43
Anh trai của Taehyung có một khu vườn trà (Khoảng 2 mẫu). Nó nằm cạnh đèn Beyeosa và mất khoảng 20 phút để đến thăm hồ Jinyang.
Chú cún xoay vòng vòng sau khi xuống khỏi xe. Ngồi trong xe quá lâu khiến chú ta chóng mặt và không thể tự điều khiển chân của mình. Chú có trực tiếp rơi xuống cái hồ nhỏ bên cạnh vườn trà, Taehyung cười trước sự cố này.
Busan thực sự ấm áp. Mới chỉ 6 giờ sáng, và nhiệt độ đã hơn 10 độ so với Seoul. Seokjin vẫn đang ngủ. Lông mi dài cụp xuống, nặng nề vì một giấc ngủ tồi tệ trong một khoảng thời gian dài.
Taehyung cúi xuống và cẩn thận đỡ lấy Seokjin. Mặc dù cậu đã rất nhẹ nhàng, nhưng người kia đã tỉnh dậy ngay lập tức.
"Đừng di chuyển" Taehyung giữ chặt hơn và cười "Hoặc là anh sẽ bị ngã."
Seokjin cảm thấy hơi xấu hổ vì khoảng cách của cả hai khá gần nhau. Anh vật lộn để thoát ra khỏi vòng tay của Taehyung nhưng thất bại "...tôi có thể tự đi được"
Taehyung liếc sang một bên, thấy chú cún nhỏ ướt sũng chạy qua
"Nếu em đặt anh xuống bây giờ, Yeontan chắc chắn sẽ nhảy bổ vào người anh" Taehyung tiếp tục bước đi "Em sẽ đưa anh vào trong nghỉ ngơi, và đón những chú mèo sau."
Taehyung cũng rất mệt mỏi. Cậu lái xe hơn 20 giờ dù không phải liên tục. Seokjin cũng không muốn làm phiền cậu nhiều hơn. Vậy nên anh thỏa hiệp.
Thời tiết ở phía Nam khá ẩm, không nắng gắt như phía Bắc. Người làm đã thay những chiếc chăn mới. Taehyung kéo chiếc chăn qua cho Seokjin.
"Bây giờ hãy ngủ một chút. Em sẽ mời anh ăn tôm và uống rượu vang tại một nhà hàng nổi tiếng vào bữa trưa."
"Bác sĩ Kim, xin lỗi vì đã làm phiền cậu quá nhiều."
"Em cũng đối xử với bạn bè của mình như thế này. Đừng suy nghĩ nhiều quá. Sau khi sắp xếp xong cho lũ mèo và Yeontan, em cũng cần chợp mắt một chút. Đừng nói bất cứ điều gì khiến em không ngủ nổi nữa." Taehyung trốn tránh chủ đề và giả vờ như cậu cực kỳ mệt mỏi.
Taehyung gọi cho một người bạn của mình ở New York ngay khi rời khỏi phòng ngủ. Tất cả các sắp xếp đều được thực hiện, từ chế độ y tế tới điều dưỡng kỹ thuật đều tốt y như ở Seoul. Cậu đã sử dụng tất cả các nguồn lực của mình để tìm ra thứ phù hợp dành cho Seokjin, mặc dù đã muộn. Taehyung thả chú chó ra khỏi phòng và chìm vào giấc ngủ trong năm đến sáu tiếng. Cậu không nhận ra trời rất lạnh và bị đánh thức bởi sự lạnh lùng này. Có thể cảm nhận được cái lạnh và ẩm ướt sau một thời gian dài ở lại. Cậu đứng dậy để rửa mặt, tự hỏi rằng mình có nên mua một cái lò sưởi điện không.
Cậu là một bác sĩ, sẽ luôn tỉ mỉ hơn người bình thường. Bên cạnh đó, cậu yêu Seokjin nhiều tới nỗi cậu có thể cho anh cả thế giới. Cậu ước rằng cậu có thể nghĩ về mọi thứ trước ngay lập tức để anh không phải chịu bất cứ sự bất bình nào.
Seokjin đã tỉnh táo hơn. Anh đã ngủ khá nhiều trên đường tới đây. Anh suy nghĩ về việc giúp bác sĩ dọn dẹp ngôi nhà không có người ở trong một thời gian dài. Nhưng ngôi nhà khá là sạch sẽ, thật đáng ngạc nhiên. Vì vậy, Seokjin chọn đi dạo. Khung cảnh đẹp tới nỗi không khí thật tươi mát và ngọt ngào, dù có hơi ẩm ướt một chút. Tất cả đều như trong trí nhớ của anh, thậm chí còn rõ ràng và sáng sủa hơn.
Khi Taehyung ra ngoài, Seokjin đang tắm cho chú cún. Nó bò ra khỏi nước và lăn lộn trong bùn. Có một vài vết bọt dính trên mặt Seokjin. Quần áo của anh phần lớn đã ướt hết. Anh đang ở trong trạng thái khá tốt. Đó là đôi mắt và đôi mày đẹp nhất mà Taehyung từng nhìn thấy khi Seokjin đang mỉm cười.
"Được rồi, tiếp theo hãy đi tắm và thay đồ. Chúng ta sẽ ra ngoài ăn trưa sau đó." Taehyung sợ rằng Seokjin có thể bị cảm lạnh sau khi bị ướt sũng như vậy.
Seokjin đồng ý, nhưng anh không rời đi ngay lập tức. Anh ngồi sang một bên và nhìn Taehyung tắm rửa cho chú cún.
"Đừng quá thô lỗ với Yeontan." Seokjin nhìn về phía Taehyung và nói khi thấy chú cún kêu ầm lên.
"Xà phòng chảy vào mắt thôi" Cậu đưa tay ra lau sạch bọt xà phòng ở mắt chú ta.
Yeontan sau đó đã được Taehyung mang tới một cửa hàng thú cưng để làm sạch. Cậu đã nghịch nước trong khi tắm cho chú cún như một đứa trẻ. Seokjin không phàn nàn về việc đó. Anh rửa sạch cho chú cún, cùng với ánh mắt ôn hòa pha lẫn bất lực.
"Seokjin, anh thật tuyệt vời!" Taehyung ngồi xuống cạnh chú chó, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Nếu Taehyung có thêm cái đuôi, trông sẽ thật giống Yeontan.
Seokjin mím môi và nhìn đi chỗ khác. ANh không thể cho Taehyung bất kỳ sự kỳ vọng nào. Anh sẽ rời đi. Một chút mất mát sẽ tốt hơn một nỗi buồn dài. Tốt hơn hết là cậu không nên có hy vọng nào khi anh sẽ ra đi sau khi cho cậu hy vọng đó.
Seokjin đã học cách cẩn thận với chuyện này.
.
.
.
Rượu vang tại Busan là cổ điển nhất. Taehyung đủ may mắn khi đã đặt được chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, nơi họ có thể nhìn thấy hồ Jinyang. Trời nắng.
Seokjin chỉ ăn một chút. Khi còn là sinh viên, anh và Jungkook thường tới đây trong những ngày mưa, và cả những ngày tuyết rơi nữa. Jungkook đưa anh đi bằng xe đạp. Không có máy ảnh, Jungkook đã đưa anh tới đây để có thể chứng kiến phong cảnh đẹp nhất.
Seokjin khẽ mỉm cười. Thời tiết khá ấm. Nghĩ về quá khữ, cuộc sống đã diễn ra suôn sẻ.
Taehyung cảm thấy những thay đổi tinh tế của Seokjin. Cậu ngồi gần anh, nhưng không làm ảnh hưởng tới những ký ức của anh. Seokjin đang để tâm trí của anh lang thang. Tại thời điểm này, Seokjin đang hài lòng và hạnh phúc.
Dù sao, hạnh phúc chỉ tồn tại trong ký ức. Chỉ có sự lạnh lùng và thất vọng ở thực tại. Taehyung đã muốn làm phiền anh. Miễn là anh có thể hạnh phúc hơn một chút, thậm chí là có thêm một số kỷ niệm. Đó sẽ là một điều tốt đối với Taehyung.
Đó là một điều tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top