29


Người lớn hơn không để lộ biểu cảm nào, hắn nhìn Seokjin như thể đang đọc một tờ hợp đồng. Biểu hiện của Jungkook rất lạnh lùng, ít nhất, nó có vẻ hợp với thời điểm hiện tại.

"Áo khoác của em đâu?" Jungkook nhìn một lượt toàn bộ cơ thể của Seokjin và tháo kính xuống. Hắn bị cận, nhưng không nặng. Hắn sẽ đeo kính khi nghiên cứu về các hợp đồng quan trọng.

Seokjin cảm thấy lạnh, phản ứng của anh cũng bị chậm lại. Anh mỉm cười với người lớn tuổi hơn và nói với giọng yếu ớt "Anh đã ăn gì chưa?"

Biểu hiện của Jungkook thay đổi, ngay lập tức, tập tài liệu trong tay hắn đã được ném trực tiếp vào người Seokjin. Các tài liệu vẫn chưa được ghim lại, vì vậy nên chúng rơi rải rác dưới sàn. Nó không khiến Seokjin cảm thấy đau đớn, nhưng nỗi buồn đang bủa vây trái tim anh.

Hôm nay, Jungkook có tâm trạng tốt. Sau khi cùng làm việc trong một dự án đấu thầu, cuối cùng hắn đã liên lạc với cậu con trai quý giá của thị trưởng Lee. Anh chàng đó rất tình cảm với người yêu của mình, nghe nói cô ta bị bệnh nghiêm trọng nào đó. Gần đây, cậu ta đã có được tủy phù hợp, vì vậy, cậu ta trông rất hạnh phúc và Jungkook dễ dàng đạt được những lợi ích nhất định trong chuyện này. Jungkook cũng biết rằng hắn đã thờ ơ với Seokjin trong một quãng thời gian dài. Vì vậy hắn về nhà sớm, nhưng Seokjin không có ở nhà.

Và rắc rối tới từ một chiếc khăn.

Khi Jungkook tìm thấy một chiếc khăn Burberry cổ điển được gấp gọn gàng trong túi giấy, hắn đã nghĩ đến việc bản thân có một chiếc khăn như vậy từ khi nào. Hắn luôn quan tâm đến những thứ của riêng mình. Hắn chắc chắn rằng chiếc khăn không phải là của hắn. vậy nó là của ai? Seokjin hoàn toàn miễn cưỡng với việc mua một chiếc khăn đắt tiền như vậy. Đó có phải là một món quà từ phía Seokjin? Nhưng điều đó đã bị loại bỏ vì chiếc khăn không phải quá mới.

Jungkook ngửi thấy mùi hương lạnh và chất khử trùng từ bệnh viện khi hắn vừa cầm lấy chiếc khăn. Đột nhiên, hắn nhớ lại đến vị bác sĩ đã lái chiếc Ferrari và tặng cho Seokjin một chậu hoa lan có giá trị lên đến hai triệu đô.

Đây là một điều nghiêm trọng. Jungkook đã rất chiếm hữu người bạn đời của mình. Hắn hiếm khi thể hiện nó ra vì Seokjin nhẹ nhàng và nhu mì, hầu như không đi ra ngoài nhiều. Hắn tự hỏi Seokjin đã làm gì khi mà hắn không ở bên cạnh. Seokjin có thể chịu đựng được sự cô đơn không? Có nhiều thứ từ một người đàn ông khác ngoài chiếc khăn trong nhà của họ không? Họ đã làm gì trong nhà của hắn trong vô số đêm khi hắn không có nhà? Có phải họ lăn lộn trên giường với nhau không?

Jungkook càng nghĩ, hắn lại càng cảm thấy ghê tởm. Trí tưởng tượng đôi khi có hại. Hắn đã để trí tưởng tượng của mình đi quá xa và đợi Seokjin cả buổi chiều.

Để có thể tốn cả một buổi chiều? Hẳn là Seokjin phải đi hẹn hò rồi.

Trước khi hắn có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn, người bạn đời của hắn đã quay trở lại.

"Giỏi thật đấy Seokjin, tôi không ngờ em lại có thể quyến rũ người đàn ông khác cùng phản ứng như cá chết trên giường đó." Hắn nheo mắt nhìn Seokjin chế nhạo.

Seokjin cụp mắt và cúi xuống để thu thập từng tờ tài liệu. Anh không muốn nói chuyện vô lý. Mặc dù lời của hắn làm tổn thương Seokjin, hơn cả gió bắc đang lạnh lẽo thổi bên ngoài.

Nhưng thái độ của anh đang làm phiền người lớn hơn. Jungkook không thể chịu đựng sự im lặng của Seokjin, và hắn nghĩ đó là ngầm tán thành.

"Tôi hỏi em thêm một lần nữa, em đã ở đâu? Áo khoác của em đâu?" Giọng của Jungkook lạnh giá.

"Bệnh viện, Em để quên ở đó..." Seokjin ngước nhìn Jungkook, với khuôn mặt nhợt nhạt.

"Vậy chiếc khăn kia thuộc về ai?" Jungkook giữ lấy cằm của Seokjin.

"Bác sĩ" Seokjin không giải thích. Đó là sự thật.

Jungkook nhăn mặt một cách chậm rãi. Hắn nới lỏng bàn tay đang giữ cằm của Seokjin. Đôi mắt hắn ta đầy ghê tởm như thể lần đầu nghe tới những trò bẩn thỉu.

"Áo khoác của cậu ở chỗ bác sĩ, còn khăn của bác sĩ lại ở nhà của tôi. Có điều trùng hợp tới vậy sao? Hay là trên giường trong nhà của tôi?"

Seokjin đột nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin nổi. Người đàn ông mà anh dành phần lớn trong cuộc đời để yêu thương bằng cả trái tim và tâm hồn lại đang xúc phạm anh bằng những lời nói xấu xa tới vậy.

Seokjin đấu tranh để đứng lên, cố gắng hết sức để giữ thăng bằng

"Jeon Jungkook!"

Anh tự hỏi làm thế nào anh có thể phát âm tên của Jungkook lớn như vậy khi anh đãng rất yếu.

"Anh có quyền nói điều đó với tôi không? Anh được phép lừa dối ở ngoài? Anh nghĩ rằng tôi không biết gì về nó? Anh cũng chẳng phải tốt đẹp gì-"

Một cái tát giáng xuống má của Seokjin.

Jungkook tức giận đến nỗi hắn không nghĩ về việc liệu bản thân có sai với cái tiêu chuẩn kép của mình. Hắn chỉ tự hỏi liệu Seokjin có thực sự ngủ với người đàn ông khác? Seokjin là tình yêu của hắn từ khi còn là một thiếu niên và hắn thậm chí không muốn để cho Seokjin tiếp xúc với bất cứ ai.

Cái tát khiến đầu óc của Seokjin quay cuồng và tai của anh ù ù. Người lớn tuổi hơn nắm lấy cổ tay của anh và kéo vào phòng ngủ. Cái nắm tay mạnh đến nỗi, cổ tay của Seokjin chuyển xanh.

"Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi ra ngoài và làm việc, có điều gì khó khăn khi ở nhà sao? Cậu cảm thấy cô đơn phải không? Tốt. Tôi sẽ làm cậu đến khi cậu sợ bị bất kỳ người khác chạm vào."

Seokjin bị ép ở trên giường, lưng anh bị tổn thương bởi thành giường lạnh lẽo.

"Tôi ghét anh." Seokjin không chống lại hành động của Jungkook. Ngay cả giọng nói của anh cũng bằng phẳng, ba từ này thực sự khiến người lớn hơn rùng mình.

Sự hoảng loạng nhất thời bị thay thế bởi cơn tức giận dữ dội hơn. Jungkook dùng chiếc khăn để buộc lấy cổ tay của Seokjin.

"Bây giờ cậu thực sự đã đủ táo bạo rồi. Dám nói bất cứ điều gì, phải không? Cậu thiếu đàn ông, phải không? Tin tôi đi, tôi có thể giữ cậu không để người khác chạm vào."

Mùi khử trùng trên chiếc khăn ập vào khoang mũi của Seokjin. Anh mất tập trung đôi chút. Đó là mùi tương tự khi Bác sĩ Kim đến và hôn anh. Cậu ấy thận trọng và sợ hãi; có lẽ cậu ấy thích Seokjin đến nỗi không muốn làm anh tổn thương.

Còn Jungkook thì sao?

Quần áo của cả hai không bị cởi ra hoàn toàn. Jungkook chỉ cần kéo khóa quần của hắn.

"Đồ đĩ" Jungkook rất thô lỗ. Không có bất kỳ sự thương hại nào hết.

"Tôi không nên để cậu ở nhà!"

Seokjin rùng mình. Bên dưới như thể bị đâm bởi một con dao. Người lớn hơn không sử dụng bôi trơn, thay vào đó hắn dùng những ngón tay thấm đẫm nước bọt để chen vào.

Seokjin chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như vậy. Khi Jungkook xuất ra toàn bộ tinh hoa của hắn, Seokjin bị chảy máu.

Anh nghiến răng, cố gắng không rên rỉ đầy cay đắng. Anh cắn môi, ngăn chúng ở trong cổ họng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top