Chương 4

🍑 20/05/2021

"Lộ Khiết, sao em chơi tệ quá vậy?" Ngao Tử Dật - bạn thân của tôi nói.

"Vốn dĩ em đâu có muốn chơi đâu, là anh ép em chơi mà!" Tôi than thở rồi đưa điều khiển cho Diệc Hàng.

Trong khi Tử Dật tắt TV thì Diệc Hàng lại cười nhạo tôi, thật thiếu đòn mà! Cuối cùng ba chúng tôi vẫn đi chơi như thường lệ.

"Những ngày này trông em có vẻ mệt mỏi quá vậy?" Diệc Hàng hỏi.

"Em á? Chắc là do học hành ghê quá đó, em đoán vậy!?" tôi đã chọn nói dối.

Có thể nói, tôi đã bị các bạn cùng lớp tẩy chay, hai tuần...Thật buồn cười khi họ bắt nạt tôi chỉ vì tôi là bạn của Tử Dật và Diệc Hàng. Nhưng tôi không thể chấm dứt tình bạn này chỉ vì cái lý do ngớ ngẩn đó. Đến giờ, tôi vẫn không hiểu sao học sinh cấp hai lại có thể hành động điên rồ đến vậy!

Khi tôi đang chuẩn bị về nhà, tôi nhận ra được rằng có kẻ nào đó đang theo dõi tôi. A, không chỉ một, mà là nguyên một nhóm con gái đang đuổi giết tôi theo một cách đúng nghĩa đen. Tôi cứ nghĩ rằng bọn họ sẽ dừng lại khi họ cảm thấy mệt mỏi, nhưng hình như tôi sai rồi.

"Tao đã bảo mày tránh xa Diệc Hàng và Tử Dật rồi cơ mà?! Có vẻ như là mày đang giả điếc thì phải."

"Bọn tao sẽ không dừng lại đâu, cho đến khi mày cuốn xéo khỏi tầm mắt của hai người đó."

"Làm thế nào mà mày có thể quyến rũ được hai người đó vậy?"

Tôi im lặng, không muốn giải thích gì cả. Có giải thích thì bọn họ cũng không bao giờ yên lặng lắng nghe đâu. Tôi bắt đầu rời đi nhưng họ đã chặn lại.

"Mày nghĩ bọn tao sẽ để mày toàn vẹn rời khỏi hay sao?" Cô gái có mái tóc đen dài tát tôi một cái rất mạnh, rồi đẩy tôi khiến tôi bị ngất đi.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình bị trói và có rất nhiều ánh đèn flash chớp nhoáng liên tục chiếu vào mặt tôi.

Bọn họ đang quay lại khung cảnh này.

Tôi có thể cảm nhận được máu đang chảy trên trán và có rất nhiều vết thương ở tay và chân. Cảm giác như bọn họ đang trói tôi bằng dây gai vậy. Nhưng tôi không thể khóc.

"Làm ơn, dừng lại đi!"

"Tôi sẽ làm những gì mấy bạn muốn. Vì vậy, hãy dừng lại!"

"Cầu xin bạn, dừng lại đi!"

------------------------------

Tôi thức dậy và thấy Diệu Văn đang lau nước mắt. Chẳng hiểu sao mà tôi lại chìm vào giấc ngủ với cơn ác mộng kia nữa.

"Cậu ổn chứ?" Diệu Văn hỏi tôi.

Cậu ấy trông rất là lo lắng. Vì cảm thấy rất xấu hổ nên đã nói với cậu rằng nên về nhà đi. Liệu có thỗ lỗ quá không nhỉ?

Lý do tôi nghỉ học ở trường cũ là vì tôi bị bắt nạt. Tuy đã trôi qua hai năm rồi nhưng tôi thực sự vẫn chưa thể quên được. Tôi đã phải tự học tại nhà kể từ ngày đó, cũng như ngừng liên lạc và đi chơi cùng Tử Dật và Diệc Hàng. Thậm chí, tôi còn phải chuyển đến Hàn Quốc sống. Trôi qua hai năm, cuối cùng tôi cũng có thể đi học trở lại.

------------------------------

Vẫn giống ngày hôm qua, tôi dậy sớm đi học. Nhưng lần này tôi đã mang theo bữa trưa. Khi tôi chuẩn bị đi học, tôi thấy Diệu Văn đang đợi trước cửa nhà tôi.

"Lộ Khiết!" Diệu Văn nhẹ nhàng nói, cậu trông rất lo lắng cho tôi.

"Oh, cậu đến sớm thật đấy." Tôi mỉm cười.

"Ừm, ngày hôm qua..."

"Cậu quên nó đi được không? Đừng lo lắng quá, không có gì đâu!" Tôi ngắt lời cậu ấy.

"Sao hôm nay cậu không đeo kính?" Diệu Văn hỏi.

"Hôm qua, tớ vô tình làm hỏng nó rồi." Tôi đáp.

Chúng tôi cùng đi bộ đến trường và trên đường đi thì bắt gặp Á Hiên đang vẫy tay chào chúng tôi.

"Lộ Khiết!!!!" Á Hiên chạy đến.

"Oh, sao cậu không đeo kính vậy, Lộ Khiết?" Á Hiên hỏi tôi.

"Ai đó đã làm hỏng kính chỉ vì một con ếch." Diệu Văn nói rồi cười nhẹ.

Tôi trừng mắt nhìn cậu và cậu ấy cũng biết mình nên ngừng cười rồi.

"Ếch?" Á Hiên tỏ vẻ bối rối.

Trên đường đến trường, Á Hiên đã nói chuyện không ngừng và việc của tôi chỉ là lắng nghe những gì anh ấy nói.

-------------------------

Đến trường, chúng tôi đã tách nhau ra để đi đến lớp học của mình, các tiết học vẫn buồn tẻ như cũ. Tôi không quá quan tâm nhiều đến các cuộc thảo luận vì tôi thích tự học hơn. Hết giờ học, tôi đến phòng hoạt động chung, mặc dù chúng tôi không có lịch học phụ đạo vào ngày hôm nay. Khi tôi bước vào phòng, Gia Kỳ đã ở đó.

"Liệu em có thể phụ đạo vào ngày hôm nay không?" Gia Kỳ hỏi.

"Ừm, chỉ được ba mươi phút thôi ạ, em còn cảm đi mua kính nữa." Tôi trả lời.

"Vậy đi cùng nhau đi, anh cũng cần phải đi mua vài thứ." Gia Kỳ nói và tôi đồng ý.

Ba mươi phút sau, cuối cùng buổi phụ đạo cũng kết thúc. Gia Kỳ đề nghị cầm cặp hộ tôi và tôi đã từ chối. Nhưng hình như việc tôi có nói gì cũng không quá quan trọng vì anh ấy đã giữ lấy balo của tôi rồi, nó khá là nặng, mong là anh ấy không cảm thấy khó chịu.

"Đi thôi!"

-------------------------

Gia Kỳ đã đi mua kính cùng với tôi. Khi hoàn thành hết một list danh sách những món đồ cần thiết, tôi đã hỏi Gia Kỳ xem anh ấy muốn mua gì.

"Anh muốn mua gì?" Tôi hỏi anh.

"Anh quên mất rồi, hehe!" Gia Kỳ đáp rồi cười nhẹ.

Tiếng cười của anh ấy thật dễ thương, nó đã khiến tim tôi đập nhanh hơn.

"Xin lỗi nha, bù lại thì anh sẽ đưa em về nhà, dù sao thì trời cũng đã muộn rồi." Anh nói

"Em có thể về nhà một mình được mà, anh đừng lo!" Tôi trả lời.

"Không đời nào anh lại để một cô gái như em về nhà một mình vào buổi tối đâu!"

Vì Gia Kỳ đã nói vậy nên tôi cũng đồng ý.

-------------------------

Khi về đến nhà, Gia Kỳ đã hỏi số của tôi để anh ấy có thể thêm tôi vào room chat cùng với những người khác. Khi anh ấy rời đi, Diệu Văn mở cửa và hỏi tôi.

"Cậu đã đi đâu vậy?" Diệu Văn hỏi.

"Tôi đi mua kính của tôi," tôi trả lời trong khi chỉ chiếc kính tôi đang đeo. Sau đó anh ta quay vào trong. Tôi cũng vào căn hộ của mình. Tôi đã mở điện thoại của mình ngay khi bước vào.

🍿 STUDY GROUP 🍿

Tiểu Mã Ca 🐴 đã thêm bạn vào nhóm

Đinh Nhi 🦊: Helloooooo

Trương Công Tử 🐿: Welcomeee 🎉

Hạ Lão Sư 🐰: Đừng quên là mai chúng ta có buổi học phụ đạo đó nhaa 😉

Văn Văn 🐺: Đừng học quá khuya, cậu sẽ không cao lên được đâu!

Hạ Lão Sư 🐰: Nói ai đó :)))))

Văn Văn 🐺: ⁽⁽◝꒰ ˙ ꒳ ˙ ꒱◜⁾⁾

----------------------------------------

Bản trans được đăng duy nhất tại Wattpad (@Moniions) và Wordpress (Ổ nhỏ của Li An).

Mong mọi người ủng hộ Li An!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top