Chương 6 (Hạ)

CHƯƠNG 6 (HẠ)

Mà với Lưu Diệu Văn, thân thể vừa chặt vừa nóng của Tống Á Hiên khiến Lưu Diệu Văn sung sướng đến bốc hỏa, quá nóng quá chặt rồi, hoàn toàn bị bao bọc bởi khoái cảm, khoái cảm từ bàn tay không thể so sánh được, hắn nhịn đến điên cuồng thao túng dục vọng người dưới thân, dùng tay vỗ nhẹ cánh tay ý muốn anh thả lỏng. 

Đau đớn đi kèm với sự khoái cảm xông thẳng lên đại não của Tống Á Hiên, bản năng của thân thể phóng đãng ép anh không ngừng điều chỉnh trạng thái và động tác để phù hợp với kích thước và lực độ của Lưu Diệu Văn. Cảm giác ngứa ngáy bên trong khiến Tống Á Hiên khó chịu, anh cố gắng thả lỏng thân thể, nâng eo lên lấy lòng Lưu Diệu Văn. 

Cảm nhận được thân thể Tống Á Hiên thả lỏng, eo bắt đầu vặn vẹo, Lưu Diệu Văn bắt đầu chầm chậm ra vào trong hoa huyệt, sau so với trước càng mãnh liệt, từng chút từng chút dùng lực, âm thanh rên rỉ của Tống Á Hiên bị sự va chạm đánh vỡ, lý trí của anh cũng bị cướp mất, khoái cảm phóng đại vô hạn, bản năng của Omega khiến anh yêu thích cảm giác bị xâm phạm, anh nỗ lực nâng eo phối hợp với sự va chạm điên cuồng của Alpha. 

Lưu Diệu Văn quá dữ dội, hắn hận không thể đem cả cây bảo Tống Á Hiên ăn đến tận gốc, hai mắt hắn đỏ rực, có lúc rất mạnh mẽ mà đẩy toàn bộ vào bên trong, dâm thủy bên trong huyệt khẩu chảy ra bị chà xát thành bọt trắng, thuận theo đùi trong Tống Á Hiên chảy xuống.

Tống Á Hiên từng tiếng từng tiếng hét lên coi như là lời động viên tốt nhất với Lưu Diệu Văn, cổ vũ hắn không ngừng mang đến cho Tống Á Hiên một trăm phần trăm khoái ý. 

“Nhẹ…nhẹ chút…aaa….ực”

Âm thanh đứt quãng tràn ra khỏi miệng, ân ái làm các khớp ngón tay Tống Á Hiên nhẹ nhàng phát hồng, màn sương trong mắt cô đọng thành giọt nước thuận theo má rơi xuống, thấy anh rơi nước mắt, sự tra tấn của Lưu Diệu Văn càng mạnh mẽ hơn, cúi đầu xuống cắn vào điểm hồng nhỏ trước ngực Tống Á Hiên, đầu vú vốn sưng đỏ lại bị Lưu Diệu Văn hành hạ. Hai tay Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn cố định trên đỉnh đầu, không thể nhúc nhích, hai chân vòng qua eo Lưu Diệu Văn, anh phớt lờ sự xấu hổ, chỉ một mực làm hài lòng Lưu Diệu Văn. 

“Hôm nay có người thấy anh phát tình trong nhà vệ sinh rồi?”

Lưu Diệu Văn tức giận khi nghĩ đến chuyện này, hắn không giận Tống Á Hiên, thực tế cũng không phải do Tống Á Hiên cố ý, chỉ là nhìn thấy Omega của bản thân trước sự vậy xem của biết bao nhiêu người phát tình, trong lòng liền không thoải mái, cho dù mấy người đó cũng không thấy đước cái gì. 

Nhưng hắn không thoải mái.

Lời vừa hỏi ra khỏi miệng, hạ thân mang theo ý báo thù mãnh liệt thao lộng.

 Tống Á Hiên bị đỉnh không nói nên lời chỉ có thể lắc đầu. 

“Nói”

Lại thêm một cú đâm sâu, tình cờ đâm vào điểm nhô ra nào đó. 

Giống như một cái công tắc. 

Tống Á Hiên lập tức như bị điện giật mà run lên, cổ họng vang lên âm thanh sợ hãi, hai chân kẹp chặt lấy eo Lưu Diệu Văn, tiểu huyệt cũng vô thức siết chặt, Lưu Diệu Văn bị sung sướng kéo căng da đầu, nhanh chóng hành động để tiểu huyệt mềm trở lại. 

“Không…không có….a”

Tống Á Hiên có chút bướng bỉnh mở miệng, anh thực sự có chút sợ hãi Lưu Diệu Văn lúc này, bởi vì điểm mẫn cảm nhất liền phơi bày nằm trong tay Lưu Diệu Văn, anh không biết lần tiến vào tiếp theo sẽ đỉnh vào chỗ nào, lực độ ra sao. 

Cảm giác mơ màng này khiến anh sợ hãi, cũng làm cho anh điên cuồng. 

Lưu Diệu Văn biết bản thân đã tìm đúng chỗ rồi, dừng lại động tác, muốn ở trên điểm nhô ra đó cọ nhẹ mà không tấn công. 

“Anh làm sao không có? Hửm? Anh coi em mù à?”

Giọng điệu vẫn rất tức giận. 

“Anh…anh thực sự….không…không có….a….em….động một chút” Tống Á Hiên vừa nói vừa dịch chuyển eo của mình lên xuống. 

“Không được động” Lưu Diệu Văn lên tiếng cảnh cáo, ý tức giận không thể rõ ràng hơn. 

Tống Á Hiên không dám có thể bất cứ động tác nào nữa, thậm chí không dám mở miệng thở dốc, thứ kia trong cơ thể dừng lại tuyệt không động đậy, sự trống rỗng khác kéo dài từ huyệt khẩu đến toàn thân, ăn mòn toàn bộ lý trí của anh. 

Anh cảm thấy bản thân thèm khát đến phát điên rồi. 

Anh buộc phải hướng người đàn ông này dỗ ngọt, bởi vì toàn bộ sự vui sướng của anh đều do người này mang lại. 

“Xin..xin lỗi, anh biết sai rồi….lần sau không dám….aaa”

Lời chưa nói xong, Lưu Diệu Văn dùng lực đỉnh lộng một chút vào điểm nhô ra đó. 

“Anh vẫn còn muốn có lần sau?” 

Đây rõ ràng là nhặt xương trong trứng, không phải là ức hiếp người ta sao?

Tống Á Hiên biết phản kháng vô tác dụng, để hắn bắt nạt mình. 

Thắt lưng càng ngày càng cao, điều chỉnh góc độ thuận tiện nhất đối với Lưu Diệu Văn, sau đó bắt đầu cầu xin. 

“Không có không có nữa… cầu xin em…nhanh một chút”

Tống Á Hiên rơm rớm nước mắt, chớp mắt một cái từng giọt từng giọt rơi xuống, bộ dạng đáng thương khiến tim người nhìn thắt lại, trong lời nói khẩn cầu mang theo tiếng khóc, lần này không phải nước mắt sinh lí, là thực sự khóc rồi. 

Anh thật ủy khuất, ủy khuất Lưu Diệu Văn oan uổng anh, anh lại không thể không tiếp nhận.

Tuy rằng cực kỳ ủy khuất, nhưng trừ nước mắt không thể khống chế, nửa còn lại cũng không dám thể hiện, anh cảm thấy Lưu Diệu Văn hiện tại giống như một khẩu súng ngắn, nếu như không theo sát chỗ hắn, hắn có thể đem Tống Á Hiên nổ thành từng mảnh. 

Anh dường như sắp yêu thích cảm giác khống chế của Lưu Diệu Văn rồi. 

Nhìn thấy Tống Á Hiên thực sự khóc rồi, Lưu Diệu Văn cũng đau lòng, không ngừng lôi kéo anh, giữ chặt eo Tống Á Hiên, dùng hết sức điên cuồng đỉnh lộng điểm kia, Tống Á Hiên đột nhiên bị cuốn vào khoái cảm, anh giống như trong trận gió lớn nắm được một cây cột, ngoại trừ việc phải nắm thật chắc cây cột kia, anh không còn con đường khác để chọn. 

Sau hàng trăm lần đâm vào rút ra, có một vệt sáng chớp lên trước mắt anh, anh hét lên rồi bắn ra, tinh dịch nóng rực bắn ra phía trước, tiểu huyệt đột nhiên co rút, Lưu Diệu Văn cũng không kiềm chế, bắn vào bên trong bao cao su. 

Một nụ hôn nóng bỏng trong lúc nghỉ ngơi, đôi môi của Lưu Diệu Văn nóng rực đến nỗi hun nóng cả thân thể Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn cuối cùng buông tay Tống Á Hiên, vết đỏ trên cổ tay Tống Á Hiên tố cáo sự thô bạo của Lưu Diệu Văn. 

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên nhắm nghiền mắt, tâm ý xấu xa muốn trêu chọc anh, tay quẹt một chút tinh dịch của hắn đưa đến bên miệng Tống Á Hiên, cái lưỡi nhỏ của Tống Á Hiên ngoan ngoãn bao lấy ngón tay hắn, nếm thử mùi vị mới thấy có điều gì đó không đúng, cũng chỉ biết cau mày chứ không dám dừng động tác. 

Kiểu Omega nghe lời như vậy có ai lại không thích? Lưu Diệu Văn hắn thật sự yêu đến chết. 

Vài phút sau, dục vọng lại một lần nữa trỗi dậy, Lưu Diệu Văn đổi bao cao su mới rồi ngồi bên mép giường, ôm lấy Tống Á Hiên mềm nhũn như không có xương dậy, để anh dựa vào vai chính mình, nhắm đúng huyệt khẩu chầm chậm ngồi xuống. 

Huyệt khẩu sưng đỏ vừa mới bị dày vò lại lần nữa bị mở ra, anh hiểu ý của Lưu Diệu Văn, anh ngoan ngoãn tách chân sang hai bên thân thể Lưu Diệu Văn, chầm rãi nhấc thân thể, lại chậm rãi ngồi xuống, thay vì nói là ngồi xuống, chi bằng nói cả người ngã xuống, anh cảm giác cả người như bị xuyên qua. 

Anh cảm giác được, bụng dưới của mình trướng lên khi Lưu Diệu Văn tiến vào, anh cảm giác không chỉ như vậy, anh cảm nhận Lưu Diệu Văn thậm chí ở trong lục phủ ngũ tạng của anh liên tục liên tục khiến anh vô lực phản kháng. 

Eo của Tống Á Hiên vốn dĩ đã mềm nhũn, khống chế không được lực độ khi ngồi xuống, chỉ có thể dựa vào hai chân để chống đỡ, lại dồn hết trọng lực lên đùi Lưu Diệu Văn. 

Nhưng chậm quá, anh cảm thấy không tận hứng. 

Anh nhìn dáng vẻ hưởng thụ của Lưu Diệu Văn, trong lòng khó chịu lạ, cúi đầu cắn vào hầu kết của Lưu Diệu Văn, hắn có chút ngạc nhiên, dục vọng bị kìm nén bên trong như muốn phá lồng tuôn ra ngoài. 

“Đm, anh thật biệt cách quyến rũ người a”

Hắn kéo mông Tống Á Hiên, đem người đè lên tường, hạ thân ra vào điên cuồng trong tiểu huyệt đỏ tươi, nộn thịt bên trong động nhỏ bị côn thịt kéo ra rồi lại đỉnh vào, tinh dịch dính dớp chảy xuống, tiếng nước ba ba cùng với tiếng thở dốc vang lên trong phòng, hình ảnh cùng âm thanh dâm mỹ khiến Lưu Diệu Văn gần như mất lí trí, giống như máy đóng cọc, tùy ý đâm chọc. 

Khoái cảm trực tiếp xông thẳng lên đỉnh đầu, cảnh tượng dâm mỹ càng thêm tình. 

Tính khí cuối cùng cũng đụng phải khoang sinh sản nóng rực hơn cả nội bích, Tống Á Hiên dù không hiểu cũng biết đã phát sinh cái gì, anh nuốt nước bọt, không đau không ngứa đánh lên lưng Lưu Diệu Văn ý muốn hắn dừng lại. 

“Có thể không bảo bối?” Lưu Diệu Văn cũng thở hổn hển, dùng lý trí sót lại cuối cùng ở bên tai Tống Á Hiên hỏi câu này. 

“em….thích…anh không?” Tống Á Hiên không trả lời hắn, chỉ có câu này ở bên môi anh. 

“Em thích” không một chút do dự, hắn thực sự thích Tống Á Hiên. 

Sau nửa tháng ở chung, hắn đối với Tống Á Hiên thay đổi cái nhìn, mỗi bước đi mỗi động tác của người con trai này đều thu hút hắn, anh cười lên dễ nhìn đến vậy, động tác lời nói dịu dàng của anh đều khiến Lưu Diệu Văn động tâm, môi Tống Á Hiên mềm mại, lúc làm tình cả người mềm nhũn, nhưng dường như sự giả vờ mạnh mẽ trong xương cốt của Tống Á Hiên mới làm cho Lưu Diệu Văn càng mê muội. 

Không ai có thể không yêu Tống Á Hiên. 

Lưu Diệu Văn biết, trò chơi tình ái này không có thử thách động tâm, người động tâm là người thua cuộc, nhưng hiện tại hắn không quan tâm việc thắng thua, hắn chỉ muốn có Tống Á Hiên người đã sưởi ấm toàn bộ trái tim hắn. 

Hắn không dám chắc tâm tư Tống Á Hiên có lưu lại nơi hắn hay không, hắn cũng tự nhiên không dám xác định tình huống tiếp theo, nhưng hắn vẫn biểu đạt tâm ý của hắn trước.

Giống như dáng vẻ tình yêu vừa mới bắt đầu, rực rỡ những vệt đắng của tình đầu. 

Nhưng trong thử thách của bọn họ không có kẻ thua cuộc.

Bởi vì bọn họ đều động tâm rồi. 

Người đó đáp lại nhanh chóng, Tống Á Hiên cũng không ngại ngần hôn lên môi Lưu Diệu Văn. 

Tất cả không còn chỉ trong lời nói. Anh có thể. 

Lưu Diệu Văn quay người đặt Tống Á Hiên xuống giường, rút vật kia của bản thân ra, sau đó đem bao cao su cởi ra, sau đó lại tiến vào, đặt trước miệng khoang sinh sản. 

“Bảo bối nhịn một chút”

Nói xong lời này, Lưu Diệu Văn hướng khoang sinh sản bắt đầu chạy nước rút, từng chút từng chút mở ra miệng khoang sinh sản, sau khi Lưu Diệu Văn đỉnh lộng không biết bao nhiêu lần, hắn tiến vào thế giới kia bắn vào bên trong khoang sinh sản. 

Alpha và Omega thành kết, là liên kết hai thân thể thành một. 

Kể từ lúc này, chỉ thuộc về đối phương, trung thành không đổi, đến chết một lòng. 

Điên rồi, đều điên rồi. 

Lưu Diệu Văn lại cắn vào tuyến thể sau cổ Tống Á Hiên, chậm rãi truyền vào tin tức tố. Kích thích đến từ hai phía trên dưới khiến Tống Á Hiên đạt đến cao trào, anh bị cơn sóng tình dục đánh lên bờ biển. 

Hương rượu ngọt vị dâu tây tỏa ra bên trong không gian hai người, hương vị hấp dẫn mê người không thể giải thích được. 

Không thể không thừa nhận, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên bất kể là độ phù hợp của tin tức tố hay thân thể đều khiến hai người không thể ngờ tới. 

Trò chơi kết thúc rồi. 

“Vất vả rồi bảo bối, ngủ ngon” đây là lời Lưu Diệu Văn nói. 

“Em yêu anh” câu này nói ra không rõ ràng, không nghe rõ là lời ai nói, trong không gian tràn ngập tiếng thở dốc mặt đất ẩm ướt phát ra tiếng động. 

Tình ý trong không gian của người đang yêu trước giờ không nên âm thầm, nó nên sinh sôi phát triển, nên tươi mới và ồn ào, nên dâng trào như sóng biển, như gió xuân giận dỗi vượt qua Ngọc Môn Quan. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top