34


Seokjin thức dậy khi trời vẫn còn chưa sáng. Nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn có đèn đường và bảng hiệu của những cửa hàng thì vẫn còn sáng. Anh đã không ngủ ngon trong một thời gian dài, đặc biệt là khoảng thời gian gần đây, mất ngủ theo thói quen. Vì vậy, anh thường tỉnh dậy sớm, thậm chí hiếm khi anh ngủ được trong ba, bốn giờ liên tục.

Đứng trước tấm gương phòng tắm, nhìn vào hình ảnh phán chiếu con người nhạt nhẽo trong gương, anh tự hỏi "Mình đã bao giờ sống một cuộc sống hạnh phúc trong đời chưa?"

Tất nhiên, chẳng có câu trả lời nào vang lên. Sau đó, Seokjin mỉm cười và nhổ ra một ngụm máu.

Anh biết rằng, căn bệnh của anh đang dần tệ hơn. Khi lần đầu tiên nhìn thấy máu chảy bên trong dưới mí mắt của mình qua gương, trông thật bỏng mắt. Mặc dù anh không nhìn vào chính mình, nhưng ngày càng có nhiều vết bầm tím trên cơ thể của anh. Hầu hết trong số đó nằm ở xương sườn phần dưới nách. Thoạt nhìn, trông anh thực sự giống như bị bao lực gia đình.

Đôi khi, Seokjin không muốn suy nghĩ quá nhiều, nhưng anh không thể kiểm soát bản thân. Anh luôn tự nhủ rằng việc Jungkook ở bên ngoài là điều bình thường. Vì vậy, đủ tốt nếu hắn sẵn sàng về nhà. 'Mình cần điều gì nữa?' Anh càng ngày càng trở nên nhạy cảm và mất kiểm soát. Sự tra tấn về thể xác và tinh thần khiến anh dần dần mất đi bản chất là một người dịu dàng và có văn hóa.

Khi mọi thứ đã tiến triển đến thời điểm này, Seokjin tự nhủ với chính mình rằng đã tới lúc cần phải từ bỏ. Sau mười bốn năm, hai người đàn ông mất đi nhiều khía cạnh tốt của chính mình. Chút lãng mạng cuối cùng của họ sẽ biết mất hoàn toàn trong cuộc sống tan vỡ này. Cuối cùng, ai đó cuối cùng cũng phải thức dậy và đã đến lúc phải kết thúc.

Từ bỏ không có nghĩa là anh không còn yêu Jungkook nữa. Chỉ là anh đã quá mệt mỏi để yêu người đó, vì vậy, anh nên dành chút tôn trọng cho chính mình. Cho dù đó là mối tình bí mật hay sự hài lòng lẫn nhau, nếu cuối cùng vẫn còn một tia hy vọng cho họ, anh sẽ không bao giờ sẵn sàng từ bỏ.

Băng gạc trên ngón tay đã thấm đẫm máu. May mắn thay, máu đã ngừng chảy từ đêm qua. Seokjin thay một chiếc băng gạc khác cho chính mình và nghĩ rằng anh không nên bị thương một lần nào nữa nếu không sẽ thật bất tiện khi làm bất cứ điều gì.

Anh không muốn ăn, nhưng những chú mèo của anh cần được cho ăn. Những chú mèo này bị Seokjin chiều hư tới mức chúng chẳng thèo ăn thức ăn cho mèo đóng gói. Nếu chúng đói, chúng sẽ làm phiền Seokjin như những đứa trẻ để yêu cầu thức ăn mới.

Seokjin làm một ít thức ăn cho những chú mèo sau khi uống thuốc. Anh choáng váng và nghi ngờ rằng liệu bản thân có lầm không khi nghe thấy một tiếng chuông cửa. Sau vài tiếng tiếng gõ cửa, anh nhận ra người kia đang gõ cửa nhà của anh.

Anh tắt bếp và chạy ra mở cửa, nghĩ rằng đó là nhân viên của công ty bất động sản tới để kiểm tra đồng hồ nước. Nhưng anh không mong đợi rằng đó là một cậu trai kỳ lạ đứng ngoài cửa.

Cậu bé thực sự đẹp trai, có những điểm tinh tế, với làn da trắng, cằm nhọn và đôi mắt đầy tình cảm. Nhưng đôi mắt của cậu ấy đỏ và sưng lên. Có một suy nghĩ lóe lên trong tâm trí của anh, nhưng Seokjin không nghĩ ra điều đó là gì.

"...Cậu tìm ai vậy?"

"Xin lỗi, anh có phải là Kim Seokjin không? Tôi là Jimin. Tôi muốn nói chuyện với anh"

Bóng tối mơ hồ phủ khắp tâm trí của Seokjin. Ý nghĩ kia cũng đã xuất hiện rõ ràng, rằng cậu bé này chính là tình nhân của Jungkook.

Anh không bao giờ nghĩ rằng người tình của Jungkook sẽ chủ động tới tìm anh. Anh không biết làm thế nào để giải quyết loại vấn đề như này, nhất là khi nó diễn ra giữa hai người đàn ông. Thật là khó khăn đối với anh khi phải đối phó với người tình của Jungkook, cho dù nó có nhục nhã hay không. Cơn đau nhợt nhạt trong trái tim khiến anh phản ứng khá chậm. Anh thực sự sợ mất mặt, sợ người kia cười nhạo anh.

"Hãy để tôi vào, được chứ?" Đó là một giọng nói du dương, đầy sức sống và trẻ trung.

Seokjin hơi nghiêng về một bên, không thể ngẩng đầu lên. Anh bị đàn áp bởi sự rạng rỡ của cậu trai này mà anh đã đánh mất từ lâu.

"Vào đi" Anh nói.

Jimin cũng đã tưởng tượng về Seokjin. Cậu ta biết rằng người đàn ông này là người không thể thay thế đối với Jungkook. Và cậu cũng tò mò về anh. Nhưng cậu được cảnh báo bởi một vài người bạn của Jungkook, những người đã quen biết với Jungkook nhiều năm, vì vậy cậu không được gây rắc rối với Kim Seokjin nếu muốn qua lại một thời gian dài với Jungkook.

Sau đó, Jimin nghe nói rằng cậu trông giống Seokjin hồi còn trẻ. Vì vậy cậu luôn nghĩ rằng người này phải rất đẹp. Nhưng hôm nay, Jimin đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người đàn ông này.

Là một người tái nhợt và hốc hác, người này thậm chí còn không thể được coi là đẹp.

Seokjin lấy một chút nước cho khách "Thời tiết khá lạnh, hãy uống chút nước ấm để sưởi ấm"

Jimin nhìn Seokjin bằng sự kinh ngạc. Seokjin đáng ra phải biết danh tính của cậu theo phản ứng vừa nãy của anh. Thật hiếm khi thấy những người bình thường coi trọng với người tình của người mình yêu. Tuy nhiên, cậu không hy vọng rằng người kia sẽ cho cậu vào nhà và lấy cho cậu một cốc nước ấm.

Jimin không phải là một kẻ xấu tính. Cậu chỉ muốn ở lại với người mà cậu yêu, nhưng người kia thì không?

"Tôi đã ở cùng Jungkook hyung trong một thời gian dài" Jimin nhìn Seokjin bằng ánh mắt khó giải thích "Anh có thể rời xa anh ấy không?"

Ngồi xuống một bên, Seokjin nhận ra rằng người này đang hy vọng anh có thể từ bỏ Jungkook. Nhưng chìa khóa nào có thể khiến anh giúp người này? Anh không phải là người có thể quyết định vấn đề này.

"Cậu phải tự mình nói điều này với người đó. Loại người như người đó không thể nắm giữ được." Seokjin nói bằng giọng dịu dàng, cũng như thuyết phục người trẻ hơn.

Jimin giữ im lặng, dường như hoàn toàn không khuấy động rắc rối ở đây như cách mà những tình nhân thường làm. Thay vào đó, cậu ta giống như một đứa trẻ. Seokjin bất lực trong việc cảm thấy thù hận và tức giận.

Anh không thể chịu đựng tình huống im lặng như vậy, nhưng anh không thể đá cậu trai này ra bởi bản chất của mình. Sau đó, anh hỏi cậu trai bằng cách chạm vào điểm đau đớn của mình. "Cậu đã ở cạnh anh ta bao lâu rồi?"

"Trước khi tôi tốt nghiệp đại học, đã được ba năm." Cậu trai trả lời, giọng điệu đầy sự hài lòng và tự tin, như thể đó là điều tuyệt vời mà cậu ta có với Jungkook, miễn là trong ba năm.

Mặt khác, Seokjin không cảm thấy buồn hơn. Anh đã chuẩn bị cho ngày này. Vì vậy anh chỉ nói "Ba năm, hả? Ba năm sao..."

"Hãy để tôi nhớ lại...khi chúng tôi ở bên nhau trong năm thứ ba..." Seokjin khẽ ấn môi. Anh thực sự ghét việc nhớ lại ký ức này.

"Năm thứ ba chúng tôi ở bên nhau là 2003, khi SARS nổ ra." Seokjin mỉm cười "Có lẽ cậu lúc đó chỉ hơn mười tuổi phải không? Vào thời điểm đó, thật may mắn khi còn trẻ. Ít nhất, cậu càng ít biết, sẽ càng ít hoảng loạn."

Năm đó, Jeon Jungkook chưa phải là tổng tài Jeon. Hắn chỉ ở một công ty công nghệ điện tử cỡ trung bình với tư cách là một nhân viên. Khi SARS xảy ra, rất nhiều khu vực ở Seoul bị cách ly.

Trong khoảng thời gian đó, có nhiều người chết mỗi ngày. Bệnh viện chứa đầy bệnh nhân và cách nhân viên y tế, hoàn toàn hạn chế bất cứ ai từ bên ngoài vào. Ngay cả Bộ trưởng Bộ Y tế Công cộng cũng bị nhiễm bệnh và chết sau khi tới thăm nơi này.

"Và vào thời điểm đó, tôi đã ở bệnh viện" Seokjin nói nhẹ nhàng và bình tĩnh.

"Ông chủ của tôi, vợ và con của ông ấy đều bị nhiễm bệnh. Ông ấy rất tốt bụng. Tôi đã chăm sóc vợ và con gái của ông ấy, vì vậy tôi đã ở trong bệnh viện cùng họ. Trong khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ tới một ngày nào đó, tôi cũng sẽ nhiễm bệnh. Tôi chỉ hy vọng rằng Jungkook sẽ không buồn và cũng sẽ quên tôi đi. Tuy nhiên, điều tôi khong mong đợi chính là vào một đêm, Jungkook bí mật vượt qua rào chắn và kéo tôi về nhà."

Seokjin tiếp tục nói, sợ rằng bản thân sẽ bị nghiền nát bởi ký ức đã bị buộc phải niêm phong "Khoảnh khắc đó rất đáng nhớ vì đó là một trong những lần Jungkook thực sự tức giận, và đáng sợ nhất. Anh ấy giơ tay lên định đánh tôi, nhưng cuối cùng anh ấy lại tự tát bản thân. Anh ấy chỉ khóc mà không nói một lời nào. Tôi đã hỏi anh ấy rằng 'Có chuyện gì với anh sao, em không có bắt nạt anh mà'

Và anh ấy nói 'Điều gì sẽ xảy ra với em? Làm thế nào anh có thể tiếp tục sống...'

Cuối cùng, gia đình đó vẫn chết. Tuy nhiên, tôi vẫn ổn. Sau đó, một luật sư đã tới và đó là khi tôi phát hiện ra ông chủ đã để lại công ty nhỏ của mình cho tôi" Anh mỉm cười "Và đó là công ty hiện giờ Jungkook đang sở hữu"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top