63
"Vùng đất đó sẽ được xây dựng thành khu dân cư thương mại. Thông tin nội bộ rằng tàu điện ngầm sẽ sớm được tiến hành xây dựng, giá đất sẽ tăng sau đó. Hội đồng quản trị sẽ không vui nếu ngài bán nó bây giờ."
Trợ lý Jung giải thích. Đây không còn là vấn để về việc hội đồng quản trị có vui hay không. Nếu Jungkook nhất định bán nó, hội đồng sẽ ăn tươi nuốt sống hắn.
"Đây không phải là dự án duy nhất mà tôi sẽ làm. Tìm thứ gì đó khác cho họ lo lắng đi. Với lại tiền đầu tư vào mảnh đất trước đó nhiều quá, nếu tất cả số tiền đó ràng buộc vào đầu tư sẽ can thiệp vào các dự án khác." Jungkook xoa thái dương đau nhức của mình.
"Nhưng..."
"Đủ rồi." hắn vẫy tay. "Tôi đã có quá nhiều thứ trong đầu rồi. Chúng sẽ được giải quyết khi tôi tới làm việc trong vài ngày tới. Tôi sẽ đi ngủ bây giờ, đánh thức tôi dậy khi chúng ta về tới nhà."
Trợ lý Jung im lặng và lái xe.
Khoảng 40 phút sau, trợ lý Jung đỗ xe khi Junkook vẫn đang ngủ. Hắn đã không nghỉ ngơi tử tế trong những ngày qua.
"Ngài Jeon?"
Jungkook thở nhẹ ra. Tâm trí hắn đã tỉnh từ khi xe dừng lại, nhưng hắn quá mệt mỏi để mở mắt ra.
"Chờ tôi gọi và tới đón tôi." Hắn mở mắt ra, chỉnh lại cổ áo và rời khỏi xe. "Nếu có ai hỏi, nói rằng tôi chưa quay lại."
Jungkook đi vào, quẹt thẻ thang máy. Khi hắn bận rộn ở ngoài, sự cô đơn không đáng để hắn bận tâm. Nhưng khi về tới nhà, một mình, sự im lặng ngột ngạt khiến hắn phát điên.
Hắn mở cửa, đi vào nhà, lần lượt bật tất cả các đèn, ngã người xuống sofa và lôi ra một cuốn sách dưới đệm ghế.
Là cuốn sách được viết bởi Nam Tae-joo. Ngoài ra nó còn được viết tên hắn ở trên trang tiêu đề.
Sau khi Seokjin rời đi, Jungkook lôi cuốn sách này ra khỏi phòng làm việc của hắn. Bất cứ khi nào nhớ Seokjin, hắn sẽ đọc cuốn sách một cách cẩn thận. Đây là thói quen mới của hắn.
Gần đây, hắn luôn vô tình nghĩ về những điều trong quá khứ, một số điều nhỏ nhặt và không đáng kể đối với người khác. Đôi khi nó thậm chí không phải là một cảnh cụ thể. Cách Seokjin cười với lúm đồng tiền nhỏ, cách Seokjin ngủ trong vòng tay hắn sau khi làm tình, cái cách mà Seokjin nghiêng đầu và cau mày khi hắn gặp rắc rối.
Nhưng điều phũ phàng là, hắn cố tình nhớ lại tất cả những kỉ niệm và khung cảnh đẹp đẽ, thậm chí hắn còn không thể nghĩ đến mình đã làm tổn thương Seokjin nhiều như thế nào. Thường xuyên nhất, hắn không thể kiểm soát suy nghĩ của mình. Mỗi đêm thức giấc trong cơn ác mộng, hắn luôn nhìn thấy Seokjin cuộn tròn ngoài cửa khóc đến chảy máu. Đôi khi hắn mơ thấy cảnh Jimin đẩy Seokjin khỏi vách đá, và hắn chỉ đứng ở đó.
Trong một khoảng thời gian, đêm nào gối của Jungkook cũng ướt sũng. Hắn đã rơi rất nhiều nước mắt khi ngủ, vì vậy hắn đã tự nhủ rằng không được khóc vào ban ngày.
Hắn không thể sụp đổ. Nếu hắn không thể tiếp tục, điều gì sẽ xảy ra với Seokjin của hắn?
Hắn nuốt hai viên thuốc ngủ với nước lạnh. Hắn phải ngủ được một chút vào tối nay. Sẽ có nhiều việc cần làm vào sáng mai.
.
.
.
.
Jungkook không biết mình đã ngủ thiếp đi từ bao giờ. Khi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của mình, hắn vẫn đang nằm trên chiếc ghế dài.
"Ngài Jeon, anh có kế hoạch hôm nay không? Đã là 8 giờ rồi" Đó là trợ lý của hắn, người phía bên kia điện thoại.
Jungkook ngồi thẳng dậy và nhìn vào cuốn sách bên cạnh. Bìa sách bị gấp lại, có lẽ là do tối qua hắn ngủ trên đó. Đó chỉ là một nếp gấp nhỏ. Trong phút chốc, trái tim hắn đau như như vỡ ra.
"Ngài Jeon?"
Jungkook đặt cuốn sách lên bàn trà nhẹ nhàng, vuốt ve nếp gấp trên bìa sách. "Anh có thể tới, chờ tôi ở dưới tầng."
Hắn kết thúc cuộc gọi và xem danh bạ trên điện thoại. Có một số điện thoại khiến hắn ấy thực sự gặp khó khăn khi tìm ra. Hắn nhờ người giới thiệu và xin được số điện thoại cá nhân của Lee Eunjoon trong một câu lạc bộ đêm nào đó.
"Xin chào?" Một giọng nói chậm chạp của đàn ông vang lên. Có vẻ như phía đầu dây bận tâm tới bất cứ điều gì.
"Ngài Lee. Là tôi đây, Jeon Jungkook."
"Ngài Jeon?" Có vẻ như Lee Eunjoon đã mất một giây để nhớ ra người bên kia là ai. "Sao anh lại gọi sớm như thế?"
Lee Eunjoon, có thể 23 hoặc 24 tuổi. Jungkook quên mất rằng 8 hoặc 9 giờ được coi là 'còn sớm' đối với những người trẻ tuổi.
"Xin lỗi đã làm phiền cậu. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã giúp đỡ, tôi đã nhận được phần đất của phía tây. Nếu hôm nay cậu có chút thời gian rảnh rỗi, tôi muốn trực tiếp cảm ơn cậu." Jungkook hạ mình xuống. Lee Eunjoon giống như một thành viên hoàng gia trẻ tuổi. Cha của cậu ta - Thị trưởng Lee đã gần 40 tuổi khi có cậu ta. Eunjoon cũng được họ hàng bên mẹ chiều chuộng kinh khủng.
"Không cần đâu, đó không phải là vấn đề lớn." Lee Eunjoon dường như không quan tâm "Gần dây, tôi không có tâm trạng ra ngoài."
"Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu. Tôi nghe nói rằng một người nào đó trong gia đình của cậu không khỏe? Một người bạn của tôi đang giao dịch Cubilose ở Malaysia. Cubilose mà anh ấy gửi cho tôi là loại to và chất lượng cao, rất bổ dưỡng."
Đột nhiên, cậu ta trở nên quan tâm, chần chừ trong giây lát và đáp lại "Được rồi, tôi tình cờ rảnh rỗi vào hôm nay. Tôi sẽ nhắn anh địa chỉ, hãy tới nhà tôi."
Sau cuộc điện thoại này, Jungkook lập tức bấm số khác. "Jun? Hãy đến phòng tài chính và lấy cho tôi một triệu won tiền mặt. Đừng hỏi bất kỳ câu hỏi nào. Tôi sẽ cử trợ lý Jung đến lấy. Nhớ nhét chúng vào một chiếc vali nhỏ."
Sau khi phân phó, hắn nhận được một tin nhắn. Nhìn vào địa chỉ của một biệt thự ở núi Tây, hắn nhấm nháp môi một chút.
Jungkook uống một vài viên thuốc trước khi xuống dưới. Trợ lý Jung đã chờ hắn ở dưới.
Hắn ho khan một tiếng mới lấy lại hơi, "Anh đi văn phòng trước đi, anh đi lấy tiền của Jun." Sau đó đưa tin nhắn ra phía trước "Và chúng ta sẽ đi tới nơi này sau."
Sau một hồi đi đường vòng, đến khu biệt thự ở núi Tây thì đã gần 12 giờ. Jungkook đã không ăn gì từ tối qua; bụng hắn nóng ran. Hắn xoa xoa bụng một chút, trông tái nhợt quá.
"Ngài Jeon, anh không sao chứ?" Nhìn hắn như vậy, trợ lý Jung có chút lo lắng. Hắn hầu như không bao giờ biểu hiện bệnh ra ngoài, bây giờ chắc là đang rất đau đớn.
"Tôi ổn, hãy ở lại đây. Tôi sẽ gọi cho anh tới đón khi tôi đã hoàn thành công việc." Jungkook cầm chiếc vali bạc nhỏ và ra ngoài.
Địa chỉ rất dễ tìm. Hắn gõ cửa và ai đó trả lời nhanh chóng. Thế nhưng hắn lại sửng sốt một chút. Người mở cửa là một người lạ, một cậu bé. Cậu bé thật đẹp, thật khó để tìm thấy ai đó xinh đẹp thế này. Nhưng cậu ta trông còn rất trẻ, cùng lắm là 18, 19 tuổi.
"Anh tìm Le Eunjoon sao?" Cậu ta mỉm cười với hắn một cách lịch sự, nhưng trông cậu ta thật nhợt nhạt.
Jungkook đi vào nhà. Hắn cảm thấy tình huống sẽ phức tạp hơn hắn nghĩ. Không nhiều người dám gọi Lee Eunjoon bằng tên đầy đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top