One Shot

Tóm tắt:

"[Cậu ấy] là người mà tôi có cảm tình,
tôi có thể viết một triệu bài hát, nhưng tôi biết là không đủ.
Bởi vì [cậu ấy] có lẽ thậm chí không biết bài hát này là về [cậu ấy]. "

__________________

Mark và Jeno dính nhau như sam. Gặp nhau vào năm cuối cấp hai, hai người họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều điều. Họ là bạn cùng phòng, cả hai đều có niềm đam mê mãnh liệt với âm nhạc, danh sách này vẫn tiếp tục. Dường như không thể nhìn thấy người này mà thiếu mất đi người kia.

Về cơ bản thì, khi dành nửa cuộc đời mình cho một ai đó, mối quan hệ và sự kết nối bền chặt sẽ tự bộc lộ ra là điều không thể tránh khỏi. Cho dù đó là tình yêu đơn thuần hay lãng mạn, Mark và Jeno sẽ luôn có một tình yêu dành cho nhau mà không có bất kỳ ai khác có thể xen vào cuộc đời của cả hai.

Đối với Mark, anh chọn vế sau.

Anh thấy điều đó thật buồn cười. Tất cả những kỷ niệm họ đã tạo ra trong mười năm đó - những lần ngủ quên, những bước chuyển sang giai đoạn mới của cuộc đời, những mối tình ngắn ngủi, v.v., anh đã dành tất cả để phủ nhận tình yêu còn hơn cả sự thuần khiết này đối với người bạn thân nhất của mình.

Nhưng giờ đây, anh chấp nhận chúng hơn bao giờ hết. Điều đó thực sự không mang nhiều ý nghĩa, vì anh tuyệt đối từ chối hành động theo tình cảm mà anh dành cho Jeno. Ít nhất, anh sẽ không bao giờ hành động trực tiếp.

Mark là một nhạc sĩ, nhà sản xuất và rapper có tiếng trong ngành. Anh gần như đã trở thành một cái tên quen thuộc vào thời điểm này. Khi được hỏi trong các cuộc phỏng vấn rằng điều gì khiến anh không thể sống nếu thiếu nó, câu trả lời của anh ấy sẽ luôn bao gồm Jeno.

"Âm nhạc của tôi sẽ không như ngày hôm nay nếu thiếu cậu ấy. Cậu ấy đã luôn bên tôi trong mọi việc, tôi không biết mình sẽ làm gì nếu không có Lee Jeno của tôi. "

Mọi người đều thấy tình bạn của họ thật đáng yêu. Hai chàng trai đã gặp nhau ở trường cấp hai và sau đó đã gắn bó bên nhau mười năm. Ai có thể không yêu họ được chứ?

Khi họ nghe thấy câu trả lời của Mark, họ cho rằng đó là bởi vì Jeno là chỗ dựa tinh thần, là trụ cột của anh ấy. Một người ở bên anh ấy trong những đêm làm việc muộn, hoặc ở cạnh bên những lúc anh căng thẳng. Giống như bất kỳ người bạn thân nào khác.

Mặc dù họ sẽ không bao giờ xem xét khả năng âm nhạc của Mark dựa trên cậu ấy, và cảm xúc mạnh mẽ mà Mark dành cho cậu.

Mỗi lần anh ấy đọc qua mạng xã hội đều khiến anh cảm thấy buồn cười, thấy người hâm mộ khen ngợi anh và Jeno, tweet về cách mà họ muốn có một tình bạn như của anh và cậu, họ muốn nửa kia của riêng mình giống như thế.

Thực ra, anh đã ngạc nhiên vì chưa có ai kết nối những kẽ hở mà anh còn không cố gắng để che giấu nó, đôi khi anh còn phát trực tiếp chỉ để nói về tình yêu đối với cậu. Chắc chắn rằng sẽ có những người ship anh và cậu, nhưng không ai coi trọng điều đó.

Bài hát đầu tiên của Mark là viết về cậu, thật bất ngờ, nó là bài hát nổi tiếng nhất trong full album đầu tiên của anh. Trên bảng xếp hạng, nó gần như luôn gắn liền với ca khúc chủ đề, đó là điều mà anh luôn cảm thấy thú vị.

Mặc dù nhìn thấy điều này, một phần nhỏ trong Mark cũng hoàn toàn không bị bối rối. Có thể nói, đó là bài hát mà anh chứa đựng nhiều cảm xúc nhất trong album, vì nó là kết quả của nhiều đêm trằn trọc nghĩ suy.

Mark sẽ không bao giờ quên những gì Jeno đã nói với anh vào đêm album của anh được phát hành.

"Mark!" Jeno kêu lên. "Tôi rất tự hào về cậu đó! Cậu là số một, ở mọi nơi." Cậu cười rạng rỡ. Tất cả những gì Mark có thể làm là mỉm cười, vẫn còn một bó xúc cảm lớn sau bữa tiệc nhỏ mà họ có.

"Cảm ơn Jen nhé, nó có ý nghĩa rất lớn đó. Tôi không thể làm được điều đó nếu không có cậu. " Anh ngả đầu vào vai Jeno, ậm ừ trước cảm giác quen thuộc đang nóng lên trong bụng.

Jeno đột ngột chồm lên, gõ nhẹ vào đùi. "Này, tôi có thể hỏi cậu một điều được không?"

Mark ngồi dậy, xoay người trên ghế đối mặt với Jeno. "Sao thế?" Jeno rút điện thoại ra, vào itunes để tìm album. "Bài hát này," Cậu ấy chỉ. "Nó giống như dựa trên cảm xúc thực sự nhỉ?"

Anh đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng lên vì hoảng sợ, khi thấy Jeno đang nói đến 'track 4'. bài hát về cậu. Jeno nắm rõ mọi điều về anh trong lòng bàn tay, nên Mark nghĩ nói dối cũng chẳng ích lợi gì.

"Ồ, tôi biết rồi!" Jeno mỉm cười. Lông mày của Mark nhướng lên một cách nhanh chóng, đầy lúng túng. "Cái gì?"

"Vậy, anh chàng này là ai? Hay một cô gái? Cậu đã giữ một cộng sự bí mật với tôi sao? Bài hát rất sâu sắc, tôi biết trước đây tôi đã giúp cậu viết nhưng tôi chưa bao giờ thấy nó từ cậu đó."

Cơ thể của Mark thư giãn thấy rõ trước sự lãng quên của Jeno. Đầu óc anh quay cuồng, cố nghĩ ra điều gì đó. "Tôi chưa bao giờ nói đó là cảm xúc của tôi mà, phải không? Nó là về mối quan hệ của một người bạn của tôi thôi."

Jeno nhìn anh vô cùng bối rối. Mark hối hận vì những lời nói vừa thoát ra khỏi miệng mình, biết rằng chúng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Tại sao anh lại đưa một bài hát cá nhân như vậy vào full album đầu tay của mình mà thậm chí nó còn không phải là kinh nghiệm của chính bản thân anh chứ?

"Ờ được rồi. Tôi đoán điều đó có ý nghĩa gì với cậu lắm. Sẽ rất khó nếu cậu che giấu tình cảm gì đó với tôi đấy." Jeno bật cười, ngả người ra ghế dài. Mark cười khúc khích đáp lại, phản ánh hành động của Jeno. "Cậu đúng rồi đấy."

Và hai người họ lại lần nữa vào phòng thu. Jeno ngồi ở phía đối diện của căn phòng, chơi những hợp âm ngẫu nhiên trên cây đàn guitar mà cậu giữ ở đó. Mark ngồi vào chỗ quen thuộc của mình, di chuyển đầu theo nhịp phát qua loa phòng thu khi anh nghịch cây bút của mình.

"Mark?" Jeno nói nhỏ. "Cậu trông căng thẳng thật đấy. Đang muộn phiền điều gì sao?"

Mark nhanh chóng xoay ghế quay lại để mình đối mặt với Jeno. "Cái gì cơ? Không, tôi ổn mà. "

Cần nhiều lý do hơn để thuyết phục cậu và Mark biết điều đó. Nó thể hiện rõ qua cách mà lông mày của Jeno ngay lập tức nhướng lên, chất vấn những lời anh nói. Vào những khoảnh khắc như thế này là lần duy nhất Mark ước gì Jeno không hiểu rõ về anh như vậy.

Sau vài giây im lặng nhìn chằm chằm vào nhau, Mark thở dài. Anh đã mất gì chứ? Miễn là Jeno không nhận ra rằng anh đang nói về cậu, anh sẽ an toàn.

"Chỉ là, bài hát này. Đây là phần cuối cùng mà tôi cần để hoàn thành bài hát, nhưng tôi đang gặp khó khăn trong việc diễn đạt những suy nghĩ của mình thành những từ có ý nghĩa. "

Jeno đứng tại chỗ, bước tới và ngồi vào chỗ bên cạnh anh. "Đó có phải là việc cá nhân không? Giống như, đối với cậu, không phải bạn bè hay bất cứ ai. " Mark lưỡng lự rồi gật đầu. Jeno đưa cho anh một ánh nhìn rằng 'tôi có thể đọc được không?' , khiến anh đẩy cuốn sổ của mình về phía cậu để cậu đọc nó.

Khi để Jeno dành một phút rưỡi đồng hồ để đọc lời bài hát của mình, Mark cảm thấy cần phải nín thở. Đây có lẽ là một trong những điều mạo hiểm nhất mà anh từng làm, để người bạn thân nhất của mình đọc lời một bản tình ca mà anh đã viết về cậu.

Jeno ậm ừ khi đặt cuốn sổ xuống, chống cằm lên tay suy nghĩ. "Chà, tôi thực sự không thể giúp cậu diễn đạt những suy nghĩ kia thành lời nếu tôi không biết gì về điều đó. Cậu không cần phải nói cho tôi biết đó là ai, chỉ cần cho tôi biết về nó thôi?"

Mark đặt tay lên sau đầu, thầm đấu tranh xem liệu anh có thực sự nên trút bầu tâm sự của mình với Jeno hay không. Anh thở dài, sởn cả tóc gáy. Sự tự tin vừa phải ngay lúc này có đủ để anh nói ra. Đến bao giờ anh mới có được một cơ hội như thế này đây?

"Ừm, tôi đã biết họ một thời gian rồi." Mark nói một cách rụt rè. Tai của Jeno vểnh lên trước câu nói đó, muốn chấp nối những kẻ hở. "Người đó luôn ở bên tôi thông qua mọi thứ theo đúng nghĩa đen, đó thực sự là người mà tất cả âm nhạc trong tôi luôn hướng tới."

Cậu không nhịn được cười khi chứng kiến ​​Mark trở nên ngượng ngùng. "Vậy người đó là nàng thơ của cậu sao?"

Hai má của Mark cháy bỏng. "Chắc chắn rồi."

"Cậu thích điều gì ở người đó?" Jeno hỏi, ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình. Mark bật ra một điệu cười trống rỗng, chìm sâu vào suy nghĩ của chính mình. "Là tất cả nhỉ? Tôi không biết, người đó là người mà tôi thực sự không thể sống thiếu. Người đó đã giúp tôi rất nhiều bằng tất cả mọi thứ, tôi có lẽ sẽ không có công việc này nếu không có người ấy. Người đó luôn biết phải nói gì khi tôi gặp khó khăn trong việc tìm hiểu mọi thứ, người đó cũng không bao giờ thúc ép tôi khi tôi mất thêm một chút thời gian nữa để hiểu hết mọi điều."

Jeno gặm nhấm môi dưới khi nghe Mark nói. Căn phòng dường như trở nên ấm hơn vài độ. Nhìn Mark nói với ánh mắt lấp lánh, rõ ràng là đang suy nghĩ sâu xa về người này, anh không biết phải ứng phó như thế nào.

"Người đó giống như liều thuốc chữa lành của tôi, tôi đến với cậu ấy vì tất cả. Cậu ấy biết rất rõ về tôi, hầu hết thời gian tôi thậm chí không cần phải nói bất cứ điều gì, cậu ấy chỉ cần cảm nhận được điều gì đó không ổn là sẽ đến giúp tôi. " Mark nói xong.

"Khoan đã," Jeno đột ngột nói. "Cậu ấy sao? Vậy đó là một chàng trai? "

Mark mở to mắt. anh ấy đã chìm đắm trong những suy nghĩ của mình đến nỗi không nhận ra sự sơ suất của mình. "Đúng vậy, là một cậu trai đấy."

Căn phòng im phăng phắc, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. Jeno im lặng một lúc lâu, nhưng thực tế Mark có thể nhìn thấy tất cả những suy nghĩ đang chạy đua trong đầu cậu.

"Mark này?" Jeno nói, giọng điệu của cậu khác hẳn đi. "Tôi có một câu hỏi. Cậu sẽ thành thật với tớ khi trả lời câu hỏi này không? "

Dạ dày của Mark sôi ùng ục, một cảm giác lo lắng dâng lên và tràn ngập khắp cơ thể anh. Anh gật đầu rồi im bật, "Được."

"Đó có phải là tôi không?" Jeno hỏi, nhìn thẳng vào mắt anh.

Mark cảm thấy thế giới của anh như vừa bấm nút tạm dừng. Cơ thể anh lập tức đông cứng lại, ngón tay đang được anh gặm nhấm lúc này buông xuống rời khỏi miệng anh. Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng. "Ừm, không phải đâu?"

Mặt của Jeno sa sầm. "ờ được rồi." Mark liên tục nhìn cậu rồi lại nhìn sang cuốn sổ, thốt lên, "khoan đã, tại sao cậu có vẻ thất vọng vậy chứ?"

Cậu trai trẻ nhún vai chỉnh lại chiếc áo hoodie đột nhiên cảm thấy chật chội quá mức. "Tôi không biết, tôi đã nghĩ là có thể cậu cũng thích tôi."

Giọng điệu của cậu thờ ơ đến mức anh gần như đã bỏ qua câu nói này của cậu. anh gật gù, sau đó đôi mắt anh mở to đến mức hài hước. "Đợi đã, cái gì?"

Jeno thở dài rồi xoay ghế lại đối mặt với anh. "Tôi thích cậu, ahh, " cậu nói gần như vô cảm. "Bí mật đã được tiết lộ rồi. Nếu cậu không có cảm giác giống như tôi như không sao c-"

"Ơn giời, tôi cũng thích cậu." Mark cắt ngang lời cậu nói. Jeno nhìn anh với vẻ mặt khó tin, như thể cậu nghĩ rằng anh đang đùa vậy.

"Thích rất nhiều. Đó là tình yêu chăng? Tôi không biết đã bao lâ-" Mark luyên thuyên trước khi anh bị ngắt lời, Jeno kéo ghế của anh để đưa anh lại gần bên mình. Hai chân họ đan vào nhau, cảm giác sôi sục quen thuộc hình thành trong bụng anh khi mắt anh nhìn lên và nhìn xuống từ khuôn mặt của Jeno đến nơi đầu gối của anh đặt giữa hai đùi của cậu.

"Cậu đang nói với tôi rằng tôi có thể khoảng thời gian dài trước kia tôi đã hôn cậu sao?" Jeno ghé sát vào, mặt họ gần như chạm vào nhau. Hai má của Mark đỏ bừng, anh mở to mắt, không ngờ lời tỏ tình của mình lại thành ra thế này.

"Có thể như vậy lắm? Cậu có định hôn tôi ngay bây giờ không? " Mark tập trung tất cả sự tự tin đủ để thách thức cậu trai trẻ tuổi này. Jeno nghiêng đầu. "tôi có thể không?"

Mark không thể kìm được tiếng thở hổn hển rời khỏi môi khi xử lý lời nói của Jeno. Anh nhanh chóng gật đầu, không lãng phí thời gian để vòng tay qua cổ cậu. Jeno nhìn anh một giây trước khi thu hẹp khoảng cách, khẽ mím lấy môi của Mark.

Mark ngay lập tức hoà vào nụ hôn, những ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa với mái tóc phía sau đầu của Jeno. Đôi môi của họ hòa quyện vào nhau, bản nhạc đệm ngay lúc này là bài hát r & b nhẹ nhàng đã xuất hiện trong danh sách phát của Mark. Tay của Jeno chơi đùa với phần dưới quai hàm của Mark rồi di chuyển xuống và đặt tay lên eo anh.

Vị trí mà họ đang ngồi làm lưng Mark không thoải mái, khiến anh phải lùi ra xa và rên rỉ, đưa tay đến vị trí đó một cách đau đớn. Jeno khẽ cười với anh, đôi môi khẽ lấp lánh dưới ánh sáng của studio. "Muốn chuyển đến ghế dài không?"

Mark suy nghĩ trong một giây rồi nắm lấy bàn tay lớn hơn của Jeno trong tay mình. "Hay là về nhà nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top