11

Những ngày đó sau, Vương Tuấn Khải bắt đầu cố ý lảng tránh Vương Nguyên. Cho dù hai người ngốc ở một cái phòng huấn luyện cả một ngày, cũng không nói một câu.

Luyện vũ đạo xong, Vương Nguyên một mình đi lấy đồ uống, nghĩ nghĩ, vẫn là cầm thêm một chai.

Vương Tuấn Khải đang ngồi ở trên đất ngẩn người, ngẩng đầu liền nhìn thấy Vương Nguyên đưa qua đồ uống, rõ ràng sửng sốt, do dự nhận hay không nhận.

Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, "Vương Tuấn Khải, anh sợ sao? Em cũng không phải ôn dịch."

Vương Tuấn Khải ngượng ngùng nhận lấy, vịn tường đứng lên. Hai người trầm mặc một lúc lâu.

"Hôm đó.... anh uống hơi nhiều." Hồi lâu, Vương Tuấn Khải rốt cục mở miệng.

Vương Nguyên gật gật đầu, "Ừm." Trên mặt không có biểu cảm gì.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên một cái, tiếp tục nói, "Mấy lời hôm đó, em không cần để ở trong lòng."

"Mọi việc đều qua rồi." Vương Nguyên cười cười.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, vẻ mặt rối răm.

Vương Nguyên thở dài, "Anh cũng không cần trốn tránh em như vậy, hôm đó coi như em nói lung tung, về sau sẽ không như vậy."

"Xin lỗi... Vương Nguyên..." Vương Tuấn Khải hé miệng, "Anh luôn luôn coi em là anh em...."

Vương Nguyên trong lòng khẽ run, không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp nói như vậy, nhất thời có chút xấu hổ. Cậu miễn cưỡng tỏ vẻ tươi cười, "Anh không cần xin lỗi em.... Chúng ta về sau.... Vẫn là anh em tốt."

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên cười so với khóc còn khó coi hơn, đột nhiên đáy lòng dâng lên một loại cảm giác thật phức tạp.

Hai người trong lúc đó như là cách một bức tường vô hình, gần như vậy, lại thật xa.

Vương Nguyên có chút đứng không nổi, nói, "Kia... Cứ như vậy đi, em còn có việc, đi trước." Nói xong cười vẫy vẫy tay với Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải đứng đó nhìn bóng lưng Vương Nguyên nhanh chóng chạy đi, nhưng không cảm thấy thoải mái. Không biết vì sao, ngược lại cảm thấy phiền chán.

Đi ra cửa công ty mới phát hiện, bên ngoài đang mưa. Vương Nguyên đứng ở dưới mái hiên nhìn mưa rơi, cũng không muốn quay lại lấy ô.

Thong thả đi ở trong mưa, toàn thân đều ướt đẫm, chật vật lại rối tinh rối mù. Trên lông mi đều là nước, cậu cứ như vậy mà đi tiếp, đến nhà cũng không phát hiện.

Đột nhiên, trên đỉnh đầu nước mưa ngừng, Vương Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu.

Thiên Tỉ cầm chiếc ô màu đen, đứng ở trước mặt Vương Nguyên, tựa hồ có chút tức giận.

Vương Nguyên ôm cánh tay, run run vài cái, nhẹ giọng hỏi, "Thiên Tỉ... Sao cậu lại ở đây?"

"Cậu không có đầu óc sao? Mưa gió lớn như vậy vì sao không ngồi xe?!" Thiên Tỉ không có trả lời vấn đề của Vương Nguyên, mà mắng vài câu.

Vương Nguyên bị Thiên Tỉ rống có chút mơ màng, phục hồi tinh thần, lại sinh ra vài phần ủy khuất. Cậu không nói một cậu mà cúi đầu, nước mắt rơi xuống.

"Cậu...." Thiên Tỉ trong lòng thật loạn, run lên một cái.

"Anh ấy nói... chỉ coi tớ là anh em..." Vương Nguyên khóc giống như một đứa trẻ, ngồi xổm trên đất không chịu đứng lên.

Thiên Tỉ gắt gao nắm cán ô, ngón tay niết đến phát đau "Đừng làm cho tớ khinh thường cậu!"

Vương Nguyên cảm giác cánh tay một trận đau nhức, bị Thiên Tỉ mạnh mẽ túm đứng lên.

Vương Nguyên thay quần áo xong, từ phòng ngủ đi ra.

Thiên Tỉ còn ngồi ở trong phòng khách, đang đọc một quyển tạp chí cũ. Cậu ta nghe tiếng ngẩng đầu, ánh mắt màu hổ phách thẳng tắp nhìn Vương Nguyên, "Lại đây."

Vương Nguyên không tự chủ được đến gần Thiên Tỉ, giống như một người bị khát rất lâu, hướng tới nguồn nước duy nhất.

Thiên Tỉ kéo Vương Nguyên qua, ôm ở trong ngực, môi dán lên vành tai cậu, "Tớ giúp cậu, quên anh ta."

Còn chưa có kịp phản ứng, Vương Nguyên đã bị Thiên Tỉ hung hăng áp ở trên sofa. Áo vừa thay xong lại bị cởi ra, hung hăng cắn cắn khiến Vương Nguyên cơ hồ thở không nổi.

Thiên Tỉ khẩn cấp lôi kéo quần của Vương Nguyên, hơi thở nóng bỏng phun vào cần cổ trắng nõn của cậu.

Vương Nguyên khó chịu ngửa đầu, tiếp theo hai chân bị tách ra, giữa hai chân chen vào vật cứng đáng sợ.

Một trận đau đớn, Vương Nguyên nhất thời mất khí lực, suy yếu bám vào bả vai Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ hừ một tiếng, động thân một cái, chạm đến chỗ sâu nhất.

Vương Nguyên cả người bị Thiên Tỉ hung mãnh va chạm mà run run, cậu sống chết cắn chặt răng, trên trán đều là mồ hôi.

Thiên Tỉ ánh mắt thiêu đỏ bừng, kéo cằm Vương Nguyên qua, "Kêu lên!"

Vương Nguyên liều mạng lắc đầu, môi đều cắn đến chảy máu.

Thiên Tỉ bắt lấy mắt cá chân Vương Nguyên áp ở ngực mình, lập tức bắt đầu dùng sức va chạm thật mạnh, mỗi một lần đều chạm đến nơi mẫn cảm nhất yếu ớt nhất của Vương Nguyên.

Vương Nguyên thét lên một tiếng, hậu huyệt kịch liệt co rút, Thiên Tỉ thích đến da đầu run lên.

"Tớ là ai? Gọi tên tớ!" Thiên Tỉ lại ra vào nhanh hơn.

"Ưm...Đừng như vậy... A..." Vương Nguyên khóe mắt chảy ra nước mắt, không chịu nổi mà rên rỉ.

Thiên Tỉ giữ chặt gương mặt Vương Nguyên, buộc cậu nhìn thẳng mình, "Tớ là ai? Nói!"

"Thiên Tỉ... Cậu là Thiên Tỉ..." Vương Nguyên thất thần hé miệng nói.

Thiên Tỉ dừng động tác, nhìn ánh mắt Vương Nguyên mê mang, đột nhiên hung hăng hôn lên môi cậu. Dưới thân lại trừu sáp nhanh hơn, mỗi một đều vào đến tận gốc.

Vương Nguyên cả người đều co lại, bị hung hăng làm thêm hơn mười phút, đối phương rốt cuộc mới xuất ra.

Thiên Tỉ áp ở trên người Vương Nguyên, bình phục hô hấp.

Vương Nguyên hai chân còn hơi hơi mở rộng, ngốc ngốc, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Tớ đi tắm một chút." Thiên Tỉ hôn hôn khóe miệng của Vương Nguyên.

Vương Nguyên giật mình, hạ thể chảy ra một cỗ chất lỏng, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Cậu cố gắng chống thân thể đứng lên, khập khiễng đi đến bên cạnh bàn cầm khăn giấy chà lau nơi đó.

Di động bên cạnh đột nhiên rung lên. Vương Nguyên nghe máy, "Alo?"

Đầu bên kia trầm mặc một hồi, truyền tới giọng nói, "Vương Nguyên."

Vương Nguyên tay cầm điện thoại bắt đầu run nhè nhẹ, "Nga, Vương Tuấn Khải? Có việc gì thế?"

"Không có chuyện gì, chính là hỏi một chút em về nhà chưa?"

"Ừm, cám ơn." Vương Nguyên nỗ lực làm cho ngữ khí của mình có vẻ thoải mái.

"Em..." Bên kia do dự, "Không sao chứ?"

Vương Nguyên xiết chặt di động, cứng ngắc cười một tiếng, "Em không sao, thật sự không sao..."

"Thật có lỗi, tàn nhẫn một chút, là vì tốt cho em."

"Ừm, em hiểu được."

Vương Nguyên cúp điện thoại, hai tay chống ở trên bàn, cả người đều phát run.

_________

Tui cũng mê fic này quá~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top