6

Nước ấm từ đỉnh đầu chảy xuống, Vương Nguyên nhịn không được run run một trận. Toàn thân lạnh, chân nhũn ra như sắp đứng không nổi. Cảm giác đau đớn khi bị xé rách in rõ ràng trong đầu Vương Nguyên, khiến cậu vừa nhớ lại liền cảm thấy sợ hãi. Vương Nguyên thật cẩn thận chạm vào, lập tức có chất lỏng dính dính theo cửa hậu huyệt chảy ra. Cảm giác nhục nhã khiến Vương Nguyên cơ hồ muốn lập tức chết đi.

Cắn răng nhanh chóng làm sạch phía sau, quần lót dính đầy chất dịch ố bẩn, Vương Nguyên chỉ liếc mắt một cái liền ném vào thùng rác. Cậu run run lau khô thân mình, im lặng đi vào phòng ngủ, ngã xuống giường.

Vương Nguyên đem chính mình gắt gao vùi trong chăn, toàn thân đều phát đau, ý nghĩ còn bắt đầu mơ hồ. Bên tai truyền đến tiếng TV ồn ào cùng tiếng cười của Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên mơ mơ màng màng nhớ tới, sau lần đầu tiên cùng Vương Tuấn Khải, cũng là như vậy, nằm ở trên giường phát sốt mấy ngày.

Trong lúc mơ ngủ, hai má truyền đến một xúc cảm lạnh lẽo, thật thoải mái, Vương Nguyên nhịn không được đem làn da nóng rực cọ cọ vào. Bàn tay ở trên mặt, trên cổ nhẹ nhàng vuốt ve, dần dần đi xuống, trui vào áo ngủ, lưu luyến ở trên da thịt tinh tế. Vương Nguyên bỗng chốc liền thanh tỉnh, đột nhiên mở mắt ra, liền nhìn thấy Vương Tuấn Khải ở trên người mình tùy ý làm bậy.

Vương Tuấn Khải bừng bừng hưng phấn, hôn hôn cổ Vương Nguyên, thấp giọng nói, "Nguyên Nguyên, anh muốn..."

Vương Nguyên một bên trốn tránh bờ môi của Vương Tuấn Khải, một bên kháng cự vặn vẹo thân thể, "Đừng chạm vào em! Không muốn......."

Vương Tuấn Khải mắt điếc tai ngơ, tiếp tục mãnh liệt kéo áo Vương Nguyên. Vương Nguyên mặt đều bị dọa trắng bệch, cậu khó có thể tưởng tượng được, nếu bị Vương Tuấn Khải phát hiện trên người mình có dấu vết khó coi kia, phải làm cái gì bây giờ? Nghĩ đến đây, cậu sống chết che cổ áo, dưới tình thế cấp bách đánh Vương Tuấn Khải một bạt tai.

Vương Tuấn Khải sắc mặt bỗng chốc trở nên rất khó coi. Anh hai tay chống trên giường, đem Vương Nguyên chặt chẽ vây ở dưới thân mình, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm Vương Nguyên run run, đang định phát hỏa.

Vương Nguyên đầu óc trống rỗng, cũng không biết anh muốn làm cái gì, vừa đau lại sợ, đột nhiên ủy khuất khóc lên. Cậu cẩn thận nắm lấy tay Vương Tuấn Khải, vừa khóc vừa nói, "Em... Em hình như phát sốt." Thanh âm khàn khàn, cùng với giọng mũi.

Vương Tuấn Khải sửng sốt một chút, mặt không biểu cảm vươn tay, Vương Nguyên co rúm lại một chút, nhanh chóng trốn vào trong chăn. Cái tay kia lại chỉ sờ sờ trán của cậu.

Thân thể Vương Nguyên gầy nhỏ khóa lại trong chăn hơi hơi phát run, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, trên trán đều là mồ hôi. Ánh mắt đen nhánh phiếm hơi ẩm, thoạt nhìn yếu ớt đáng thương. Vương Tuấn Khải cảm giác tim khẽ nhói một cái, không tự giác mà ôn nhu nói, "Anh không chạm vào em, anh đưa em đi bệnh viện được không?" Tựa như dỗ dành một bạn nhỏ.

Vương Nguyên liều mạng lắc đầu, "Không...Không... Em không đi bệnh viện!" Đi bệnh viện, cái gì đều xong rồi. Cậu kéo lấy góc áo Vương Tuấn Khải, "Em không muốn đi....." Ngữ khí gần như cầu xin.

Vương Tuấn Khải cảm thấy Vương Nguyên có điểm không thích hợp, anh lại không biết Vương Nguyên đến cùng là như thế nào, nhưng anh có thể cảm giác được Vương Nguyên đang khủng hoảng cùng tuyệt vọng. Cúi đầu hôn lên khóe miệng Vương Nguyên, "Được, chúng ta không đi bệnh viện, vậy em ngoan ngoãn nằm ở đây, anh đi mua thuốc cho em ..." Nói xong, cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Vương Nguyên tỉnh tỉnh nháy nháy mắt, nhìn bóng lưng Vương Tuấn Khải vội vàng rời đi.

Cảm giác phát sốt thật không dễ chịu, đầu đau như muốn đòi mạng, mí mắt đều không mở ra được, Vương Nguyên dứt khoát nhắm mắt lại, chờ Vương Tuấn Khải trở về.

"Răng rắc" Một tiếng, cửa từ bên ngoài bị mở ra. Người tới trên người còn mang theo một chút hàn khí, ánh mắt màu hổ phách, từ trên cao nhìn xuống Vương Nguyên nằm ở trên giường.

Vương Nguyên mở mắt ra, trên mặt bỗng chốc trắng bệch, "Thiên Tỉ......"

Thiên Tỉ trầm mặc quan sát thần sắc của Vương Nguyên, không biết đang nghĩ cái gì.

Vương Nguyên trước giờ luôn cảm thấy Thiên Tỉ có một loại khí chất ẩn nhẫn, đè nén mà cường ngạnh, cùng Vương Tuấn Khải kiêu ngạo ương bướng hoàn toàn bất đồng. Nhưng là cậu hiện tại đối mặt với Thiên Tỉ, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, bởi vì cậu biết người trước mắt này thật sâu che giấu tính công kích.

"Cởi quần ra." Thiên Tỉ rốt cục mở miệng.

Vương Nguyên không thể tin trừng lớn mắt, trên mặt xuất hiện một tia khủng hoảng. Đang muốn mở miệng, Thiên Tỉ đã xoay người ngồi lên giường, bắt đầu xé rách quần cậu. Vương Nguyên liều mạng muốn quên đi hình ảnh lại hiện lên ở trong trí nhớ. Vô chừng mực xâm phạm, tràn ngập tình dục thở dốc, không thể thoát khỏi tuyệt vọng......

"Cậu buông ra!" Vương Nguyên cuồng loạn hét ầm lên, điên cuồng mà vặn vẹo thân thể.

Thiên Tỉ cau mày đá vào đùi Vương Nguyên mấy cái, thân thể Vương Nguyên mềm nhũn, lập tức quỳ gối nằm sấp trên giường. Cảm giác áp bách thật lớn khiến cậu căn bản thẳng không dậy nổi, đầu bị đặt tại trên gối, trước mắt biến thành màu đen, cơ hồ muốn hít thở không thông.

"Đừng lộn xộn......." Giọng nói Thiên Tỉ trầm thấp vang lên bên tai.

Vương Nguyên cắn răng chịu đựng hạ thể bị dị vật xâm nhập, nức nở rên rỉ. So với đau đớn, cậu chịu không nổi nhất là thật sâu bất lực cùng cảm giác khuất nhục này. Rõ ràng cùng là con trai, lại giống con gái bị đè lên, bị bắt mở ra hai chân.

Huyệt khẩu sưng đỏ bị ngón tay chậm rãi đi vào, có thể cảm nhận được chất lỏng hơi lạnh, hình như là...... Thuốc mỡ? Theo ngón tay xâm nhập, cảm giác đau đớn tăng dần, Vương Nguyên không chịu nổi giãy dụa, "Dừng tay......"

Thiên Tỉ không nhẹ không nặng đánh mông Vương Nguyên, "Đừng có xoay lung tung nữa"

Thân thể Vương Nguyên co rúm lại một chút, toàn thân vì xấu hổ mà đỏ lên như tôm luộc.

Bôi thuốc xong, Thiên Tỉ rốt cục thả tay ra, cầm khăn giấy cẩn thận lau sạch ngón tay.

Vương Nguyên cúi đầu, ở dưới ánh mắt Thiên Tỉ nhìn chằm chằm một lần nữa mặc lại quần.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top