!

Các chương hồi tưởng sẽ có 3 câu chuyện, vì là hồi tưởng nên bạn hãy dự đoán phần còn lại của chúng nhé ~

SPECIAL CHAPTER I
2016-2018 - Hyung line

Seungwoo, Seungyoun và Wooseok đã có một khởi đầu khó khăn.

Và phần nào nó bắt đầu từ một loại câu chuyện sáo rỗng: Seungyoun và wooseok đã về rất muộn, con Seungwoo là người đi tuần tra học sinh. Wooseok và Seungyoun chưa bao giờ phải tương tác với nhau, nhưng vì họ học cùng lớp và phải đối mặt với hoàn cảnh giống nhau nên họ quyết định làm việc cùng nhau, họ tìm đường vào trường mà không gặp bất kỳ rắc rối nào.

"Cậu có ý tưởng gì không?" Seungyoun hỏi người đằng sau.

"Cậu rất giàu, phải không? Một vài đô la sẽ làm..."

"Không."

"Nó thực tế."

"Nó bất hợp pháp." Seungyoun nói một cách căng thẳng.

"Đột nhập và xâm nhập là bất hợp pháp nhưng tôi không thấy cậu phàn nàn gì cả."

"Hey! Chúng ta không phá hỏng bất cứ điều gì, chúng ta chỉ vào." Họ xem xét người mà họ phải đối mặt. Seungwoo đang ngồi trước cổng trường một mình, nhìn về phía xa xăm.

"Tôi biết!" Wooseok cao giọng.

"Hm?"

"Mặc kệ hắn, tôi đi vào đây."

"Vậy còn tôi thì sao..?"

wooseok xòe bàn tay của mình ra. "Ka-ching."

"Không, nhất quyết không." Seungyoun lắc đầu. "Tại sao mọi thứ đối với cậu đều là tiền thế?!"

Wooseok dừng lại để suy nghĩ, sau đó anh ấy tiếp tục đề xuất thêm một cách nữa. "Tôi biết rồi!"

"Gì?"

"Tôi đã thấy cái này từ một chương trình truyền hình, tôi thề rằng nó sẽ có hiệu quả." Wooseok đưa tay ra.

"Là cái gì?"

"Oẳn tù tì."

Trời ơi không. Seungyoun biết chắc chắn rằng mình sẽ thua, nhưng dù sao thì hắn cũng vẫn phải làm theo.

Hắn đã thua.

Tốt, ít nhất nó cũng đáng để thử.

"Được rồi, đứng lên." Wooseok ra lệnh cho hắn ngay lập tức.

"Cách khác không được à?"

"Trèo lên lưng tôi, tôi sẽ cõng cậu."

"Cậu có chắc là cậu không nhầm chứ?" Seungyoun chế nhạo. "Tôi sẽ đè chết cậu."

"Cậu sẽ phải rút lời ngay thôi."

Ánh mắt của Wooseok khiến hắn sợ hãi, lùi lại phía sau.

Seungwoo đang ngồi trước cổng trường, mải suy nghĩ về chuyện riêng của bản thân thì đột nhiên có một giọng nói cất lên. "CỨU, CỨU VỚI!"

Anh ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế, chạy nhanh về nơi phát ra giọng nói. Hóa ra một học sinh mà anh không quen biết đang chạy về phía anh, trên lưng còn cõng một học sinh cao gấp đôi anh. "GIÚP ĐỠ, TÔI KHÔNG QUAN TÂM, TRỢ GIÚP-"

Cậu học sinh ngã nhào xuống đất, tự động hạ gục người đang cõng theo mình. Seungwoo mở to mắt vì kinh ngạc. "Trời ơi, cậu có sao không ?!"

Không có kế hoạch dự phòng, Wooseok chỉ quá nhỏ để cõng thân hình cao lớn của Seungyoun.

Nên Seungwoo đã giúp anh ấy khiêng Seungyoun 'bất tỉnh' đến bệnh xá, với Wooseok theo sau từ phía sau. Seungyoun có thể cảm nhận rõ ràng rằng bây giờ họ đã ở trong trường, và hắn cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng hắn đã vào khuôn viên trường học mà không gặp rắc rối. Hắn được đặt lên giường một cách nhẹ nhàng. Wooseok nhanh chóng tiếp lời. "Tôi sẽ gọi y tá."

Seungwoo gật đầu nhìn anh ấy đi ra ngoài, bỏ lại anh và Seungyoun. Anh ngồi xuống bên cạnh chàng trai bất tỉnh và thở dài, trước khi một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu anh có thể giúp hắn hồi phục.

Seungyoun lắng nghe tâm tư của anh một cách thấu đáo. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi xoa bóp từ từ cho cậu ấy, có lẽ ngọn lửa sẽ giúp đỡ các cơ đang căng thẳng của cậu ấy?

Seungyoun ngay lập tức thoát khỏi sự đụng chạm của Seungwoo bằng cách lăn mình khỏi giường, ngã xuống nền đất cứng lạnh lẽo.

"Yah, cậu có sao không ?!"

Wooseok xuất hiện từ sau cánh cửa, nhìn chằm chằm vào người đang có biểu hiện lo lắng kia. "Chuyện gì đã xảy ra, tiếng ồn đó là gì?"

"Anh sắp.. anh sắp đốt em." Seungyoun nói trong sợ hãi khi nhanh chóng đứng dậy khỏi sàn, chống lại cơn đau từ cơ thể đang đau nhức của mình. "Em biết em làm sai, nhưng đừng thiêu sống em như vậy!"

"Thiêu cháy em- em đang nói gì vậy ?!"

"Và cậu-" Seungyoun chỉ vào Wooseok một cách đáng kinh ngạc. "Wow, tim của cậu đập nhanh quá. Cậu sợ rằng vì tôi đã để lộ ra nên tôi sẽ bán đứng cậu đúng không?"

"Không, tôi chỉ sợ cậu thôi." Wooseok quay sang Seungwoo. "Sự thật thì chúng em giả bị bệnh nhưng hóa ra cậu ấy thực sự cần bác sĩ. Anh có muốn em đi gọi một người tới không?"

"Có, làm ơn hãy nói rằng ở đây có một bệnh nhân bệnh nhân tâm thần trốn thoát."

"Ah, cả hai đều đang khá phòng thủ, nó trở nên quá rõ ràng." Seungyoun cười toe toét. "Sợ hãi, phải không? Nhịp tim của anh đang tăng lên." Hắn chỉ vào Seungwoo. "Ngọn lửa."

Seungwoo nuốt nước bọt khi hân nhắc đến sức mạnh của anh.

"Và cậu.." Seungyoun chỉ vào Wooseok. "Ah, hôm nay tôi cảm thấy thật may mắn.. phải là ngược lại chứ nhỉ, nước?"

Và chỉ trong một giây ngắn ngủi những thứ xung quanh Wooseok biến thành băng. Seungyoun cười khúc khích. "Gotcha."

"Làm thế nào mà cậu biết được điều này?" Seungwoo cẩn thận hỏi.

Và cứ như vậy, sức mạnh của mỗi người đều được bộc lộ.

-

"Anh ấy sẽ giết cậu." Jinhyuk nhắc nhở anh ấy.

"Đính chính, anh ấy sẽ giết Seungyoun trước rồi mới giết tôi." Wooseok nói một cách thầm thì. "Đó là ý tưởng của cậu ấy, và tôi là lựa chọn không nói chi tiết."

"Tại sao lại không?" Sự tò mò trỗi dậy. "Cậu là người phụ trách cuộc bầu cử, cậu ấy cũng có thể đổ lỗi cho cậu."

"Cậu ấy thích làm chủ tịch hội đồng của trường, tôi không hiểu tại sao cậu lại phản đối điều này."

"Yeah cậu ấy thích nó, nhưng cậu có thực sự nghĩ rằng cậu ấy muốn làm điều đó một lần nữa không?" Jinhyuk thở dài. "Thực sự không thể tin được. Anh ấy sẽ không tha thứ cho cậu, không bao giờ."

"Tôi đã nghĩ đến những rủi ro." Wooseok thở dài. "Khả năng anh ấy đốt trường học.. là năm mươi lăm."

"Và cậu nghĩ đây là một ý tưởng hay?"

"Này, đôi bên cùng có lợi. Nếu anh ấy thua, chúng ta sẽ không gặp rắc rối. Nếu chúng ta thắng, trường học biến mất vĩnh viễn." Anh ấy cười thích thú. "Dù sao thì việc đặt tên cậu ấy làm ứng cử viên cũng chỉ là một trò đùa. Cậu nghĩ rằng anh ấy sẽ thắng trong những việc như này sao?"

"Được rồi, thưa quý vị, chúng tôi đã kiểm phiếu!" Seungyoun thông báo trước mặt các học sinh, ngăn Jinhyuk và Wooseok tiếp tục cuộc trò chuyện của họ. "Được rồi, bình tĩnh nhé mọi người. Tôi biết các bạn rất sợ nhưng hãy tin ở tôi, thành quả là do tay và tay của các bạn mà thôi. Các bạn sẽ không thất vọng đâu."

Hắn ta cầm lấy kết quả từ thùng bỏ phiếu. "Được rồi, rất cảm ơn các bạn đã tham gia." Hắn lại hướng về phía đám đông và giơ tấm thẻ lên cao. "Các bạn đã sẵn sàng chưa?"

"RỒI!"

"Các bạn đã sẵn sàng chưa?!"

"RỒI!"

"Mẹ kiếp, cậu ấy giống như Dora nhà thám hiểm ý." Jinhyuk thì thầm với Wooseok. Wooseok cười nhẹ.

"Được rồi, tôi mở ra ngay đây!" Hắn mở thẻ. "Và người chiến thắng là..."

Thình thịch...

"ÔI CHÚA ƠI!"

Hắn ném thẻ đi, nhảy lên vì ngạc nhiên. Đám đông nhìn chằm chằm vào hắn với anh mắt kỳ lạ, tự hỏi điều gì đã xảy ra với hân. "Ôi trời ơi... trời ơi..."

Mọi người cảm thấy bối rối nhẹ bởi vì đang kịch tính, niềm vui hướng về phía người ở gần tấm thẻ bị rơi và đọc lên. "Xin chào mừng chủ tịch hội sinh viên năm nay, HAN! SEUNG! WOO!"

Vốn dĩ mọi thứ được bắt đầu như một trò đùa nhảm giờ đã trở thành hiện thực cay đắng; Seungwoo được bầu làm chủ tịch hội sinh viên hai lần.

Lần đầu tiên trong lịch sử của Xigma High.

Nó đã được cho phép..? Ừm..

Đó là Han Seungwoo.

Mọi người đều muốn anh là người lãnh đạo, và không có cách nào không thể không tuân theo điều đó.

-

"Tôi ghét anh ấy."

Seungyoun đang một đối một với một học sinh lớp mười thú vị, người đã vào đội bóng nhờ kỹ năng thiên bẩm của mình, Lee Hangyul. Hắn mong đợi phiên họp kết thúc thật nhanh để có thể tìm Hangyul vad về cảm xúc thực sự của mình.

"Ai đây?" Seungyoun nói. "Ai làm đổ trà."

Hangyul hung hăng đá bóng, tỏ thái độ không thích. "KIM YOHAN!"

Seungyoun gật đầu trước. "À, người đó là bạn học của cậu à?"

"Đúng." Hangyul cau có. "Và tôi ghét cậu ấy. Không có gì trên đời này có thể vượt qua sự căm ghét của tôi đối với cậu ấy."

"Ngày hôm qua cậu cũng nói như vậy đối với môn toán."

"Không có gì trên thế giới này.. ngoại trừ toán học. Tôi ghét toán học."

"Cậu ấy thì sao?" Seungyoun hỏi nhẹ nhàng khi hắn chuyền bóng lần nữa.

"Tôi ghét.. tôi ghét cách cậu ấy quá hoàn hảo."

Seungyoun ngừng chạy. "Chờ đã, cậu nói?"

Hangyul kêu lên. "Cậu ấy quá hoàn hảo trong tất cả mọi thứ, chúa đã mất nhiều thời gian để tạo ra cậu ấy hơn bất kỳ ai khác. Chúa đã lấy thời gian của tôi để tạo ra Yohan, đó là lý do tại sao cậu ấy gần như hoàn hảo."

"Gần như hoàn hảo? Wooseok ghét đứa trẻ đó đến chết đi sống lại, không nghĩ rằng đó là trường hợp hoàn hảo." Seungyoun chế giễu. "Điều gì đã khiến cậu nghĩ như vậy?"

Hangyul mím môi. "Giáo viên muốn cậu ấy trở thành đội trưởng của đội Taekwondo."

"Ah.. nó không rõ ràng sao?"

hangyul nhìn anh ta.

"Gì chứ? Tôi nghe nói cậu ấy đang cấp cao nhất của đai đen so với nhưngz người cùng tuổi." Seungyoun chỉ ra. "Sao vậy, cậu giận cậu ấy vì một điều nhỏ nhặt đó thôi?"

"Cậu ấy đẹp trai." Hangyul lẩm bẩm. "Và thật khó chịu. Cậu ấy khiến tôi như muốn trố mắt ra."

".. à cậu cũng khá giống." Trước khi hangyul kịp nói gì, Seungyoun đã lớn giọng. "Cậu sẽ không nhìn vào đó chứ, Kim Yohan đang ở ngay đó!"

Hangyul nắm lấy tay y. "Cậu đang làm gì đấy?"

"Hãy đối mặt với nhau xong chuyện này. Kim Yohan!"

Hangyul mong Yohan bị điếc ngay thời điểm này, nhưng thực tế có một thứ khác đã chuẩn bị cho hắn ta. Yohan quay sang hắn sau khi được gọi tên. "Được."

"Hangyul muốn gặp cậu- Hangyul!"

Nhưng Hangyul đã thoát khỏi sự kìm kẹp của Seungyoun rồi không thấy đâu nữa. Yohan hướng về phía Seungyoun, một nụ cười nhếch mép nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt y. "Chuyện gì vậy?"

Seungyoun thở dài. "Không có gì. Hangyul muốn nói điều gì đó với cậu trước đó nhưng cậu ấy đã không nói ra."

"À, chắc hẳn cậu ấy đã muốn thú nhận tình yêu của cậu ấy với em." Vẻ mặt Yohan tự mãn, hất tóc. "Em biết, Em thực sự rất hấp dẫn ~"

"Trời ơi, hai người chắc chắn có cùng chung tế bào não." Seungyoun lẩm bẩm.

"Làm ơn chuyển cái này cho Wooseok hyung giúp em được không?" Yohan lấy một vài cây bút màu trong cặp của mình. "Em đã mượn chúng."

"Mượn? Cậu ấy tìm mấy cái bút này trong nhiều tuần rồi!" Seungyoun kêu lên khi hắn giật lấy những chiếc bút và dùng nó để đánh vào đầu Yohan. "Cậu không biết tôi đã phải trải qua bao nhiêu ĐAU KHỔ vì điều này, giống như cả cuộc đời của cậu ấy phụ thuộc vào chúng! Cậu ấy đe dọa sẽ rút hết nước ra khỏi cơ thể tôi bốn lần, BỐN LẦN-"

"Ôi chao, em phải trả bao nhiêu để được xem cái đó?" yohan cười lộ răng. "Đây, trả anh. Em cần nó để nghiên cứu thôi."

Seungyoun ném cho y một cái nhìn trước khi cất những chiếc bút đó vào túi của mình. "Wooseok ghét cậu đến từng inch trên cơ thể của cậu."

Yohan chế nhạo. "Đó không phải là inch."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top