02

02 - MÀN GIỚI THIỆU KHÔNG HỀ THÂN THIỆN

Eunsang hoàn toàn bị giằng xé giữa việc cố gắng trở thành 'bình thường' và phải cố gắng bày tỏ mọi thứ khiến cậu thực sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

-

"Và đây là những chỉ dẫn nếu cậu ấy bắt đầu trông hơi buồn chán, tôi biết cậu ấy luôn trông có vẻ xám xịt nhưng có những lúc, để ý cái nhíu mày của cậu ấy sẽ thấy một chút quanh co hơn bình thường-"

"Bà Lee, không biết bà có biết điều này không nhưng thường thì một trong những điều mà học sinh trung học không thích trong ngày đầu tiên là có bố mẹ đi theo đến lớp." Cô Yumi chỉ ra một cách lịch sự, đôi mắt cô liếc nhìn Eunsang một lần.

"Ồ vâng, tôi xin lỗi." Mẹ cậu dừng lại. "Nhưng nếu có bất cứ điều gì-"

"Vâng, vâng. Tôi hiểu." Cô Yumi nở một nụ cười nhỏ. "Con trai của bà đang ở cùng với chúng tôi. Bà có thể để nó một mình với tôi, tôi sẽ đảm bảo trả lại cho nó một mảnh."

May mắn thay, mẹ cậu đã không mất nhiều thời gian để nhượng bộ, cuối cùng bà cũng rời đi sau khi kiểm tra Eunsang lần cuối. Sau khi cậu rời xa mẹ, cậu lại tiếp tục đi theo cô giáo mới từ phía sau, hy vọng rằng cô không buồn hỏi anh một số câu hỏi phi lý.

"Vậy thì... bạn đã chuyển bao nhiêu trường, Eunsang?" Cô hỏi lần nữa.

"Em cũng không đếm được nữa." Eunsang trả lời thành thật.

"Ồ, tôi hiểu rồi." Người phụ nữ vỗ lưng cậu. "Đừng lo lắng, nơi này phù hợp với trường hợp đặc biệt như bạn. Tôi có cảm giác đây sẽ là lần cuối cùng bạn phải chuyển trường."

Eunsang đã tìm thấy một hy vọng nhỏ sau khi được giáo viên tốt bụng trấn an, nhưng ngay khi cậu đến lớp mới, sự tự tin ấy đột nhiên không còn thấy nữa.

Bầu không khí trở nên rạo rực, nhưng Eunsang biết đó không phải là vì cậu ấy. Chết tiệt, cậu không hề cảm thấy sự tồn tại của mình trong lớp. Cô yumi ngồi xuống, bảo họ trật tự. Eunsang lúng túng trong sự thay đổi giữa các bạn cùng lớp, hy vọng ít nhất có thể có được một lời giới thiệu thân thiện.

Cậu đã làm rất nhiều vào thời gian này, Eunsang. Tại sao không trở nên tốt hơn?!

"Vậy thì.. lớp học, chúng ta có thêm một người mới trong năm học này." Cô yumi tuyên bố. "Em ấy chuyển từ trường trung học Sunhyung ~ bạn có muốn giới thiệu bản thân với lớp mới không, Eunsang?"

Không cảm ơn. Đó là những gì đầu cậu đang nghĩ, nhưng cậu biết bản thân không có nhiều sự lựa chọn. Cậu tiến lên một bước và hắng giọng. "Tên tôi là Lee Eunsang, hy vọng mọi người sẽ giúp đỡ cho tôi."

Như cậu dự đoán, lớp học dường như không hứng thú với sự hiện diện của cậu. Chắc chắn là thế! Một vài cô gái bắt đầu thì thầm với nhau- Eunsang thực sự trông có vẻ đàng hoàng đối với một đứa trẻ bằng tuổi- nhưng các chàng trai lại hầu như không liếc anh. Cô Yumi cố gắng làm dịu tâm trạng bằng cách hỏi anh những câu hỏi khác, nhưng Eunsang biết rằng điều đó sẽ chỉ làm tình hình tồi tệ hơn. "Vậy Eunsang, bạn có sở thích nào không?"

Sở thích? Họ thường không hỏi điều đó. Dù sao thì sở thích là gì? Cướp bóc? Bobby? Sợ hãi?

Trời ơi, cậu thích làm gì? Cậu thậm chí còn chẳng thích làm bất cứ điều gì? Đây có phải là một câu hỏi phù hợp để trả lời bởi một học sinh trung học không? Eunsang suy nghĩ không biết nên nói cái gì?

Chết tiệt Eunsang không giỏi gì ngoài học!

"Học tập." Cậu buột miệng.

Các bạn cùng lớp nhìn anh kỳ lạ đồng thanh.

"Học?" Cô Yumi không thể không cười.

Đồ ngu ngốc, nhưng ít nhất đó là sự thật. Eunsang gật đầu. "Vâng, sở thích của tôi là học tập."

"Vâng, các chàng trai, có vẻ như chúng ta có một ứng cử viên cho Snu ngay tại đây!" Cô Yumi vỗ tay vui vẻ.

"Snu?" Một cậu bé đứng ở phía trước chế giễu. "Cậu thực sự nghĩ rằng một người bỏ học thậm chí sẽ sống sót khi cạnh tranh cho Snu?"

Cô Yumi trừng mắt nhìn anh. "Son Dongpyo, đừng cố gắng đưa ra những giả định sai lầm."

"Xigma High không chấp nhận việc chuyển nhượng, cô Yumi. Nó chỉ chấp nhận bỏ học cấp ba với thìa bạc." Dongpyo tỏ ra gay gắt.

Trò giải trí trỗi dậy giữa các học sinh, thừa nhận sắc chiến tranh sắp xảy ra mà Dongpyo đã đưa vào trường và chính Eunsang. Tuy nhiên, một chàng trau nói chuyện với Dongpyo. "Yah Son Dongpyo, giữ cho cái miệng tồi tàn của cậu im lặng đi."

"Cha Junho, tôi chỉ nói sự thật." Dongpyo nhún vai. "Tôi hy vọng cậu tránh xa điều này. Tôi biết cậu đang nghiến răng vì bây giờ cậu đã có một đối thủ đáng gờm, có ý chí mạnh mẽ cho Snu."

Junho không trả lời nhận xét về mình. Thay vào đó, anh bỏ qua Dongpyo và tiếp tục đọc sách giáo khoa của mình. Dongpyo cười khẩy.

"Được rồi, được rồi. Thế là đủ." Cô Yumi cuối cùng cũng khiến hai người không thể tạo ra một ngọn lửa khác, vì sự thay đổi nhanh chóng chủ đề. "Các sinh viên, hôm nay chúng ta sẽ không học văn học Hàn Quốc. Thay vào đó, tất cả chúng ta sẽ tiến tới hội trường của tầng bốn, nơi chúng ta sẽ lắng nghe bài phát biểu chào mừng của hiệu trưởng, cùng với một vài sinh viên cựu sinh viên người sẽ kể về những trải nghiệm cuộc sống của họ sau khi tốt nghiệp tại Xigma."

Các sinh viên rên rỉ. "Lại lần nữa?" Chowon càu nhàu không thích.

"Đúng, một lần nữa." Cô Yumi nói không do dự. "Đây không chỉ là một sự kiện dành cho các học sinh lớp mười, mà còn cho tất cả các bạn, những người cuối cùng để làm quen với môi trường của trường một lần nữa sau một mùa hè dài. Thật tuyệt vời cho người bạn mới của chúng ta, Eunsang, người vẫn chưa biết nhiều về ngôi trường tuyệt vời của chúng tôi." Cô quay sang Eunsang và nở một nụ cười ấm áp.

Hãy ngừng việc đề cập đến tôi, tôi ghét là trung tâm của sự chú ý - đó là những gì Eunsang đang nghĩ

"Nếu cậu không biết gì, tại sao không tự mình đến đó?!" Dongpyo cười khẩy, nhận được một vài tiếng cười từ bạn mình.

"Làm ơn đừng để mọi người biết rằng cậu ngu ngốc hơn mọi người, tôi không muốn cậu biến mình thành kẻ ngốc trước mặt đàn em của chúng tôi đâu." Junho lẩm bẩm với khuôn mặt trống rỗng.

"Cha Junho, cậu-"

"Đi thôi, thời gian tích tắc! Chạy đi!" Cô Yumi đẩy học sinh của mình ra khỏi lớp, bao gồm cả Dongpyo đang giận dữ dường như anh sẽ chộp lấy bất cứ lúc này. Junho thở phào nhẹ nhõm, anh thực sự không có ý định làm Dongpyo phát điên, nhưng hành vi của Dongpyo đã khiến Junho chán ghét đến mức anh không thể tự giúp mình.

Eunsang linh cảm bản thân và các sinh viên khi cậu leo lên cầu thang càng đông đúc. Những tiếng thì thầm bao quanh một cách khéo léo, một vài tiếng thì thầm tên cậu, vài chỗ thì thầm "chàng trai mới", một số thậm chí còn nhắc đến mái tóc đỏ rực của cậu. Eunsang đẩy những bình luận đó ra sau, hy vọng không khiến cảm xúc của cậu gắn liền với tình huống khó chịu này. Khi cậu cố gắng thoát khỏi đám đông, ai đó đã để một tay giữ vai cậu làm cậu giật mình. Cậu quay lại và thấy một người từ lớp mình trước đó, người luôn 'bảo vệ' cậu khỏi lời nhận xét lén lút. Cha Junho? Vâng, đó chắc chắn là tên của anh ấy.

"Cậu ổn chứ? Trông cậu có vẻ hơi cứng ở đó." Junho nói với giọng điệu không chính thức.

Eunsang quay sang. "Điều gì khiến cậu nghĩ rằng có thể nói chuyện với tôi?"

Mọi thứ lại im phăng phắc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top