3
Vinicius nhận ra rằng anh không
nên chọc tức cậu. Nhưng, khiến việc đó dừng lại là điều không thể.
Pablo Gavi như một chú chim giận dữ cao 5 foot luôn nổi giận với mọi thứ nhỏ nhặt. Thật quá dễ dàng để chọc giận cậu, đó là lý do tại sao Vinicius cố gắng làm điều đó mỗi khi có cơ hội.
Có lẽ cái cách mà lông mày của Pablo nhướng lên và đôi mắt nheo lại, một cái bĩu môi nhỏ nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt cậu mỗi khi có điều gì đó không như ý muốn khiến cho Vinicius thích thú mất rồi.
Vinicius thích nhìn cách khuôn mặt của Pablo nhăn nhó vì anh. Vinicius nghĩ anh đã nghiện nó rồi.
Đôi khi, Vinicius thấy mình suy nghĩ quá nhiều về cậu, nghĩ về việc cậu có thể ở bên những người thân yêu của mình như thế nào.
Có phải cậu cũng như thế này với mọi người? Luôn luôn dễ dàng nổi giận? Hay có phải nó chỉ dành riêng cho các đối thủ? Và nghe có vẻ hơi ích kỷ nhưng có phải cậu chỉ dành nó cho anh?
Hầu hết các cầu thủ trẻ nhất trong đội rất dễ bị cuốn vào những cuộc ẩu đả với những cầu thủ lớn tuổi hơn trên sân, chủ yếu là do sự chế nhạo hay khiêu khích của họ, vì cầu thủ ấy vẫn còn trẻ, ngây thơ và chưa trải đời.
Nhưng Vinicius không chế nhạo tuổi tác của Pablo, điều đó nghe sẽ rất giả tạo nếu ai đó hỏi anh về vấn đề này. Anh chỉ hơn cậu một vài tuổi và cũng đã ở từng ở vị trí của cậu cách đây không lâu. Vinicius có thể đồng cảm với Pablo về điều đó.
Nhưng cách cậu đối đầu với anh, nổi giận và khó chịu, hoàn toàn khác so với khi anh thấy cậu làm điều đó với những người chơi khác, thậm chí cả những cầu thủ trong Real.
Vinicius không thể nghĩ rằng Pablo lại đi thẳng đến chỗ ai đó, áp ngực vào họ chỉ để thì thầm rằng họ là đồ khốn nạn...
__________
Lần tiếp theo hai người gặp nhau thực ra là vì một thỏa thuận quảng cáo với Nike.
Pablo ở đó để quảng bá, trong khi Vinicius phải họp với luật sư của mình để cố gắng phá vỡ hợp đồng chết tiệt với công ty này.
Vinicius đang ngồi trong khu vực phòng chờ, chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn chằm chằm xuống sàn và ăn một thanh granola từ máy bán hàng tự động, chờ đợi các luật sư của mình kết thúc cuộc tranh luận nảy lửa.
Khi đang đắm chìm trong suy nghĩ, anh nghe thấy tiếng kim loại lạo xạo nhẹ nhàng trên sàn, âm thanh thư giãn của những miếng chêm va vào sàn tiến lại gần anh hơn. Anh nhai và nuốt phần còn lại của thanh granola, nhìn lên với ý định chào đón bất kỳ cầu thủ nào ở đó, nhưng hơi thở của anh nghẹn lại khi nhìn thấy cậu.
Pablo bước vào khu vực phòng chờ và đi thẳng đến chiếc bàn đối diện, hoàn toàn không biết rằng đối thủ của mình đang ngồi phía sau.
Vinicius im lặng quan sát cậu một lúc, quan sát cách cậu làm việc thường ngày trong sự im lặng yên bình.
Thật tệ khi biết anh sắp phá vỡ sự yên bình đó.
“ Này. ”, anh nhẹ nhàng nói trong căn phòng yên tĩnh, nhìn Pablo suýt sặc nước quay lại với đôi mắt mở to. Cậu nuốt nốt chỗ nước còn lại, cau mày nhìn người đàn ông đang ngồi xuống.
" Anh làm tôi sợ đấy! " Pablo rên rỉ.
" Suýt thì sặc nước. "
“ Xin lỗi, tôi không cố ý. ” Vini cười nhẹ với cậu.
Cầu thủ người Tây Ban Nha thận trọng quan sát anh, lông mày cụp xuống. Sau một lúc, cậu đi đến chỗ người đàn ông cao hơn, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh anh.
" Có chuyện gì vậy? " Pablo hỏi anh ta, nghịch chai nước trên tay. " Hôm nay anh im lặng hơn thường ngày. "
Vinicius chỉ lắc đầu, liếc nhìn cậu.
" Không có việc gì to tát cả , tôi chỉ đang chờ bản hợp đồng được hủy bỏ. "
Pablo lại nhíu mày. "Chúa ơi Anh vẫn đang chờ đợi hả? Điều này đã xảy ra hàng tháng rồi phải không? "
Vinicius ngả người ra sau ghế, tay nắm chặt tay ghế và nhếch mép lười biếng với cậu. "Làm sao cậu biết về điều đó? Cậu theo dõi tôi hả pequeno?"
Pablo chỉ đảo mắt, nhưng sắc hồng dịu dàng nổi lên trên má anh không khiến Vinicius chú ý. "Đầu tiên, đừng gọi tôi như vậy nữa. Thứ hai, tôi chỉ tình cờ lướt được bài báo của anh khi đang đọc tin tức, đó là tất cả... "
Vinicisu chỉ cười, mắt nheo lại. Anh quan sát cách môi Pablo bĩu môi, khiến anh phải nhìn đi chỗ khác một lúc trước khi làm điều gì đó có thể khiến anh hối hận sau này.
Anh nhìn lại Pablo, lúc này đang nhìn xuống sàn nhà.
" Cậu rất dễ thương khi lải nhải đấy, biết không?" Vinicius nói. Pablo ngước mặt lên nhìn anh, mắt hơi mở to.
“ Im đi. ”, anh nghe Pablo càu nhàu, và Vinicius lại cười.
Sự im lặng bao trùm lấy họ, và Vinicius hơi lo lắng rằng anh có thể đã khiến cầu thủ người Tây Ban Nha khó chịu. Vì vậy, anb quyết định chủ động phá vợ sự im lặng.
“ Cậu ở đây bao lâu rồi? ", Vinicius hỏi.
" Ừm... Tôi nghĩ tôi đến đây vào khoảng tám giờ. ", cậu nói với anh, và Vinicius nhanh chóng lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian.
“Chết tiệt! Pablo, gần một giờ ba mươi rồi,” Vinicius nhìn Pablo nhún vai, nhấp một ngụm nước nữa. " Cậu ăn cơm chưa? "
Pablo chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Vinicius bắt đầu rút điện thoại ra để tìm kiếm những địa điểm tốt mà họ có thể ăn gần đây. " Mấy giờ cậu xong việc? "
" Có lẽ khoảng hai mươi phút nữa?"
Vinicius ngước nhìn cậu, mỉm cười. "Tuyệt. Tôi sẽ đợi cậu ở đây."
Pablo nheo mắt về phía anh, bối rối. " Ý anh là gì? "
“ Ý tôi là, tôi sẽ đợi cậu ở đây, và khi cậu xong việc, chúng ta sẽ đi ăn bánh mì kẹp thịt, nhé? " Vini nói, nhìn thẳng vào mặt Pablo. " Tôi mời. "
Pablo lắc đầu lia lịa. " Không được đâu! "
" Sao lại không? "
" Bởi vì! " Pablo giơ hai tay lên trời. "Ý tôi là, chúng ta giống như... kẻ thù hay gì đó. Sẽ rất kỳ lạ nếu mọi người nhìn thấy chúng ta đi cùng nhau bên ngoài sân cỏ, phải không?"
Đó có lẽ là điều buồn cười nhất mà Vinicius từng nghe trong đời. Vinicius rất tôn trọng Pablo, để có được như ngày hôm nay, cậu đã phải tập luyện và làm việc không ngừng nghỉ mỗi ngày. Thật đáng ngưỡng mộ, tất cả những công việc mà Pablo đã làm để có được thời điểm này.
Suy nghĩ ấy khiến Vinicius nhớ ra cậu vẫn còn ngây thơ đến thế nào.
" Đối thủ không có nghĩa là kẻ thù, Pablo. " Vini bắt đầu. " Tôi hy vọng cậu không coi tôi là một người như vậy. "
Người Brazil quan sát phản ứng trên khuôn mặt cậu. Thật là một cậu bé biểu cảm...
" Được thôi. " Pablo nói sau một phút. " Nhưng chỉ vì thức ăn miễn phí. "
" Được thôi! " Vinicius đưa tay ra để Pablo nắm lấy. " Tôi ở chỗ này chờ cậu. "
"Được rồi. " Pablo gật đầu, đứng dậy và khẽ cười với người cao hơn. "Tôi sẽ quay lại nhanh thôi."
Vini nhìn cậu bước đi, tiếng kim loại cào trên sàn nhà nhiều lớp mỏng dần khi Pablo đi xa hơn.
_________
"Ôi mẹ ơi, ngon quá!" Pablo rên rỉ.
Nhất định là như vậy, với cái cách cậu nói lắp bắp, nước bọt sắp trào ra khỏi khóe miệng.
Vinicius kinh ngạc nhìn cậu xơi sạch chiếc bánh mì kẹp thịt vừa được đặt trên bàn cách đây vài phút.
“ Pablo yêu dấu. ” Vinicius khẽ cười khúc khích, nhoài người qua bàn để nắm lấy một cánh tay của Pablo, ra hiệu cho cậu ăn chậm lại. " Cậu sẽ bị nghẹn nếu tiếp tục ăn như vậy, sẽ không ai giành nó với cậu đâu. "
Pablo gật đầu, mặc dù hơi xấu hổ, và đặt chiếc burger xuống đĩa, với tay lấy khăn ăn để lau người.
“ Xin lỗi, lâu lắm rồi tôi chưa được ăn một chiếc burger nào ngon như vậy. ” Pablo ngượng ngùng nói.
Vinicius gật đầu, cảm thấy thành công vì đã khiến chàng trai trước mặt mình vui vẻ khi cắn một miếng khoai tây chiên.
" Làm thế mà anh tìm thấy được nơi này? " Pablo nhoài người để cướp miếng cá rán trên đĩa của Vinicius. Anh giả vờ không để ý. " Quán ăn này không giống vẻ nề ngoài của nó. "
Đúng vậy, nó nằm gọn trong một khu vực ít ai để ý. Hiếm khi thấy quán ăn đông khách khi Vinicius đến đây.
Đó có lẽ là lý do tại sao anh tiếp tục quay lại đây. Tách biệt và yên tĩnh, sự kết hợp hoàn hảo dành cho anh sau những tuần căng thẳng. Tất cả những gì anh muốn làm chỉ là ăn những món ngon trong yên bình.
" Asensio đã nói với tôi về nơi này vào năm đầu tiên tôi ở đây. " Vinicius cắn một miếng bánh mì kẹp thịt. " Một ngày nọ, anh ấy tình cờ đến nơi này và bắt đầu ghé đến thường xuyên hơn. Tôi đã hỏi anh ấy liệu tôi có thể đi cùng anh ấy vào một ngày nào đó không, và anh ấy đã đồng ý. "
" Chà, tôi có thể hiểu tại sao anh lại muốn tiếp tục quay lại đây. ", Pablo ậm ừ, vui vẻ quay lại nhai chiếc burger của mình.
Họ im lặng một lúc, thưởng thức đồ ăn và cảm giác thoải mái xung quanh.
Vinicius lặng lẽ quan sát Pablo, ngưỡng mộ cậu bé ngồi đối diện mình. Anh quan sát cách cậu ăn mà không quan tâm đến những người xung quanh, quan sát nguồn năng lượng mà cậu có, nhún nhảy trên ghế theo cách gần như một đứa nhóc.
Anh để ý tất cả những điều nhỏ nhặt, giống như cách cậu thích cắn vào bên trái, bên phải, rồi đến giữa chiếc bánh mì kẹp thịt, giữ nguyên thói quen đó mỗi khi cắn một miếng khác, giống như cách khóe miệng bên phải của anh nhếch lên thành một nụ cười nhỏ khi cậu đang nhai thức ăn, hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Và Vinicius nhanh chóng nhận ra anh đã nghĩ về Pablo theo cách không nên nghĩ, và anh không thể dừng nó lại. Tuy nhiên, anh ấy chưa muốn khẳng định nó. Đó có thể là một điều đáng sợ, và anh không muốn làm cậu bé ngây thơ, đáng yêu trước mặt mình sợ hãi.
Pablo bắt gặp ánh mắt của Vinicius, một nụ cười bẽn lẽn nở trên khuôn mặt anh.
" Gì vậy? ", Pablo hỏi anh ta, và tất cả những gì Vinicius có thể làm là lắc đầu.
" Không có gì phải lo lắng, pequeno. "
______
" Pedro, có kì lạ không khi anh thích một người mà suốt quãng thời gian qua anh nghĩ anh ghét họ? "
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top