Chương 22

CHƯƠNG 22

Tồn tại trong bụng chín tháng coi như cũng ra rồi, là con trai, lúc Lưu Diệu Văn ôm đến đưa cho Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn nhìn cũng không thèm nhìn, tất cả tâm tư đều dồn lên người Tống Á Hiên, nắm chặt lấy tay Tống Á Hiên, một bên vẫy vẫy tay với bác sĩ đem con trai qua. 

Đồng cảm với đứa trẻ vừa ra đời liền bị ghét bỏ. 

Bác sĩ lắc lắc đầu, rời đi. 

“Lưu…Lưu Diệu Văn…anh rất mệt a…”

“Vất vả rồi vất vả rồi, không có chuyện gì nữa, mệt thì ngủ đi a.”

Bởi vì sinh thường, vậy nên cơn đau sau sinh cũng không hành hạ gì nhiều, ở bệnh viện ba ngày cả nhà bọn họ liền về nhà. 

Cơn ác mộng của Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng bắt đầu rồi, 

Tiểu gia hỏa này dính người số một, khiến Lưu Diệu Văn cảm thấy bản thân kém cỏi trong kỳ dịch cảm, vốn dĩ muốn Tống Á Hiên nghỉ ngơi một chút, kết quả Tiểu Bất Điểm nhi chỉ rời Tống Á Hiên một chút liền không được, tiếng khóc càng ngày càng lớn, ồn đến Lưu Diệu Văn đau cả đầu, nhìn chằm chằm và uy hiếp bé: “Xuỵt, không được khóc nữa, khóc nữa thì không cho con uống sữa nữa.”

Có tác dụng gì chứ, nhóc con khóc đến tê tâm liệt phế, cuối cùng vẫn là Tống Á Hiên ôm lấy nhóc con dỗ mới có thể dừng âm thanh ma thuật đó lại. 

Lưu Diệu Văn nhìn dáng vẻ cười toe toét của tiểu gia hỏa trong lòng Tống Á Hiên, trong lòng âm thầm gào thét không ổn, đối thủ sau này của mình lại là tiểu đông tây này, càng nghĩ càng tức, khiến hắn tức đến mức ôm Tống Á Hiên cứng ngắc không xoay được người vào ban đêm.

Quả nhiên quả nhiên, đối thủ thực sự là đối thủ. 

Tên nhóc nào đó dường như đang muốn đối đầu với Lưu Diệu Văn, ngay khi ở một mình với Lưu Diệu Văn liền khóc, đá đá chân nhỏ biểu thị không vui. 

“Con tưởng ba muốn dỗ con chắc?”

“Nếu không phải có con! Hai ba giờ này đa đi du lịch Châu Âu rồi!”

“Đầu thì không lớn, tính tình thì bướng bỉnh, đừng khóc nữa!”

Nhóc con đột nhiên thực sự ngoan ngoãn im miệng, nhìn dáng vẻ nhíu mày Lưu Diệu Văn còn cười khúc khích, cười đến Lưu Diệu Văn không thoải mái, làm sao nhìn lại thấy kỳ quái, trong đôi mắt to của Tiểu Bất Điểm ánh lên một tia chế giễu?

Tức chết baba con rồi.

Tống Á Hiên ở của nhìn bộ dạng biệt nữu của hai cha con, cười đến thở không ra hơi, bị Lưu Diệu Văn kéo vào trong lòng, dụi vào cổ làm nũng. 

“Anh cười cái gì? Sắp ra tháng rồi đúng không, em nhịn không nổi nữa rồi.”

“Đồ tham lam nhà em”

Thời điểm khiến Lưu Diệu Văn càng tức hơn là khi Tống Á Hiên ôm Tiểu Bất Điểm bú sữa, phản ứng của Tiểu Bất Điểm dường như khiến Lưu Diệu Văn tức giận đến mức trên đỉnh đầu kéo một đám mây đen. 

Đôi mắt to chớ chớp nhìn Lưu Diệu Văn, giống như đang khoe khoang, lại giống như đang chế giễu, Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm liền cười khúc khích, Tống Á Hiên sợ nhóc bị sặc, vừa dỗ vừa nói: “Được rồi được rồi, bú xong rồi hai người lại nghịch, một lát nữa đổ bây giờ.”

Lưu Diệu Văn nuốt một ngụm nước bọt, phân vân khi nào nên đi mua bình sữa dâu tây để giải quyết cơn thèm của bản thân, một bên nhìn chằm chằm tên nhóc thối đang gặm bình sữa trong ngực Tống Á Hiên.

Thật tức.

Đợi qua vài ngày nữa cho con uống sữa bột, xem con còn dám kiêu căng không, Lưu Diệu Văn nghiến răng. 

Cũng may Tống Á Hiên hiểu ý của hắn, mỗi lần trướng đau liền tìm Lưu Diệu Văn, thuận theo tâm tư của Lưu Diệu Văn, kéo eo Tống Á Hiên, đem đầu vùi vào trong ngực Tống Á Hiên mà ngậm mút, đau đến Tống Á Hiên vỗ lưng hắn bảo hắn nhẹ nhàng một chút. 

Cứ như vậy sau vài lần, đồ ăn của tiểu gia hỏa kia không đủ nữa, ánh mắt đẫm nước nhìn Lưu Diệu Văn, ủy khuất, còn Lưu Diệu Văn, một mặt kiêu ngạo. 

Hừ, tiểu đông tây, so với lão tử của con, con còn non lắm. 

Đây là chuyện khiến Lưu Diệu Văn hồi phục. 

Chuyện khiến người ta đau đầu nhất vẫn còn ở phía sau….

Tống Á Hiên cuối cùng cũng ra tháng, kích động đến Lưu Diệu Văn, đem người ấn trên giường cắn một ngụm, Tống Á Hiên đang trong thời kỳ cho con bú trên người toàn mùi sữa, giữa cổ lại có mùi dâu tây, trời mới biết thời gian đó Lưu Diệu Văn uống bao nhiêu bình sữa dâu, còn cảm thấy chưa đủ thèm.

Trách không được tiểu đông tây kia thích dính lấy Tống Á Hiên, thực thoải mái a.

Lưu Diệu Văn ôm lấy Tống Á Hiên trong lòng nghĩ như vậy. 

Ngày rồi lại ngày trôi qua, tên nhóc quỷ đó cứ mỗi đêm đều khóc một lần, thường thì vào lúc Tống Á Hiên vừa mới ngủ trong lòng Lưu Diệu Văn, nhóc liền khóc lên, Tống Á Hiên chỉ có thể dụi dụi mắt lăn qua lăn lại dỗ đứa nhỏ, vài lần sau đó Lưu Diệu Văn không vui rồi, ôm lấy eo Tống Á Hiên không buông, Tống Á Hiên vỗ vỗ tay hắn: “Ngoan a, trước dỗ tên phiền phức này đã.”

Dỗ đứa nhỏ xong lại dỗ đứa lớn, Tống Á Hiên mệt đến đau eo đau chân đau đầu, ngủ cùng nhóc con đều là anh ngủ trước, Lưu Diệu Văn thấy mà đau lòng, trong lòng lại âm thầm ghi nhớ tính sổ Lưu Hủ Hiên. 

“Thật muốn đem thời gian của em chia nhỏ ra, để anh ở trong đó có thể ngủ một giấc ngon lành.”

Thời cơ cùng đến tương đối rồi, dục vọng của Lưu Diệu Văn kích động sắp tuôn ra bên ngoài rồi, cả một ngày cứ đi theo sau Tống Á Hiên, ánh mắt nhìn chằm chằm khiến Tống Á Hiên khó chịu, tức giận hỏi hắn em đang làm cái gì vậy. 

“Tối nay có được không có được không?”

Ngay lập tức con sói nhỏ Lưu Diệu Văn nắm lấy góc quần áo của Tống Á Hiên mà lắc, cắn môi làm nũng, Tống Á Hiên lập tức mềm tim, sờ sờ đầu hắn đáp ứng. 

“Có thể, đợi con trai ngủ đã.”

Mấy tháng trước đây đều dừng lại rồi, vài giờ cuối cùng này đặc biệt khó qua, ở trên sô pha một lúc lại xem đồng hồ, chốc chốc lại nhìn điện thoại, gấp gáp chờ hoàng hôn, đợi được mặt trời bắt đầu lặn xong, hắn lại phiền phức đợi nhóc con buồn ngủ.

Bạn nhỏ hôm nay đột nhiên tốt tính cho ba nhóc mặt mũi, tám giờ hơn đã ngáp ngủ rồi, Tống Á Hiên vốn dĩ muốn ôm vào phòng bọn họ ngủ, bị Lưu Diệu Văn đẩy đến phòng em bé.

“Anh đã đáp ứng em rồi, đừng có mà hối hận a, làm ơn làm ơn.”

“Biết rồi, em đi tắm trước đi.”

Lưu Diệu Văn nhỏ giọng ngâm nga một bài hát rồi đi vào phòng tắm, tâm tình vui vẻ đến nỗi hắn mở đến vài bài, cuối cùng bị Tống Á Hiên đập cửa cảnh cáo mới dừng lại tắt đi. 

Chín giờ rưỡi, Tống Á Hiên mới từ phòng em bé đi ra, nhìn Lưu Diệu Văn nằm trên giường nhìn anh với anh mắt gian xảo, cầm lấy áo choàng tắm chạy vào nhà tắm. 

Ánh mắt kia khiến Lưu Diệu Văn suýt chút nữa xông vào phòng tắm, nhớ lại lần trước ở trong nhà tắm tổn thương người ta, ngoan ngoãn đánh vào đầu đợi Tống Á Hiên đi ra. 

Mười giờ rồi mười giờ rồi, Lưu Diệu Văn cảm thấy bản thân dục hỏa đốt người rồi, nhưng tính là đợi Omega thơm thơm mềm mềm của hắn đi ra. 

Tống Á Hiên ngã xuống bên cạnh Lưu Diệu Văn, câu lấy cánh tay Lưu Diệu Văn, quay đầu nói: “Nhịn đến thật vất vả đi?”

“Đến đi”

“Tống Á Hiên nhi, em hôm nay không chiều anh nữa.”

“Vậy anh chiều em.”

Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn ức hiếp đến nước mắt giàn giụa, đến khi Lưu Diệu Văn cắn vào xương quai xanh của anh mới vỗ vỗ vào lưng hắn: “Nhẹ một chút nhẹ một chút”

Câu này không biết đã kích thích vào nơi nào của thần kinh Lưu Diệu Văn, tự nhiện trở nên chăm chỉ cày cấy trên người Tống Á Hiên.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên má, tiếng hét thất thanh đè xuống không khí đặc quánh mùi rượu ngọt dâu tây, tay bị đè chết trên đỉnh đầu, chân cuốn quanh eo của người kia, cùng lúc tiếp nhận va đập của tình triều.

Tống Á Hiên cơ hồ như nói không ra hơi, anh biết rằng Lưu Diệu Văn đã kiêng kỵ quá lâu rồi, vì vậy anh một câu cầu xin cũng không nói nữa, nhưng anh vẫn đánh giá thấp sức chịu đựng của Alpha nhà mình. 

Sau khi bị Lưu Diệu Văn lật người qua, Tống Á Hiên mệt đến mắt mở không ra nữa, vừa mới muốn mở miệng từ chối, liền nghe tiếng khóc lớn từ phòng bên, xé tan toàn bộ ngọt ngào thâm tình trong căn phòng này. 

Lưu Hủ Hiên, con cố tình có đúng không?

Ngủ thì không ngoan ngoãn ngủ, sớm không khóc muộn không khóc, nhắm vào ngay lúc này khóc không ngừng. 

Lão tử của con đã đợi cơ hội này rất lâu rồi, vốn dĩ còn nghĩ trải qua lễ hội mùa xuân cùng nhau, đều bị con phá tanh bành rồi. 

Tức chết ba rồi tức chết ba rồi tức chết ba rồi!

Lưu Diệu Văn tức đến dùng tay đập lên giường, Tống Á Hiên nhấc tay sờ sờ đầu hắn, sau đó mặc quần áo ngủ từ phía sau ôm lấy Lưu Diệu Văn: “Con khóc rồi, đợi anh một chút được không?”

Lưu Diệu Văn nghe trong giọng điệu của Tống Á Hiên có chút mệt mỏi, hắn vẫn là đau lòng Tống Á Hiên, thở dài một hơi quay người sang hôn lên má Tống Á Hiên, nhẹ giọng nói, hoàn toàn không còn khí tức mạnh mẽ vừa nãy.

“Đi đi, tối nay đến đây thôi, trở về dọn dẹp cho anh.”

Tống Á Hiên bật cười, hôn lên khóe môi Lưu Diệu Văn, quay người giữ eo và nhích từng chút một, hai chân tê mỏi và cơn đau âm ỷ giữa hai chân khiến anh run rẩy, dựa vào tường phía trước mới đi được. 

“Anh chậm một chút, có được hay không?”

“Không sao, đợi anh quay lại cùng nhau tắm.”

Lưu Diệu Văn nghe tiếng khóc dần nhỏ xuống, trong lòng thầm mắng tiểu đông tây kia ngu dốt, lần sau mà còn có chuyện này, chắc chắn gói ghém lại ném cho mẹ Lưu Diệu Văn trông. 

Nhóc con này lớn lên từng ngày, càng ngày càng khôn khéo, cả ngày ôm lấy Tống Á Hiên không buông tay, mối lần đều là Lưu Diệu Văn thô bạo kéo con bạch tuộc nhỏ trên người Tống Á Hiên xuống ấn xuống giường, chọc vào bụng nhóc cảnh cáo: “Đừng có mà đụng tay đụng chân với daddy con nữa, muốn động tay thì tìm ba. “

Tên nhóc hai ngày nay dỗ ngủ càng ngày càng khó, thời gian một ngày Tống Á Hiên ở bên cạnh Lưu Hủ Hiên sắp vượt qua thời gian Tống Á Hiên ở bên cạnh Lưu Diệu Văn rồi, Lưu Diệu Văn ủ một hũ giấm lớn, mặt mày nhăn nhó, nhìn Lưu Hủ Hiên hôn lên má Tống Á Hiên một ngụm, tức đến mức đem bình giấm đập vỡ rồi. 

Đợi đến khi Tống Á Hiên dỗ nhóc con xong về phòng, liền đem người ấn lên tường một cách mạnh mẽ, giọng nói khàn đặc: “Không cho nhóc con hôn anh, em ăn giấm rồi.”

“Giấm của con em em cũng ăn, Lưu Diệu Văn nhi em thật có tiền đồ.”

Tống Á Hiên chỉ chỉ trán Lưu Diệu Văn, trong mắt không giấu được ý cười. 

“Mặc kệ, ngoài em ra không ai được phép hôn anh.”

Là ai nói Omega làm nũng dễ thương, rõ ràng Alpha làm nũng càng đòi mạng hơn có được không? Tống Á Hiên vừa hét lên trong lòng câu này vừa cười đến giãn cả mặt: “Vậy em hôn lại?”

Lưu Diệu Văn khịt mũi, cắn lên má Tống Á Hiên một ngụm, sau đó thay đổi vị trí, ngay khi hai người chuẩn bị tiến vào bước sâu hơn, tiếng khóc không sớm không muộn vang lên, Tống Á Hiên không nhịn được mà cười thành tiếng, che miệng xem phản ứng của Lưu Diệu Văn. 

“Hahahahahaha con có phải có ý kiến với em không?”

“Nhóc con thối, tức chết em rồi.”

“Được rồi, em ngoan một chút, anh đi dỗ con.”

Nói rồi quay người hướng ra cửa phòng đi, bị Lưu Diệu Văn một tay nắm lại. 

“Anh yêu em hay yêu con?”

“Anh yêu em, trước giờ đều vậy.”

Nếu không yêu em, ở đâu ra có con?

Nơi trời cao biển rộng, đều có anh yêu em. 

Anh dùng toàn bộ linh hồn để yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top