20 - End.

Bạn đã được cảnh báo...

__________

Vương Nguyên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, thân thể cực độ không khoẻ, mơ mơ màng màng kêu vài tiếng sau, cảm giác được chất lỏng ấm áp ùa vào trong miệng, cùng với một nụ hôn quen thuộc. Vương Nguyên gắt gao ôm lấy nơi phát ra độ ấm khiến cậu an tâm.

Vương Nguyên ôm Dịch Dương Thiên Tỉ, tiến sát vào trong ngực cậu, an tâm ngủ. Dịch Dương Thiên Tỉ đau lòng sờ sờ tóc của Vương Nguyên, cúi đầu hôn một cái, cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

Vương Tuấn Khải đứng ở bên cạnh, khóe miệng lôi kéo một tia ý cười lạnh lùng, giống như tự giễu, bi thống vạn phần. Anh kéo bước chân nặng nề đi qua, ngồi xổm bên cạnh Vương Nguyên, chăm chú nhìn gương mặt Vương Nguyên say ngủ. Vương Nguyên gắt gao mà dựa sát vào Thiên Tỉ, tay chặt chẽ mà ôm lấy cậu ta, tựa như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, tìm kiếm ấm áp có thể làm mình an tâm. Vương Tuấn Khải đau đớn, cho dù mắt đã nhìn cảnh tưởng như vậy nhiều lần, vốn tưởng rằng sẽ không còn đau, hiện tại vẫn là khống chế không được đâm chảy máu mỗi một tế bào trên cơ thể.

Anh vẫn luôn cho rằng mình sợ hãi chính là dư luận cùng ánh mắt của người khác, là anh tự tay đem Vương Nguyên đẩy ra. Anh cho rằng như vậy hai người bọn họ đều có thể được bảo vệ, Vương Nguyên vẫn sẽ ngốc ngốc ở bên cạnh mình. Sự thật không phải vậy, Vương Nguyên cho dù không có anh, cũng có thể sống tốt, bên cạnh em ấy có Thiên Tỉ, có thể mang đến ấm áp. Mà anh, Vương Tuấn Khải, mất đi Vương Nguyên Vương Tuấn Khải chỉ còn hai bàn tay trắng. Anh rốt cuộc biết vì sao các fan lại nói: “Nếu không có Vương Nguyên, toàn thế giới liền thiếu Vương Tuấn Khải quá nhiều".

Vương Tuấn Khải run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc Vương Nguyên, tựa trước kia. Nửa quỳ dưới đất, khóe miệng có một tia ý cười hạnh phúc.

“Vương Nguyên Nhi… Yêu anh có được không?" Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng nỉ non.

Không biết qua bao lâu sau, Vương Tuấn Khải gian nan mà bò dậy, vuốt ve mặt Vương Nguyên, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng miết qua môi cậu, không biết từ khi nào trên mặt che kín nước mắt, nước mắt theo động tác Vương Tuấn Khải cúi đầu hôn xuống, rơi trên mặt Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp đôi môi Vương Nguyên, anh muốn ghi nhớ rõ ràng hình dáng, cùng hương vị ấy. Hôn xong, Vương Tuấn Khải lưu luyến không rời mà rời đi, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Vương Nguyên tỉnh, trước khi Vương Tuấn Khải rời đi. Tay cậu chạm vào giọt nước mắt trên mặt, đặt ở trên môi, làm chất lỏng trong tay chảy vào trong miệng. Một tia cay đắng, nước mắt này là dùng máu hay là nước tạo ra? Cậu ngẩng đầu nhìn nhìn người đang ôm mình trong ngực, người nọ hốc mắt sưng đỏ, bên dưới quầng thâm lộ ra có bao nhiêu mệt mỏi. Vương Nguyên ngửa đầu hôn môi Thiên Tỉ, đem đầu dán trên ngực cậu, nghiêm túc lắng nghe cùng cảm nhận tiếng tim đập của người kia.

“Thiên Tỉ, tớ yêu cậu, thật sự...." Vương Nguyên gắt gao ôm Thiên Tỉ, trong lòng lại mâu thuẫn mà lo lắng có thể đánh thức Thiên Tỉ hay không.

Cậu là từ khi nào bắt đầu thích Thiên Tỉ? Là sau khi Thiên Tỉ làm bạn trai cậu, hay là lần đó cùng nhau đi dạo phố mua đồ ăn vặt? Hay là lúc ở trên giường chơi đùa đùa hôn nhau say đắm? Dù sao cũng không quan trọng, Thiên Tỉ vẫn luôn ở bên cạnh cậu. Vương Tuấn Khải, bất quá là do cậu chấp niệm mà thôi. Cậu nghĩ mình thích Vương Tuấn Khải, thậm chí cho rằng loại cảm tình này vĩnh viễn bất biến bất diệt. Thì ra chỉ là thói quen ngốc ở bên cạnh Vương Tuấn Khải mà thôi, thói quen không thể hiện cho tình yêu. Ở lúc Vương Tuấn Khải mạnh mẽ đem cậu đè ở trên giường buộc chặt, nghe Vương Tuấn Khải nói, Vương Nguyên theo bản năng cự tuyệt. Khi Vương Tuấn Khải kéo ra quần áo của cậu, cảm giác chỉ có ghê tởm và sợ hãi. Nếu là Thiên Tỉ thì tốt rồi, nếu là Thiên Tỉ thì… Cậu bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ. Nếu chán ghét cùng người mình thích ân ái, như vậy có nghĩa là không yêu không phải sao?

Vương Nguyên đã hiểu rõ lòng mình đương nhiên không để Vương Tuấn Khải thực hiện được. Cậu biết sức mình không bằng Vương Tuấn Khải, liền không phản kháng, làm ra tư thái sống không còn gì luyến tiếc. Tưởng rằng Vương Tuấn Khải sẽ bỏ qua, nào ngờ Vương Tuấn Khải thật kích động quá mức, cởi quần cậu ra ngón tay liền cắm vào nơi trước nay chưa ai chạm vào, một ngón tay làm Vương Nguyên đau đến nói không nên lời, cậu nổi điên giãy giụa, Vương Tuấn Khải lại gắt gao áp chế cậu. Khi ngón tay thứ hai tiến vào, Vương Nguyên như muốn chết cắn chặt môi mình, chảy máu, Vương Tuấn Khải hoảng sợ, động tác cũng ngừng lại.

Vương Tuấn Khải nôn nóng mà vỗ vỗ mặt Vương Nguyên: “Nguyên Nhi, đừng làm anh sợ!"

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, ghê tởm đến dạ dày quay cuồng, gương mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi, hơn nữa môi toàn là máu, yếu ớt mở miệng nói: “Vương Tuấn Khải… Không cần, cầu xin anh…" Vương Nguyên trong lòng không tin Vương Tuấn Khải không dính độc chiêu này.

Vương Tuấn Khải hiển nhiên bị Vương Nguyên dọa rồi, hôn hôn môi Vương Nguyên, run rẩy mà ôm Vương Nguyên: “Nguyên Nhi… Đại ca, đại ca không chạm vào em được không, em đừng như vậy, đừng như vậy..."

Vương Nguyên gật gật đầu, thấy Vương Tuấn Khải mềm lòng, chủ động dán mặt vào cổ Vương Tuấn Khải mềm mại nói: “Tiểu Khải, đừng cột em vào, em rất đau".

Vương Tuấn Khải nói câu được, liền giúp Vương Nguyên cởi chói. Anh gắt gao ôm Vương Nguyên, sợ cậu chạy trốn: “Nguyên Nguyên, ở bên anh được không?"

Vương nguyên chỉ là trầm mặc, Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên không có trả lời, trong lòng khó chịu cực kỳ. Anh hôn toàn thân Vương Nguyên, rơi xuống dấu vết xanh tím.

Vương Nguyên trong lòng phát run: TMD, Vương Tuấn Khải quả thực biến thái.

Trên người Vương Nguyên vẫn luôn cảm nhận được có một vật cứng nóng cọ cọ mình, nghĩ đến Vương Tuấn Khải mất khống chế đem cái này nhét vào trong cơ thể mình, da đầu liền tê dại. Vương Nguyên trong lòng đưa ra quyết định, chủ động ôm Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải bị hành động này dọa nhảy dựng. Cho rằng cởi trói Vương Nguyên sẽ nhân cơ hội chạy trốn, thì ra là chỉ muốn ôm mình. Thấy biểu tình của Vương Tuấn Khải kinh ngạc liền biết anh đã sập bẫy, Vương Nguyên chủ động ngẩng đầu lên, hôn hôn Vương Tuấn Khải, cười ngọt ngào.

Vương Tuấn Khải thắng không nổi dụ hoặc, “Vương Nguyên Nhi, anh muốn em".

Vương Nguyên khóe mắt mơ màng, nhìn ánh mắt Vương Tuấn Khải tràn ngập dục hỏa. “Tiểu Khải, thân thể em không thoải mái" Vương Nguyên ra vẻ thẹn thùng, đem đầu dán ở trước ngực Vương Tuấn Khải, thoạt nhìn giống làm nũng.

Vương Tuấn Khải tay bóp eo cậu, cho rằng Vương Nguyên là bởi vì ngượng ngùng nên cự tuyệt, nói: “Ca ca sẽ không làm em đau" Nói xong tay liền sờ soạng cánh mông Vương Nguyên.

Vương Nguyên lôi kéo tay Vương Tuấn Khải đang phi lễ mình, nói: “Chỉ dùng đùi… Có được không?" Vương Nguyên nước mắt lưng tròng mà nhìn anh, Vương Tuấn Khải đau lòng, nghĩ nghĩ liền gật gật đầu.

Cuối cùng, tuy rằng phần bên trong đùi bỏng rát, bên trên còn có chấy lỏng nhớp dính, Vương Nguyên vẫn là bảo vệ tốt trinh tiết. Sau khi Vương Tuấn Khải cam đoan sẽ không động vào cậu nữa, nội tâm mới thả lỏng, cả người mệt mỏi liền ngủ.

___________

Mấy ngày nay Vương Nguyên đều dính lấy Thiên Tỉ, Thiên Tỉ đi đến nơi nào đều che chở Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải cơ hội muốn tiếp cận Vương Nguyên cũng không có. Sau khi Tru Tiên đóng máy, đoàn làm phim làm tiệc chia tay. Về đến nhà, người đại diện lại cho bọn họ hai ngày nghỉ, bọn họ ở ký túc xá của công ty, Vương nguyên trộm uống rượu, uống say liền bắt đầu phát điên, nhảy múa ca hát, nói nhảm. Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên thiếu chút nữa té ngã liền kéo cậu lại, Vương Nguyên ngã vào trong ngực Vương Tuấn Khải, ngoan ngoãn mà dựa vào, trong miệng vẫn không ngừng nói mấy lời vô nghĩa. Vương Tuấn Khải ôm lấy Vương Nguyên, sờ sờ mái tóc đã lâu rồi không chạm vào, thật mềm mại. Nếu không phải tất cả mọi người đều ở đây, Vương Tuấn Khải liền hôn Vương Nguyên.

Thiên Tỉ cầm sủi cảo từ trong bếp đi ra thấy Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải ôm nhau. Đen mặt, đem sủi cảo trong tay ném cho Bạng Hổ cầm, đi qua đi đem Vương Nguyên kéo lại, trước mặt mọi người hôn Vương Nguyên.

Vương Nguyên mơ mơ màng màng cười với Thiên Tỉ, hai tay gắt gao ôm cậu, còn mềm mại mà kêu một tiếng: “Tiểu Thiên Thiên".

Thiên Tỉ lúc này mới lộ ra tươi cười. Vương Tuấn Khải mặt lạnh mà nhìn bọn họ, trong tay nắm chặt.

Không khí ái muội lại phức tạp này làm mọi người yên lặng tránh đi, người đại diện trì độn cỡ nào cũng biết chuyện giữa ba đứa nhỏ này là như thế nào. Thấy mặt Vương Tuấn Khải như muốn giết người, liền kêu Thiên Tỉ đem Vương Nguyên vào phòng.

Thiên Tỉ trừng mắt nhìn Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên đi về phòng. Thiên Tỉ cầm ly trà giải rượu đút cho Vương Nguyên, Vương Nguyên mơ mơ hồ hồ đem nước uống xuống.

Thiên Tỉ để Vương Nguyên nghỉ ngơi một chút, liền đi ra ngoài cầm chén sủi cảo vào.

"Nguyên Nguyên, tỉnh chưa?" Thiên Tỉ ôn nhu hỏi.

Vương Nguyên mở to mắt, nhìn mông lung, gật gật đầu.

“Lại đây, ăn sủi cảo" Thấy Vương Nguyên ngây ngốc nhìn mình, lắc lắc đầu.

“Cậu uống nhiều rượu như vậy, lại không ăn gì" Thiên Tỉ vừa nói vừa dùng muỗng múc sủi cảo đưa đến miệng Vương Nguyên. Vương Nguyên vẫn luôn lắc đầu mà khi sủi cảo đưa đến bên miệng, cậu cũng không cự tuyệt há miệng liền nuốt. Thiên Tỉ nhìn bộ dáng Vương Nguyên vừa ngốc lại vừa đáng yêu, vui vẻ cười.

Vương Nguyên ăn no, trà giải rượu cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Vương Nguyên cũng không say lắm, chờ cậu tỉnh táo lại, phát hiện Thiên Tỉ còn đang giúp cậu thu dọn phòng. Nhìn Thiên Tỉ ra dáng đàn ông tốt, trong lòng bắt đầu nghĩ không biết công phu trên giường của cậu ấy như thế nào. Nghĩ đến đây, mặt liền đỏ lên. Vương Nguyên cầm lấy khăn tắm muốn vào phòng tắm hạ nhiệt một chút, Thiên Tỉ liền lôi cậu lại, nói chờ một chút. Vương Nguyên tò mò mà chờ Thiên Tỉ vội vội vàng vàng. Sau đó Thiên Tỉ cũng cầm khăn tắm đi vào phòng tắm, Vương Nguyên liền ôm Thiên Tỉ giữ lại:

“Thiên Tỉ cậu kêu tớ chờ là muốn tranh phòng tắm sao? Tớ không cho" Nói xong liền vọt vào trong.

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên cười cười, đôi mắt tối sầm lại, kéo cửa phòng tắm ra liền đi vào.

Vương Nguyên không phát hiện Thiên Tỉ khác thường, muốn đem Thiên Tỉ đuổi ra. Dùng tay đẩy ngực cậu, tay lại bị bắt được.

Thiên Tỉ đem Vương Nguyên đẩy ở trên tường, dùng thân thể ngăn chặn Vương Nguyên, đem hai tay cậu cố định trên đỉnh đầu: “Không cần cự tuyệt tớ, Vương Nguyên" Nói xong liền hôn xuống.

Vương Nguyên nghĩ thầm này mẹ nó là phạm tội a! Giọng nói trầm thấp quyến rũ thế này… Nghe xong cậu liền cứng lên.

Vương Nguyên cúi đầu, mặt đỏ lên, cậu nhìn đũng quần Thiên Tỉ, đã nhô lên… Kích cỡ này……

Không nghĩ tới tiểu lão công nhà mình lại lớn như vậy.... Vương Nguyên trong lòng đã kích động đến mức muốn nhảy lên cầu Thiên Tỉ mau làm mình. Chính là…… Tay của cậu…

Thiên Tỉ cho rằng Vương Nguyên rũ đầu, là muốn cự tuyệt mình, mất mát chua xót cậu buông tay. Vừa mới xoay người, Vương Nguyên liền từ phía sau ôm lấy. Cứ như vậy lẳng lặng mà ôm, Thiên Tỉ cũng là không hiểu ra sao……

Vương Nguyên nội tâm rít gào: Người ta đã biểu hiện rõ ràng đến như vậy, thịt đưa đến bên miệng cậu còn không ăn sao? Dịch Dương Thiên Tỉ cậu là tên đầu gỗ!

Thiên Tỉ xoay người đem vương Nguyên đè ở trên tường hôn một nụ hôn kiểu Pháp tiêu chuẩn, Vương Nguyên ôm lấy lưng Thiên Tỉ. Hôn đến khi Vương Nguyên thở không nổi, Thiên Tỉ mới buông ra, kéo theo một tia chỉ bạc, ở dưới ánh đèn phòng tắm có vẻ dâm mĩ động lòng người.

Vương Nguyên hai má đỏ bừng, dùng thân thể cọ cọ Thiên Tỉ, đem đầu vùi ở bên cổ cậu, mười phần giống con thú nhỏ động tình. Thiên Tỉ xấu xa mà xoa xoa eo Vương Nguyên, chui vào trong quần, dùng ngón tay thâm nhập vào, cảm giác cánh mông Vương Nguyên co rụt lại, kẹp chặt ngón tay mình, phía dưới Thiên Tỉ liền trướng đau. Vương Nguyên cảm giác toàn thân tê dại, xụi lơ ở trong lòng ngực Thiên Tỉ, Thiên Tỉ mê hoặc nói: "Nguyên Nguyên, muốn sao?"

Vương Nguyên vẫn là trốn ở cổ Thiên Tỉ, gật gật đầu. Thiên Tỉ lại hỏi: “Muốn sao? Nếu muốn liền nói muốn".

Vương Nguyên ngẩng đầu lên, mắt hạnh nổi lên một tầng hơi nước, mặt đỏ bừng mà hôn hôn môi Thiên Tỉ, dùng thanh âm bạc hà mê hoặc lòng người mà cầu xin: “Thiên Tỉ, tớ muốn… Mau vào a..."

Thiên Tỉ hướng về phía môi Vương Nguyên lại là một trận cuồng hôn. Vương Nguyên bị hôn đến đôi môi sưng đỏ, thoạt nhìn mười phần mê người.

“Nói lại lần nữa" Thiên Tỉ giọng nói trầm ấm, tràn ngập từ tính làm phía sau Vương Nguyên càng ngứa.

“Lão công… A… Tiến vào"

Nhìn tình nhân đáng yêu của mình cầu tiến vào, Thiên Tỉ cũng nhịn không được.

Vương Nguyên cho rằng Thiên Tỉ sẽ ở phòng tắm cùng cậu làm tình, nhưng Thiên Tỉ lại ôn nhu ôm cậu đặt ở trên giường lớn mềm mại, cậu có chút thất vọng nho nhỏ. Phòng tắm nói như thế nào cũng so với trên giường kích thích hơn a!

Vương Nguyên không biết khi nào quần áo toàn thân đều bị lột đến trơn bóng, Thiên Tỉ dùng đùi chăn giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng xoa mông Vương Nguyên. Hai chân Vương Nguyên ôm lấy eo Thiên Tỉ. Ngón tay Thiên Tỉ nhẹ nhàng mà duỗi nhập giữa đùi Vương Nguyên, tiến vào hậu huyệt kia, Vương Nguyên run rẩy một chút, phát ra tiếng rên rỉ: “A… Thiên Tỉ… Nhanh lên".

Thiên Tỉ ở trên người Vương Nguyên rơi xuống dấu hôn ở khắp nơi, xương quai xanh, trước ngực, eo, bên trong đùi, mắt cá chân, ngón chân cũng không buông tha.

Thiên Tỉ lại đem ngón tay thứ hai cắm vào, chờ khi hậu huyệt Vương Nguyên có thể dung nhập ba ngón tay, Thiên Tỉ đem tính khí của mình tiến vào thân thể Vương Nguyên, kích thích vô cùng mà cảm giác đau đớn làm Vương Nguyên vô pháp tiếp nhận: “A… Đau… Nóng quá…… Thật lớn… Từ bỏ" Vương Nguyên ôm Thiên Tỉ, chảy nước mắt cầu xin.

“Ngoan, thả lỏng, bằng không sẽ bị thương" Hạ thân Thiên Tỉ bị nhục huyệt của Vương Nguyên kẹp đến sinh đau, ứa ra mồ hôi. Thiên Tỉ hôn hôn nước mắt Vương Nguyên muốn cậu thả lỏng.

Chờ Vương Nguyên thích ứng, Thiên Tỉ bắt đầu chuyển động.

“A… A… A… Ưm… Thoải mái" Vương Nguyên chìm trong dục vọng quên mình rên rỉ.

Thiên Tỉ cúi xuống hôn môi Vương Nguyên đầu lưỡi giao triền, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống. Liên tục không ngừng ra vào, Vương Nguyên bị làm đến đầu choáng váng.

“Nguyên Nguyên, tớ yêu cậu" Động tác của Thiên Tỉ bắt đầu nhanh hơn, mỗi lần đều chạm đến chỗ sâu nhất.

“A…" Vương Nguyên được cự vật của Thiên Tỉ âu yếm, đạt đến cao trào.

Khi Vương Nguyên phóng thích hậu huyệt co rụt lại, liền cảm nhận được chất lỏng ấm áp bắn vào trong cơ thể mình. Thiên Tỉ đem hạ thân rút ra, ôm Vương Nguyên lại một trận hôn môi. Vương Nguyên trong lúc Thiên Tỉ hôn nặng nề mà ngủ, Thiên Tỉ đem cậu bế lên đi vào phòng tắm cẩn thận rửa sạch sẽ. Nhìn trên người Vương Nguyên đều ấn ký thuộc về mình, lộ ra nụ cười hạnh phúc.

“Vương Nguyên Nhi, cậu là của tớ" Thiên Tỉ mê luyến mà ôm Vương Nguyên đang ngủ say, trong mắt đều là si mê.

Sáng hôm sau, Vương Nguyên toàn thân như bị xé rách, xụi lơ nằm ở trên giường, chờ Thiên Tỉ tới hầu hạ. Thiên Tỉ rất vui vẻ chăm sóc Vương Nguyên, hai người bọn họ cứ như vậy ở bên nhau.

End.

[Câu chuyện nhỏ giữa đôi tình nhân]

Vương Nguyên: Tiểu Thiên Thiên, có việc thương lượng.

Thiên Tỉ: Chuyện gì?

Vương Nguyên: Lần sau sau khi làm xong, có thể hay không… ( thanh âm càng kéo càng nhỏ )

Thiên Tỉ: Cậu nói cái gì, Nguyên Nguyên? ( đem đầu dựa qua )

Vương nguyên: Lần sau làm xong, cậu có thể không cần rửa cho tớ được hay không a…… ( mặt đỏ )

Thiên Tỉ: Rửa cái gì? ( hôn môi Vương Nguyên một ngụm )

Vương Nguyên: Ừm… Chính là… Chỗ kia…

Thiên Tỉ: Hửm? ( vẻ mặt tò mò )

Vương Nguyên: Lần sau làm xong không cần giúp tớ rửa sạch thân thể… ( mặt càng đỏ hơn )

Thiên Tỉ: Ha ha, thẹn thùng a? ( lộ ra má lúm đồng tiền )

Vương Nguyên nội tâm kêu gào: Xấu hổ cái rắm!

Vương Nguyên: Không phải, chính là muốn cảm nhận một chút cái kia từ cái mông chảy xuống bắp đùi có cái cảm giác thế nào… Hẳn là thực gợi cảm a?

Thiên Tỉ: Cậu chơi với lửa ( nhảy qua, mặt đỏ )

Vương Nguyên: Lão công! Mau tiến vào!

Mọi người: Tiết tháo đâu? ( khom lưng yên lặng mà nhặt )

__________

Đã xong *tung bông*

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top