48


Nếu người nào đó quan trọng với bản thân bạn, thì theo thời giấu, họ sẽ ghi dấu vào trái tim của bạn. Và dấu hiệu đó sẽ chẳng bao giờ biến mất.

Taehyung che phủ Seokjin bằng cái chăn mỏng. Cậu cảm thấy tồi tệ. Tất cả những gì anh muốn làm là nhìn nhũng cái cây mà cậu đã trồng cho anh.

Seokjin tản bộ một chút, và khi anh cảm thấy đau đớn hơn, anh sẽ không đi quá xa. Khi ở trong tình trạng xấu, anh sẽ đắp một chiếc chăn cashmere dày và đọc sách trên chiếc ghế bành. Anh không thích TV hay phim ảnh vì chúng khiến đầu óc anh choáng váng, dẫn tới những cơn đau đầu nặng nề. Tuy nhiên, đọc sách cũng không khiến cho anh thoải mái. Anh thường ngủ quên khi đọc được phân nửa quyển sách.

Điều đáng sợ nhất đối với Taehyung bây giờ là thấy Seokjin ngủ thiếp đi. Cậu trở nên căng thẳng mỗi lần bước tới gần anh. Cậu sợ rằng một ngày nào đó, anh ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Seokjin nhận ra việc Taehyung ít di chuyển trước mặt anh. Chàng trai chỉ quan tâm tới những nét vẽ nguệch ngoạc của cậu khi ở gần anh một cách khá tập trung.

Hôm nay, Taehyung không giống như thường ngày, ngẩng đầu lên ngay sau khi hoàn thành bức tranh của mình, khung cảnh trong ánh nắng mặt trời ấm áp.

"Sinh nhật của anh sắp tới, phải không?"

Phải mất một lúc, Seokjin mới nhận ra rằng cậu đang nói chuyện với anh.

"Làm sao em biết?" Anh hơi nghiêng về phía trước.

Chẳng có ai biết về sinh nhật của anh kể từ khi anh rời khỏi nhà bố mẹ một thập kỷ trước ngoài Jungkook.

Taehyung mỉm cười với anh

"Lúc trước, anh có điền vào tờ mẫu tại bệnh viện, em đã nhìn thấy ID của anh."

Hôm nay chẳng phải một ngày mà Seokjin cảm thấy đau đớn, nên anh sẵn sàng trò chuyện với bác sĩ.

"Và em đã vẽ những gì vào ngày đó?"

"Bí mật nha."

Dù sao thì anh cũng không tò mò lắm về nó.

"Chà, khi nào thì em sẽ đưa Yeontan tới chơi với anh?"

"Hệ miễn dịch của anh bây giờ rất yếu. Tốt hơn hết là em sẽ cho nó tới khi anh trở nên tốt hơn. Bên cạnh Yeontan mỗi ngày thì không đảm bảo vệ sinh chút nào."

Hệ miễn dịch của Seokjin đã bị tổn thương và Yeontan lại là một chú chó lớn luôn tràn đầy năng lượng. Taehyung khá bận tâm về nó.

Anh có thể chờ trong bao lâu nữa? Seokjin hơi thất vọng nhưng anh biết cậu làm thế vì sức khỏe của anh.

Taehyung không thể chịu được khi thấy Seokjin buồn bã. Cậu suy nghĩ một chút và tiến tới gần anh.

"Sẽ như nào nếu như em đem một chú mèo con của anh tới đây?"

"Anh muốn thấy râu ria đen và bàn chân trắng của chúng" Tinh thần của Seokjin như khá lên một chút.

"Đứa béo nhất, em sẽ mang nó tới cho anh" Taehyung gần gũi với anh "Hôn em một cái và em sẽ lấy nó cho anh."

"Đừng có mà giễu cợt anh" Seokjin đảo mắt.

Taehyung ngay lập tức từ bỏ, cậu không thể khiến anh cho cậu một cái hôn, nhưng ngay lập tức lao về phía má của Seokjin và thơm cái chụt.

Seokjin sốc tới nỗi đồng tử của anh giãn ra.

Nhưng với tốc độ nhanh chóng của Taehyung, người bạn nhỏ mịn màng đã được đưa tới kịp thời. Nếu không chắc chắn Seokjin sẽ tát vào mặt cậu.

Sau sự cố nỏ đó, có chút gì đó thân mật và lãng mạn đã đột nhập vào cuộc sống của họ, thứ mà trước đây chưa từng xảy ra. Taehyung là một anh chàng táo bạo. Lúc đầu cậu sẽ ngồi cạnh Seokjin khi anh đọc sách, nhưng bây giờ hai người có thể đắp chung một cái chăn. Cậu cũng ôm Seokjin và thỉnh thoảng sẽ trao cho anh những cái thơm lên má.

Taehyung cũng là một nguồn năng lượng tốt. Khi Seokjin không muốn đọc sách, anh nhắm mắt và nghỉ ngơi. Nhưng Taehyung sẽ đọc những bài thơ tình yêu nước ngoài một cách đầy say mê cho anh nghe. Và một lần là không đủ. Cậu sẽ đọc lại nó bằng vốn tiếng anh tiêu chuẩn của mình, sau đó lại bằng tiếng Pháp gợi cảm.

Thật là quyến rũ.

Trái tim của Seokjin chẳng phải bằng đá. Anh thậm chí đã không thể cưỡng lại sự ngọt ngào của Taehyung.

Taehyung là người duy nhất, ngoài Jungkook ở giai đoạn đầu mối quan hệ của họ, đã xem Seokjin là ánh sáng của cuộc đời cậu. Người mà Jungkook trân trọng là anh của thời thiếu niên xinh đẹp hơn hoa, trong khi Taehyung yêu Seokjin khi anh đang ở trong giai đoạn tồi tệ, kể cả khi anh đã sống cùng với một người khác trong hơn một thập kỷ, và kể cả khi anh mang trong mình một căn bệnh.

.

.

.

Thời tiết ở Seoul không hề lý tưởng. Những ngày nắng thật hiếm hoi ngay cả khi không có gió và tuyết. Khói bụi là điều dĩ nhiên của thành phố, mỗi lần hít sâu là chúng lại kích thích cổ họng.

Đó là mùa đông dài nhất, lạnh nhất đối với Jungkook, mãi mãi một màu xám tuyệt vọng trong ký ức của hắn. Đêm khuya trên giường, không có một âm thanh nào xung quanh hắn. Hắn cảm thấy như mình chính là con người cuối cùng của thế giới này.

Cho dù Jungkook đã lăn lộn trên giường bao nhiêu lần, khi hắn đột ngột tỉnh dậy vào giữa đêm và đưa tay ra sờ vào nửa kia của chiếc giường, nó vẫn luôn lạnh lẽo. Hắn bị ám ảnh bởi thuốc lá gần đây. Những cái gạt tàn trong nhà hoặc ở công ty luôn tràn đầy đầu lọc và tàn thuốc lá. Sau đó, hắn bắt đầu uống khi ở một mình. Nếu hắn quá say, một đêm sẽ lặng lẽ trôi qua, nhưng khi hắn tỉnh táo vào lúc nửa đêm, sẽ là điều tồi tệ nhất khi sự cô độc đã khiến hắn mất cảnh giác.

Hắn không thể ngủ ngon, hắn bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng. Vào thời điểm hắn cảm giác bị tra tấn nhất, cơn ác mộng của ngày hôm sau sẽ bắt đầu từ nơi nó kết thúc vào ngày hôm qua. Hắn thường mơ thấy Seokjin, rằng anh ở một mình với mái tóc đã dài hơn và đồ ngủ màu trắng, đi dạo trong ngôi nhà lớn nhiều lần. Anh không ngẩng đầu lên, đi với tốc độ chậm chạp. Seokjin mở cửa phòng ngủ và sau đó lại đóng nó lại, không ngừng.

Vào một ngày khác, giấc mơ của Jungkook thậm chí còn phát ra âm thanh. Seokjin, người đang lặp lại thói quen giống như mong đợi thứ gì đó sau cánh cửa, cuối cùng, ngồi trên mặt đất, hoàn toàn mệt mỏi. Nước mắt của anh rơi xuống sàn nhà, tạo nên từng vũng nước hết lần này tới lần khác, trong khi đang nói điều gì đó bằng giọng buồn bã, đau khổ

"Jungkook ah...em không thể tìm thấy anh...làm ơn quay lại với em đi mà, làm ơn..."

Âm thanh của tiếng nức nở mờ dần. Jungkook nhận ra những giọt nước mắt trên mặt đất đã biến thành máu. Cuối cùng, Seokjin ngẩng đầu lên, anh trông nhạt nhẽo và hốc hác, miệng đầy máu.

Jungkook thức dậy từ cơn ác mộng và cảm giác sợ ngủ.

"Đau quá..." Trái tim hắn đau tới nỗi hắn cuộn toàn bộ cơ thể của mình ở trên giường

"Seokjin, anh sai rồi....Xin hãy quay trở lại đi em..."

Lúc đầu, Jungkook nghĩ rằng nó là phần lương tâm đang cắn rứt, gây ra nỗi đau cho hắn. Nhưng hôm hắn bất tỉnh ở công ty và được đưa tới bệnh viên, hắn được thông báo rằng có điều gì đó không ổn với trái tim của hắn.

Đau lòng có thể gây ra nỗi đau thể xác. Đôi môi của Jungkook chuyển sang màu xanh thẫm và đôi mắt nhòe đi.

Hắn nhớ Seokjin của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top