1
Đêm nay quả là yên tĩnh, quá phù hợp cho một người chỉ muốn ngủ và ngủ như Minjeong. Ánh đèn đường yếu ớt chỉ vừa đủ để đẩy lùi tạm đi cái bóng tối đang bao phủ khắp nơi. Minjeong, với tư cách là nhân viên thu ngân ở một cửa hàng tiện lợi gần kí túc xá, không mong gì hơn. Ừm chỉ là ghét bọn tư bản quá ah, không thì đã không cần phải làm mấy việc part-time này rồi.
Nhưng ghét thì cũng không đúng, công việc này cũng không quá mệt, lại còn có thời gian và không gian yên tĩnh. Và đặc biệt í, mấy ca làm việc, hoàn hảo quá trời với thói quen sống của em. Một người với lối sống về đêm, được thư giãn và thư thả hoàn thành bài tập.
Làm ca đêm tức là làm việc lúc khắp phố xá đều chìm vào trong giấc ngủ. Nói trắng ra là không phải làm gì hết í. Có những ca nhiều lắm, thì vài ba người khách, có người chỉ vào rồi cũng chẳng mua gì, nên thành ra Minjeong rảnh lắm.
"Chị mày chỉ đứng đấy làm cảnh thôi í, chẳng có việc gì mà làm" Minjeong giải thích với người bạn thân nhất của em, Ningning, bởi nhóc đó hỏi là làm ca đêm có cực không.
"Nhưng ngủ tối vẫn rất khác biệt đó unnieeeeee?" Ningning phản bác, bé nó vẫn rất là lo lắng cho sức khỏe của Minjeong á. Biết bạn mình là loài vật sống về đêm đấy, nhưng làm ca tối muộn thế á? Chả thấy lợi ích gì xất lun á. Trừ cái là Minjeong đôi khi sẽ mua đồ ăn sáng về cho (hihi)
Minjeong bật cười, ngắt má Ningning phát "Bé không phải lo lắng đouuu, chỉ làm có 6 tiếng thôi mà. Hơn nữa quản lí ở đó gấtt là tốt luôn í. Biết chị là học sinh, nên tạo điều kiện hết nấc luôn, còn cho phép chị mang bài vở tới làm trong ca nữa đó." Em chấn an Ningning, người nhỏ hơn cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý
Đêm nay Minjeong không phải làm bài tập hay dự án gì hết, chỉ có ngồi giết thời gian đợi hết ca thôi. Lướt mạng xã hội, đi quanh cửa hàng kiểm tra xem có thiếu mặt hàng nào không, thiếu thì thêm vô, không thì xếp lại mấy món bị để nhầm.
Em lơ đãng ngồi xoay ghế mòng mòng, tiện nhắn một cái tin cho Ningning
"Còn thức hông dạ?" Và ngay lập tức đã có hồi âm
"Gì định gạ tình hả?" *
Minjeong cười sặc cả nước miếng, trời má con bé nó đáo để quá chừng. Đang định nhắn tin trả lời thì nghe thấy tiếng ho ở bên cạnh - tiếng ho kiểu muốn gây sự chú ý chứ không phải ho kiểu viêm phổi trong mấy phim ma đâu. Nhanh chóng đặt điện thoại xuống, em chuẩn bị vào vai một nhân viên thu ngân kiểu mẫu.
"Xin ch- " những từ còn lại như bị tắc lại trong họng bởi vì vị khách trước mặt Minjeong đây.
Chòi oi cái quần què gì vậy.
Minjeong đã cố để bình tĩnh lại, kiềm chế cơn gay panik của mình nhưng dường như vốn từ vựng suốt 20 năm nay của em bay đi chỉ trong chớp mắt. Chưa bao giờ em thấy hội hận vì nhận làm ca đêm như bây giờ. Bởi nếu không nhận, thì sẽ không phải gặp Jimin, một Yoo Jimin bằng da bằng thịt đang đứng đợi tính tiền đây.
Cố lắc đầu để giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng còn sót lại, Minjeong nở một nụ cười công nghiệp "Từng này là hết rồi đúng không ạ?" hỏi thì hỏi thôi sao lại còn vô tình chạm mắt người ta nữa hả chòn ơiii. Cố đánh mắt đi nơi khác, tránh khỏi cái nhìn chăm chú từ đối phương, Minjeong tay run run mà quét mã tính tiền.
Trần đời này liệu có ai run lẩy bẩy chỉ vì mấy món ăn vặt kiểu khoai tây chiên, Sourpatch, Takis, Ramen, cà phê hòa tan, sôcôla, cà phê đóng hộp không có chứ.
Thế là xong rồi nhỉ? Minjeong tự nhủ, nhưng cơn hoảng loạn vừa giảm xuống chút ít, nay lại rực lên bởi một giọng husky trầm ấm bên tai
"Uh, yeah." Jimin trả lời, "mấy cái này là cho bạn cùng phòng của tôi"
Minjeong gật gù cho qua chuyện "Oh, okay."
Ngượng tới mức xịt keo cứng ngắc luôn í.
Mãi mới dám ngẩng đầu lên, có vẻ như Jimin đang đợi một câu mở lời từ phía Minjeong. Thế thì kì lắm í, Minjeong nói thật, bởi vì em đã né chị được khoảng 1 tháng rồi.
"Hết bao nhiêu tiền vậy?"
Khụ
Minjeong hắng giọng, mặt em dần ửng đỏ. Chúa ơi cứu con với.
"Của chị hết 10,000 won" Em trả lời, cố tập trung vào màn hình trước mặt. Nhìn vào đâu cũng được đừng nhìn vào Jimin là được..
"Oh, okay. Trả em nè." Jimin nói rồi đưa chính xác số tiền cần trả. Không suy nghĩ đến việc đếm lại, Minjeong nhanh chóng nhận lấy rồi lại để vô tình chạm vào tay đối phương. Một dòng kí ức, rất đáng xấu hổ, mà Minjeong luôn muốn chôn vùi đi, bỗng nhiên lại ùa về như lũ.
"Em thích chị" Minjeong bỗng nhiên nói, "Thích kiểu thích thật í." Nói xong mới thấy hối hận. Em như một chú nai tơ bị bác thợ săn tóm cổ, rụt người vào vì ngại, chỉ dám liếc qua Jimin, rồi lại liếc xuống nơi hai bàn tay đang nắm chặt.
Jimin chớp mắt, sự bất ngờ hiện rõ trên mặt, í là nếu tự nhiên một bạn cùng nhóm môn Hóa học tỏ tình với mình, thì ai cũng sẽ như vậy mà đúng không?
Nhưng thiệt tình, tỏ tình một cách ngẫu nhiên như thế á?
Khỏi phái nói, là người làm triệu con tim tan nát với những lời từ chối lạnh lùng, Minjeong đâu có biết tỏ tình như nào cho phải. Em cố tìm cách nào để đỡ mất mặt, chứ cứ thế này chắc em thành xuống tâm trái đất gặp vozer mất. Nhìn sang người bên cạnh, Minjeong lại buột miệng nói
"Và đó là cách mẹ gặp mẹ con"
Minjeong lắc đầu để cố thoát ra khỏi dòng suy nghĩ đó, nhanh chóng cất số tiền Jimin đưa vào ngăn kéo, máy móc in tờ hóa đơn, vô hồn mà xếp đồ vào túi, mặc ánh nhìn chằm chằm của người đối diện.
"Cảm ơn quý khách", Minjeong nói như một cái máy được lập trình sẵn "Hẹn gặp lại"
Em nín thở chờ đợi tiếng cửa reo, hi vọng vị khách kia sớm rời khỏi đây, nhưng mãi rồi, không có tiếng chuông nào hết, và vị khách kia thì vẫn ở đó, vẫn ở ngay trước mặt em.
"Tôi không biết là em làm ở đây đấy Minjeong-ssi." Jimin mở lời, nhìn vào cô gái bé nhỏ trước mặt, chỉ nở một nụ cười nhẹ. Nụ cười mà thường mọi người sẽ không để ý í, nhưng Minjeong thì không, em để ý đấy. Sỡ dĩ là do em đã quá quen với cái kiểu cười đó của Jimin rồi mà đúng hơn thì, em để ý tất cả mọi thứ về Jimin.
Dù cho cái việc này có sến rện đến mức nào, nhưng em phải thừa nhận, em luôn chú ý tới Jimin. Kiểu như trên người em gắn Jimin-GPS í (cái này do Ningning nghĩ ra ấy). Bởi vì chỉ cần Jimin xuất hiện trong tầm mắt em, là em sẽ ngay lập tức bị người lớn hơn hút hồn.
Minjeong vẫn thường hay chống chế là ai cũng sẽ bị Jimin hút hồn hết chơn á, bởi Jimin thông minh, khéo léo và cực kì nổi tiếng. Dĩ nhiên nhan sắc thì khỏi phải bàn luôn. Jimin là God mà, không thì cũng là con cưng của God.
But it was that kind of smile that Minjeong would like to say she can only notice. It was that ghost, and unreadable smile that the older girl always gave her when they were Chemistry partners. And up until now, Minjeong doesn't know what it means.
Để mà nói cho đúng, cái nụ cười của Jimin, dường như chỉ xuất hiện khi Jimin ở cạnh em, thường thì trong giờ Hóa í. Nó ma mị, khó đoán xen chút ranh mãnh. Mà đến tận bây giờ, em cũng chẳng hiếu nó mang ý nghĩa gì.
Thì là bởi trong tiết Hóa, Jimin lúc nào cũng lạnh lùng, ít nói ý. Nếu như không phải nụ cười ấy, có khi em đã không đổ gục dưới chân chị như bây giờ rồi.
"Chỉ là làm thêm thôi ạ" Minjeong nhún vai trả lời, cố tỏ ra thờ ơ, không quan tâm. Mà sao chị ấy chưa đi nữa vậy?
Chợt nhìn đồng hồ ở trên máy, nhận ra ca làm việc của mình sắp kết thúc. Em chỉ có thể thầm cảm ơn chúa.
"Oh, vậy à, tôi hi vọng có thể gặp lại em ở đây" Jimin nói rồi xách túi đi "Giữ sức khỏe nhé!"
Minjeong chớp mắt, từng lời của chị cứ lặp đi lặp lại trong đầu em như một cái máy phát bị hỏng. Em ngó ra chỗ hiên cửa, chỉ thấy Jimin đang quay lại nhìn em. Và lần này, em chắc chắn, không phải do overthinking em thề, là Jimin đang cười với em.
Và tất cả những gì em có thể làm, là nhìn Jimin rảo bước rời đi dưới ánh đèn đường leo lắt. Cảm tưởng như nụ cười của chị, còn tỏa sáng hơn bất kì bóng đèn nào nơi này.
"Giết tôi đi chòi oi" Minjeong nhắn một cái tin rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bàn giao ca làm cho người khác. Điện thoại rung lên, tin nhắn của Ningning gửi tới
"Chê nhé"
Đảo mắt khó chịu, Minjeong bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nhìn về hướng Jimin vừa đi, em lắc đầu, cố để bản thân không nghĩ quá nhiều về những lời Jimin nói lúc trước. Người ta chỉ hỏi như thế cho lịch sự thôi, đừng có mà ảo tưởng.
Nhưng có lẽ, chỉ có lẽ thôi nhé, một phần nào đó trong em vẫn đang hi vọng gặp lại chị ấy một lần nữa. Dù chỉ là một chút ít, ở ngoài nơi trường học, khi tất cả đều đang say giấc. Có lẽ, Minjeong lại tìm thấy chút ánh sáng le lói cho mối quan hệ của hai người/
--------------------------------------------------
"Is this a booty call?" bé Ning nhắn thế này, kiểu nếu mà các cậu có BwF í (tớ mong là các cậu không có :)) thì lúc mà muốn gọi người ta đến ụ, nó sẽ gọi là booty call á :>
"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top