đẩy Phuwin vào phòng thử đồ, ấn chiếc áo vào tay cậu. "Thay nó đi, ná? Anh cũng sẽ thay chiếc áo này. Nào, đi nào! Anh sẽ ra ngoài sớm thôi."
Phuwin lắc đầu với một nụ cười, nhưng cậu vẫn thuận theo. Cậu bước vào gian phòng, thay chiếc áo sơ mi. Khi nhìn mình trong gương, cậu ngạc nhiên thích thú khi thấy nó vừa vặn với mình đến thế nào. Chiếc áo sơ mi trắng, với thiết kế đơn giản, bằng cách nào đó khiến cậu thậm chí có vẻ còn đẹp trai hơn bình thường .
Bước ra khỏi phòng thử đồ, Phuwin thấy Pond đã đợi sẵn. Khi Pond nhìn thấy cậu, mắt anh mở to, miệng anh hơi há ra. Trong một khoảnh khắc, anh không thể nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Phuwin như thể anh vừa nhìn thấy một thiên thần.
Phuwin nhận thấy vẻ sửng sốt trên khuôn mặt Pond và nghiêng đầu. "Vậy... Nó thế nào? Nó có hợp với em không?" Cậu hỏi, cảm thấy hơi ngượng ngùng trước phản ứng của Pond.
Pond vẫn đang loay hoay tìm từ ngữ, tim anh đập thình thịch. "Tốt sao? Em , Phuwin... em trông... thật xinh đẹp, thật tuyệt vời. Thanh thoát, thậm chí..." Giọng anh nhỏ dần khi anh cố tìm đúng từ để mô tả vẻ đẹp ngoạn mục của Phuwin. "Anh không thể tin được em hoàn hảo đến thế trong chiếc áo sơ mi đó."
Nghe được lời khen chân thành của Pond, má Phuwin ửng hồng. Cậu không thể ngăn nụ cười e thẹn lan tỏa trên khuôn mặt khi cố gắng kìm nén sự đỏ mặt đang tăng dần. "Anh làm em ngượng đấy, Pond," cậu nói, giọng nhẹ nhàng. "Đi thay đồ của anh đi."
Pond cười khúc khích và gật đầu, nhanh chóng biến mất vào phòng thử đồ. Vài phút sau, anh xuất hiện, giờ đang mặc chiếc áo sơ mi đen giống vậy. Chiếc áo của anh có nửa trái tim còn lại, với một sợi chỉ và chữ "mate" được viết trên đó.
Đôi mắt của Phuwin mở to khi cậu nhìn thấy Pond trong chiếc áo sơ mi. Trái tim cậu rung lên trong lồng ngực khi nhìn thấy vẻ đẹp trai phong trần của Pond trong chiếc áo sơ mi đen đơn giản. Cậu không thể không cảm thấy may mắn - người này là của mình.
"Anh trông... thực sự đẹp trai," Phuwin nói, giọng chân thành. Cậu mỉm cười và cúi xuống hôn nhẹ lên má Pond. "Em thích lắm."
Pond, rõ ràng là bối rối vì nụ hôn, cũng hơi đỏ mặt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Anh mỉm cười ấm áp với Phuwin và nắm tay cậu. "Đi thôi, tình yêu," anh nói, dẫn Phuwin trở lại xe.
Khi họ đã ổn định trong xe, Phuwin cuối cùng cũng hỏi: "Này, áo đôi là sao thế? Anh định đưa em đi đâu tiếp theo?"
Pond cười, khởi động xe. "Áo đôi đấy, Phu! Chúng ta là một cặp, vậy tại sao không mặc áo đôi nhỉ? Dễ thương mà, đúng không?" Anh liếc nhìn Phuwin với ánh mắt tinh nghịch. "Còn về việc anh sẽ đưa em đi đâu, em sẽ sớm biết thôi. Kiên nhẫn nhé, teerak."
Cách Pond nói "teerak" khiến Phuwin rùng mình. Tim cậu hẫng một nhịp, và cậu lại thấy mặt mình đỏ bừng. Cậu lẩm bẩm, "Anh thật là, cứ trêu chọc..."
Pond chỉ cười khúc khích, thích thú với phản ứng của Phuwin khi anh lái xe đưa họ đến phần tiếp theo của sự ngạc nhiên.
---
Tác giả bên chuyện gốc chưa cho tỏ tình mà Phuwin vs Pond cứ gọi nhau bạn trai vs tình yêu, em yêu ý ;-;, sau mk còn nghĩ là hay mình dịch thiếu mất đoạn tỏ tình nhỉ🥹, nên bắt đầu từ chap này mk sẽ từ từ đổi xưng hô cả hai để chuyện đi theo đúng tiến trình mối quan hệ nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top