Spin off (2)

Vào một lần khác, Seokjin tình cờ trông thấy hình bóng Taehyung. Khoác lên mình bộ vest đắt tiền, gã điềm nhiên bước ra khỏi xe, nét mặt bình thản đến đáng sợ.

Anh đứng trên lầu, nín thở quan sát từ đầu đến cuối.

Taehyung ngày thường sẽ không bao giờ như thế. Gã với anh là dịu dàng, là âu yếm cùng những cử chỉ thập phần yêu thương.

Còn Taehyung ngay lúc này lại hiên ngang đứng đầu một hàng người, theo sau là Jungkook, đang áp giải một người đàn ông lạ mặt. Gã đứng đó, thỏa mãn nhìn hắn ta sợ hãi quỳ xuống, cầu xin được tha thứ.

Gã nheo mắt, rút từ trong túi một chiếc súng, đặt vào tay người nọ, thích thú nhìn hắn ta mở to mắt sững sờ. Nhếch mép cười, gã ghé ngang tai kẻ lạ kia, thì thầm những điều anh không thể nghe thấy. 

Hắn run rẩy nhìn khẩu súng đặt ngay trước mắt, gương mặt bỗng hóa trắng bệch. Yoongi thận trọng đứng đằng sau, khuôn mặt dù không biểu lộ gì nhưng anh biết, ẩn sâu trong ánh mắt chính là sự thương hại không thể che giấu dành cho kẻ lạ đáng thương ấy. 

Một tiếng 'ĐOÀNG' vang lên thật lớn. Người đàn ông nằm la liệt xuống đất, xung quanh là vũng máu be bét.

Người ra tay không ai khác lại chính là Yoongi. 

Taehyung nhướng mày, khó chịu lườm anh mình. Người kia cũng không chịu thua, hùng hổ trừng mắt nhìn đứa em bốc đồng. Cậu ghé nhỏ vào tai gã, thì thầm đôi ba điều gì đó, rồi lại điềm nhiên nhìn gã đảo mắt, bước thật nhanh vào dinh thự.

Taehyung là một gã trai bướng bỉnh, tính cách vẫn còn chút thất thường, anh đôi khi phải thừa nhận là vậy. 

Thế nhưng, đây lại là người có lòng trung thành tuyệt đối, luôn dành sự yêu thương và quan tâm hết mực đến những ai mà gã vẫn hay gọi là 'gia đình'

Thật lòng mà nói, Seokjin chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến cách những người đàn ông này 'làm việc'. Anh cũng không rõ bằng cách nào họ có thể đưa Bangtan phát triển đến ngày hôm nay.

Những gì anh quan sát được, tất cả chỉ là 'bề nổi của tảng băng'.

Và anh biết rõ điều đó, hơn ai hết

Tuy nhiên, nếu bạn chỉ là kẻ ngoài cuộc, tuyệt đối đừng bao giờ đánh giá thấp con người này.

_______

Đôi khi anh cảm thấy thật khó hiểu. Taehyung, với tất cả trọng trách nặng nề trên vai, vẫn có thể nhởn nhơ biến thành cậu bé thường dân, đều đặn ghé thăm quán nước của anh vào mỗi buổi sáng. 

À đúng rồi, Seokjin, dù có bao biến cố xảy ra, vẫn luôn muốn tiếp tục với đam mê của mình, thậm chí anh bây giờ đã có thể thuê thêm nhân viên phụ giúp cho đỡ vất vả.

Nhưng hãy nhớ về xuất phát điểm của người đàn ông này. Anh không phải là một cậu bé ngây thơ. Làm sao có thể giữ được nét trong sáng khi chính anh đã phải từng vật lộn trên những khu phố bẩn thỉu, nơi mọi người vẫn điềm nhiên đạp lên nhau mà sống? Ở đó, bạn bắt buộc phải trở thành kẻ cai trị, nếu như không muốn bị khinh miệt, bị chà đạp như 'những thứ chuột cống kinh tởm'

Anh từng lãng phí cả tuổi thanh xuân cho hạng người rác rưởi như thế, và đó có lẽ là sai lầm mà anh hối hận suốt cả phần đời còn lại. 

Để sinh tồn, để có nơi trú ngụ hằng đêm, anh phải buộc phải vứt đi lòng tự trọng, quỳ sụp xuống, van xin lòng thương hại. 

Anh biết sử dụng súng, biết được 'mùi' của những thứ hàng cấm, biết làm sạch vết thương nghiêm trọng, biết cả cách điều trị vết đạn bắn. Anh thậm chí còn biết cả nơi mà những băng đảng mafia vẫn hay ném xác người.

Và anh biết cuộc sống của Taehyung tăm tối đến thế nào.

_______

"Anh ơi, anh biết không?

Ngày còn bé, em có một nỗi sợ

Sợ lũ quái vật gớm ghiếc

Thế nhưng em nhận ra, chúng chẳng bao giờ nằm dưới gầm giường cả

Chẳng giống như những gì mà người ta vẫn thường bảo

Vì chúng nằm trong tâm trí em

Từ đó, em không còn sợ chúng nữa

Sẽ chẳng có con nào xuất hiện cả

Bởi vì từ trước đến nay

Con quái vật ấy, vẫn luôn là em"

Taehyung nhàn nhạt kể chuyện. Gã cười thật tươi.

Nụ cười rạng rỡ, nhưng cũng thật đau thương.

Em nghĩ rằng anh không thể nhìn ra nét trống rỗng vô hồn đó sao?

_______

Gã luôn xem anh là một người yếu đuối, là người không có khả năng kháng cự, chống trả, là người dễ hoảng sợ trước những thứ dính đầy máu. 

Seokjin chưa bao giờ thích như thế. Anh không thích cái cách bao bọc ấy, anh không thích cái cách bị đối xử như một kẻ mong manh đáng thương.

Gã liệu còn nhớ vào cái lần gặp đầu tiên, mình thê thảm đến thế nào không? 

Vật vờ nằm trong con hẻm tối tăm, cơ thể chằng chịt vết thương lớn nhỏ

Gã liệu còn nhớ, chính ai là người đã ra tay cứu gã không?

Câu trả lời chính là Seokjin. 

Gã liệu còn nhớ, chính ai đã ra sức ngăn cản, không cho những tên khốn năm xưa chạm vào gã hay không? 

Gã liệu còn nhớ, chính ai đã ra tay bóp cò kết liễu mạng sống tên người yêu cũ đốn mạt ấy không? 

Cũng vẫn là Seokjin. 

Làm ơn đi, Kim Seokjin không phải là một nàng công chúa sống trong vương giả, cũng càng không cần chàng hoàng tử nào đấy đến để giải thoát. 

Mọi người thật sự nghĩ Taehyung ép buộc anh theo gã hay sao? 

Mọi người thật sự nghĩ anh không biết Taehyung là ai hay sao? 

Mọi người thật sự nghĩ anh không hề hay gì về những mảng tối vẫn còn ám ảnh trong tâm trí Taehyung hay sao? 

Ai cũng vậy

Ai cũng nghĩ Seokjin chỉ đơn giản là một cậu trai thanh thuần, là người luôn nói ra những lời đường mật

Trong khi anh hoàn toàn nhận thức được, gã quái vật si tình ấy là ai

Và anh để mình đắm chìm vào gã, đắm chìm vào những chiếc hôn nồng nàn của gã

Vì anh yêu gã, nhiều hơn tất thảy mọi thứ trên đời

Anh khiến gã say mê chạy theo anh, anh có thể khiến đôi mắt gã thổi bùng lên ngọn lửa, khiến gã dâng tặng anh cả một nửa vương quốc đồ sộ.

À không, phải là toàn bộ vương quốc ấy mới đúng. 

_______

Ở bên cạnh gã, anh không hề tỏ ra miễn cưỡng, cũng chẳng ai ép buộc anh làm điều này

Như gã từng nói, anh chính là sự nguy hiểm

Vì anh phải đã lòng gã, con quái vật mà người nào cũng khiếp sợ

Thật kỳ lạ, nhưng cũng quá đỗi tuyệt vời

Anh biết, không phải ai cũng được như mình

Được yêu thương, được nâng niu bởi một kẻ có thể sát hại bất kỳ tên nào cản đường, dễ như trở bàn tay.

_______

Với anh, loài người, ai cũng đều là quái vật. Thế nhưng, bất kỳ con quái vật nào khi sinh ra cũng sẽ có tâm hồn mềm mại, tựa như những mảnh tơ lụa đắt tiền.

Qua thời gian, dòng đời đưa đẩy, khiến cho tấm lụa ấy bị mất cắp, biến chúng ta thành những tên quái vật đáng sợ. 

Anh luôn khắc ghi điều này, mỗi khi nhìn vào người đàn ông đang say giấc bên cạnh mình.

_______

Kim Taehyung là của Kim Seokjin 

Kim Taehyung là người có trái tim ấm áp nhất trên thế gian 

Gã yêu anh, và anh cũng yêu gã, nhiều hơn mọi thứ

Gã là quái vật, chỉ của riêng anh.

_______

Rồi sẽ có một ngày, Taehyung sẽ mở lòng với anh, cho anh thấy toàn bộ con người gã

Kể cả những góc khuất tăm tối, kể cả đoạn quá khứ bị chà đạp đến thương. 

Anh tin là như vậy, cũng giống như năm xưa, khi anh tin tưởng và bày tỏ mọi thứ với gã. 

"Hãy để anh thấy từng vết thương mà em vẫn hằng che giấu, và anh sẽ chứng minh chúng vẫn sáng ngời, tựa như những viên ngọc vô giá."

_______

Seokjin là người tô vẽ nên những mảng màu đẹp diệu kỳ trong cuộc đời xám xịt của gã.

Chẳng ai hoàn hảo cả, chắc chắn rồi. Thế nhưng cả hai lại bổ sung cho nhau, theo một cách trọn vẹn nhất.

Thế giới mà Taehyung thuộc về vốn rất tăm tối, thế nhưng anh vẫn nhìn thấy vẻ đẹp ẩn sâu trong con người gã

Tâm hồn ấy thậm chí còn đáng trân trọng hơn cả những thứ xấu xa vốn được che đậy bởi lớp vỏ bọc hào nhoáng

Anh không phải là 'nạn nhân đáng thương' mà mọi người vẫn hay lầm tưởng

Chính anh đã ra tay cứu vớt cuộc đời gã, cùng gã trải qua mối tình êm đẹp, cùng gã đắm chìm trong những chiếc hôn triền miên

Đôi tay của Taehyung nhuốm đầy màu tội lỗi, và sẽ không bao giờ gột rửa được. 

Thế nhưng, cũng chính đôi tay ấy luôn dịu dàng bảo bọc anh tiến vào giấc ngủ say. 

_______

"Hyung" - Gã khẽ gọi, tranh thủ rúc người vào lồng ngực anh

"Hmmm?" 

Thích thú hôn lên những dấu vết xanh tím còn hằn trên phần cổ trắng trẻo, gã khẽ luồn tay vào lớp áo ngủ, tranh thủ bóp lấy phần eo mềm mịn nhưng chi chít dấu hôn. 

Thật không khỏi tự hào. Gã chính là cố tình tạo ra chúng đấy. 

Vì mọi người cần phải biết con người xinh đẹp này là của gã... chỉ riêng mình gã.

Taehyung ngồi dậy, chạm tay vào gò má phúng phính của anh, hôn anh say đắm. Khẽ rên rỉ, anh luồn tay vào mái tóc gã, khiến gã kích thích di chuyển hông đến gần anh hơn nữa.

"Có chuyện gì thế, Taetae?" - Anh nghịch ngợm hôn lên phần jawline sắc nhọn, người thương của anh đẹp trai vô cùng

"Anh ơi, anh có sợ không?

Yêu dấu của em, anh có sợ hãi khi phải đối diện với những mảng tối trong em hay không?"

Seokjin mỉm cười, kéo gã nằm xuống giường, chạm nhẹ vào gò má kia. Nheo mắt nhìn vào vết dấu hôn trên cổ gã, anh tranh thủ đặt lên đó một chiếc hôn vội vàng.

Đừng coi thường nhé, anh đây cũng biết cách 'đánh dấu' chồng mình đó.

"Không hề" - Anh trả lời chắc nịch

"Nếu em nói tất cả những gì anh thấy vẫn chưa phải là toàn bộ thì sao?"

"Nghe này, anh rất chắc chắn một điều, chính là dù cái góc khuất ấy có tối tăm đến thế nào

Anh cũng vẫn sẽ yêu em... nhiều hơn tất thảy mọi thứ trên thế gian này"

Seokjin híp mắt cười thật tươi, thích thú nhìn gã mafia, xấu hổ đỏ mặt

"Anh sẽ không bao giờ sợ em đâu, Taehyungie"

Vì sau cùng, em chính là quái vật... của riêng anh cơ mà"

_______

End.

Bây giờ là hết thật rồi này. Mình thật sự cảm ơn các bạn vì đã đồng hành cùng mình đến chap cuối cùng.

Mong mọi người đã có khoảng thời gian thư giãn vui vẻ khi tìm đến chiếc fic bé nhỏ này ^^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top