9




09

Ngày tôi xuất viện, Nghiêm Hạo Tường đúng lúc đang có ca trực, tôi cũng không có ý định làm phiền cậu ấy tiễn tôi, chỉ nghĩ, chung quy về sau cũng chẳng có nhiều cơ hội gặp nhau. Nhưng cậu ấy vẫn đổi ca với người khác để đưa tôi ra sân bay về thành phố C.

Trong lòng tôi bất đắc dĩ, cũng chỉ đành tiếp nhận hảo ý của cậu ấy, lại không khỏi thầm than một câu "Hà tất phải bận tâm sao?".

Vết thương của tôi vốn không nghiêm trọng, mấy ngày nay Nghiêm Hạo Tường cũng chăm sóc cho tôi rất cẩn thận, thường xuyên mang đến cho tôi món canh hầm hoặc là các loại hoa quả bổ sung dinh dưỡng - mặc dù tôi biết, cậu là một người vụng về trong việc bếp núc, canh mang đến cho tôi rất có thể là do vị hôn thê kia của cậu ấy làm.

Tôi ngồi ở ghế lái phụ của cậu ấy, ngắm nhìn những khung cảnh đang dần lùi xa ngoài cửa sổ, chủ động mở miệng: "Cậu không có gì muốn hỏi tớ sao?"

Cậu ấy không kịp phản ứng, hỏi một câu "Cái gì chứ?", sau đó nghĩ đến chuyện hôm trước, suy nghĩ một chút mới nói: "Cậu đừng sợ người khác nói gì. Tớ sẽ luôn luôn đứng về phía cậu."

Chúng tôi đều hiểu đang nói về điều gì, chúng tôi thật sự có sự ngầm hiểu vượt thời gian.

Lòng tôi có chút cảm động, tôi nghĩ, cậu ấy vĩnh viễn xứng đáng với tình yêu của tôi.

Sau đó cậu ấy lại nói một câu, thanh âm rất nhỏ đến mức tôi nghe không rõ, chỉ mơ hồ nghe được một câu "Tiếc nuối" gì đó. Tôi hỏi lại, cậu ấy cũng không giải thích gì.

Cuối cùng lúc tôi xuống xe cậu ấy chỉ nói một câu: "Nhớ đến trước hai ngày, lúc đó tớ sẽ đến đón cậu."

Tôi nở nụ cười như thường lệ nói: "Không cần đâu, tớ sẽ tự tìm đường đi."

Sắc mặt cậu ấy không thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm tôi vài giây, sau đó gật đầu rồi nói với giọng điệu buồn bã, cậu đừng lúc nào cũng cự tuyệt tớ như thế chứ.

Lòng tôi chợt đau nhói.

Cậu ấy không nên như thế. Cậu ấy sắp kết hôn, chú rể phải vui vẻ, không nên buồn bã, không nên bởi vì chuyện nhỏ nhặt này mà phiền lòng. Tôi đành nhượng bộ, cũng chỉ là hy vọng cậu ấy có thể thật sự hạnh phúc, nhưng nỗi buồn của cậu ấy lúc này lại thật sự làm khiến tôi thấy đau đớn.

Nhưng tôi vẫn quay đầu và bỏ đi.

Cho đến lúc hạ cánh xuống thành phố C tôi vẫn còn đang suy nghĩ, nhiều năm như vậy, tôi còn vì ai mà trải qua những lần thất tình phong phú và trọn vẹn như vậy chứ? Hình như là không có ai. Chỉ có cậu ấy là ngoại lệ, Nghiêm Hạo Tường là ngoại lệ của tôi.

Hôn lễ của cậu ấy diễn ra vào tuần sau, vẫn còn khoảng bảy tám ngày nữa nên tôi về thăm trường cấp ba một chuyến, cũng tiện đi thăm giáo viên.

Trường học không có nhiều thay đổi, ngoại trừ việc có thể thấy nó đã được tu sửa nhiều lần.

Thầy dạy ngữ văn rất vui và tự hào khi nhìn thấy tôi, vỗ nhẹ vai tôi mà nói "Tốt lắm". Tôi không biết thầy đang nói điều gì tốt, có lẽ là vì tôi đã hoàn thành tâm nguyện "không ngừng viết" của thầy năm đó hoặc có lẽ vì tôi vẫn không quên trở về thăm thầy.

​​Tôi nói với thầy rằng Nghiêm Hạo Tường sắp kết hôn. Trong mắt thầy lộ ra sự mờ mịt, đại khái là nhất thời không nhớ nổi Nghiêm Hạo Tường là ai. Tôi nói, chính là nam sinh có quan hệ rất tốt với em đó ạ.

Thầy chợt nhận ra, cuối cùng cũng nhớ ra.

Tôi và cậu ấy chính là như thế. Suốt những năm cấp 3, tôi và Nghiêm Hạo Tường là hai cá thể không thể tách rời. Nhắc tới Hạ Tuấn Lâm, người khác chắc chắn sẽ nhớ tới Nghiêm Hạo Tường. Nhắc tới Nghiêm Hạo Tường, người khác cũng nhất định sẽ nghĩ đến Hạ Tuấn Lâm.

Tôi đã từng mang theo một chút tư tâm tư ích kỉ nghĩ rằng sẽ thật lãng mạn nếu cuộc đời của cậu ấy có một mảnh nhỏ khắc tên tôi. Nhưng mà vật đổi sao dời, tôi cuối cùng cũng hiểu được rằng một số câu chuyện lãng mạn có thể làm tổn thương con người. Ví dụ như lúc này.

Thầy nói, khi đó quan hệ của hai đứa tốt như vậy, bạn ấy kết hôn thì em phải là phù rể chứ nhỉ?

Phù rể. Cái từ này làm tôi có chút hoảng hốt.

Nếu quả thật để cho tôi ôm hoa, sau đó nhìn cậu ấy cùng người khác chắp tay thề nguyện, không biết lúc đó tôi sẽ cảm thấy như nào.

Tôi giỏi nhất là đè nén cảm xúc, tất cả những bất an, lo lắng, tủi thân, do dự vì cậu ấy, đều bị tôi chôn ở chỗ sâu nhất trong suốt quá khứ cũng như hiện tại.

Nếu nói là sự miễn cưỡng thì thật sự không nên có, nếu có buồn thì cũng không nên. Tất cả những gì tôi có thể chỉ là chúc phúc, chỉ có thể là chúc phúc.

​​Vì thế tôi trả lời thầy: "Cậu ấy có người thích hợp hơn."

Phù rể còn có sự lựa chọn thích hợp hơn. Đối tượng làm bạn đời cũng sẽ có người tốt hơn.

Tôi lại gặp Lâm San San một lần nữa, thay Nghiêm Hạo Tường đưa thiệp mời cho cô ấy. Cô nhận lấy, mở ra nhìn thoáng qua mấy hàng chữ đầy vui mừng rồi lại nhìn tôi. Cô ấy nói, như vậy cũng rất tốt.

Tôi nghe không hiểu, hỏi cô ấy nói gì. Cô ấy nói, "Tớ tưởng rằng kiếp này hai cậu sẽ không bao giờ kết hôn."

Tôi cười nói, nói không chừng tớ sẽ như điều cậu nói đó.

Lâm San San đem thiệp cất vào trong túi, nói rằng cô ấy sẽ tham dự, sau đó liền vội vàng đi đón con tan học ở nhà trẻ.

Tôi nhìn bóng dáng cô ấy rời đi, bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng hồi trung học, cô ấy vừa ngậm kẹo mút vừa trêu chọc tôi và Nghiêm Hạo Tường như đang phát "cẩu lương". Vậy mà bây giờ cô ấy đã trở thành mẹ, Nghiêm Hạo Tường thì sắp kết hôn, mà tôi, có lẽ như lời cô ấy nói, thật sự cả đời sẽ không kết hôn.

Tôi đúng hẹn bay đến thành phố H trước hai ngày, trước khi lên máy bay tôi đã gửi số hiệu chuyến bay cho Nghiêm Hạo Tường, khác với điều tôi nói mấy ngày trước rằng mình tự đến.

Tôi nghĩ tôi cũng cần hòa giải với chính mình, hòa giải với chấp niệm khó xử mấy năm qua. Cậu ấy muốn tôi cần cậu ấy, muốn tôi không cự tuyệt cậu ấy nữa, nên tôi đã nhân nhượng lần cuối cùng này.

Cậu ấy đến đón tôi, tôi hỏi vợ sắp cưới của cậu đâu?

Cậu ấy nói, đến lúc đó rồi tôi sẽ gặp thôi.

Tôi cũng không hỏi gì nữa, lấy từ trong túi ra một cái hộp đưa cho cậu ấy, cậu một tay thắt dây an toàn tay còn lại nhận lấy, nhìn từ trên xuống dưới một lúc rồi hỏi tôi "Đây là cái gì?"

Tôi nói, quà cưới, thay cho phần tiền mừng.

Cậu ấy cười giống như một đứa trẻ, ngoài miệng lại lẩm bẩm: "Cậu đúng là người yêu tiền, không lừa cậu được mà, thật là một người biết tính toán."

Tôi cãi lại: "Món quà này còn đáng giá hơn tiền nhiều đấy! Câu đừng có mà trả lại cho tớ!"

Cậu ấy vẫn còn cười: "Vậy không được, tâm ý của cậu còn đáng giá hơn cả món quà."

Tôi lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Cậu giỏi dỗ người khác thật đấy."

Cậu ấy cười rồi cũng chẳng nói gì nữa.

Tối hôm đó cậu ấy kéo tôi đến quán bar uống rượu, gọi hoa mỹ là "Tiệc độc thân", nhưng thật ra bữa tiệc này chỉ có hai chúng tôi.

Tôi hỏi cậu ấy, những người bạn khác của cậu đâu?

Cậu ấy gọi nhân viên phục vụ gọi hai ly cocktail độ cồn không cao, cậu làm bác sĩ nên luôn cố gắng giữ cho ý thức tỉnh táo.

Cậu cười rồi nói với tôi: "Cậu có tin không? Mấy năm nay tớ không có người bạn thân nào cả." Nụ cười của cậu không hề giả tạo, cũng không chua xót, tôi nghĩ cậu ấy đối với những điều này không cảm thấy khổ sở gì, cậu ấy chỉ như vậy, bình tĩnh kể lại cho tôi nghe.

Tôi nghe được câu trả lời ngoài dự đoán, sửng sốt hỏi cậu ấy: "Ở đại học hay sau khi đi làm cậu đều không có người bạn tốt nào sao?"

Cậu ấy nhận lấy ly cocktail độc đáo mà phục vụ bưng lên, đẩy một ly tới trước mặt tôi, cậu nói: "Bọn họ là bạn học, là đồng nghiệp, nhưng không phải bạn bè", sau đó lại giải thích, "Cậu khác với bọn họ."

Tôi hiểu.

Cậu là người cực kỳ nhiệt tình, gặp ai cũng có thể nói vài câu. Nhưng cũng là một người rất lạnh lùng, những năm qua, cậu ấy cũng không có nhiều bạn bè ở bên.

Vì thế tôi đột nhiên muốn hỏi cậu ấy, cậu có yêu cô ấy không? Ý tôi là đối tượng kết hôn của cậu ấy, mà đó cũng chính xác là điều tôi đã hỏi.

Cậu ấy nhấp một ngụm rượu trong tay, suy nghĩ hai giây rồi nói: "Yêu."

Tôi gật đầu, cũng không chắc mình nhận được câu trả lời mà tôi mong đợi không. Tôi nói: "Vậy thì tốt rồi. Cậu đối xử tốt với người ta một chút, sau này mọi thứ đều sẽ tốt đẹp hơn." Suy nghĩ một chút tôi lại nói thêm, "Cậu phải sống tốt hơn tớ."

Cậu ấy nghe được câu nói cuối, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt chân thành như mọi khi, cậu ấy nói, "Cậu có biết ly rượu cậu uống tên là gì không?"

Cậu ấy chuyển đề tài rất nhanh, tôi còn chưa kịp phản ứng, cậu ấy đã nói tiếp: "Tên là Fascination.*"

Cậu ấy nói: "Cậu rồi cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình."

*Là tên một loại cocktail, dùng rượu rum, vị chua ngọt vừa miệng, là loại cocktail đại diện cho Song Tử trong 12 chòm sao. Nó đại diện cho tài năng và sức hấp dẫn hơn người của người cung Song Tử, khiến tình yêu của họ trở nên hoàn hảo hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top