1
Lạc Văn Tuấn tùy tiện ném cặp sách của mình xuống dưới, duỗi chân ngồi xuống rồi ngả người ra sau. Chân ghế không thăng bằng, tạo ra tiếng rít một cái và đập nhẹ vào chiếc bàn phía sau.
Lập tức có một lực đẩy mạnh vào vai, chính là Bành Lập Huân ngồi ở ghế sau mắng: "Đừng làm vậy, tao viết bị giật mình đấy."
Người đến sau cũng mặc kệ, chậm rãi mở túi đồ ăn sáng trên tay ra. Vừa lúc cậu chuẩn bị cúi đầu cắn, lại quay lại, trong ánh mắt lạnh lùng tự nhiên lộ ra chút nghi hoặc: "Mày đang làm bù bài tập à?"
"Chỉ cần viết bù vào là được." Bành Lập Huân kéo dài giọng, xoay bút qua lại giữa các ngón tay, "Chữ "tỉnh" viết như thế nào?"
"Chịu, cứ pinyin mà đập vào."
Lúc cúi đầu ăn bữa sáng, Lạc Văn Tuấn đột nhiên cảm thấy có chút khó xử. Không phải vì trong miệng có mùi vị rẻ tiền, cũng không phải là Bành Lập Huân viết sai. Cậu chợt nhớ ra điều gì đó, quay người lại, cây bút của Bành Lập Huân suýt chút nữa bị một cùi chỏ từ trên trời rơi xuống đánh văng ra ngoài, anh phát ra một tiếng "đụ má" chắc nịch. Kẻ chủ mưu quay lại nhìn anh ta, trên khuôn mặt sắc bén không có chút áy náy: "Mày có nhìn thấy Triệu Gia Hào không?"
"Ai?"
"Học sinh năm cuối của hội sinh viên đã ghi tên chúng ta vào tuần trước, cái lúc mà chúng ta trèo tường để đến quán cà phê Internet ấy."
"Cái anh trông trắng trắng ấy hả?"
"Đúng rồi."
"Hình như đã lâu rồi tao chưa gặp anh ấy."
Khi Lạc Văn Tuấn nhận được câu trả lời như mong đợi, cậu chỉ nhếch môi một cách thờ ơ, hóa ra là vậy, Triệu Gia Hào tuần này không còn trực ở cổng trường nữa, khó trách so với trước đó lại kém vui vẻ một chút.
Cậu là đối tượng thường xuyên bị kỷ luật kể từ khi học cấp hai, trốn học, đánh nhau, trốn đi net nhiều lần, ỷ lại vào tiền bạc và mối quan hệ của gia đình, ngay cả hiệu trưởng cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ. Từ khi vào cấp ba, cậu càng trở nên quậy phá hơn, chỉ có anh chàng xinh đẹp với giọng nói nhẹ nhàng kia, chỉ hơn cậu hai tuổi, lần nào cũng ngăn cản cậu, nghiêm túc hỏi lớp và tên cậu.
Tại sao lại phải giả vờ như vậy, Lạc Văn Tuấn nghĩ, trong trường này còn có người chưa từng nghe đến tên cậu sao? Anh cũng đã nghe nói đến Triệu Gia Hào từ lâu, điểm số của anh dù có học bao nhiêu cậu cũng không thể vượt qua, số thư tình nhận được còn nhiều hơn cả số lần bị phạt. Hơn nữa, anh ta còn tính tình tốt đến nỗi vô thực, cho dù có móc vai hay chọc tức đến đâu, anh cũng không bao giờ lộ ra bất kỳ biểu hiện tức giận nào.
Rất phiền phức.
Bành Lập Huân vkhông biết nên viết tiếp cho xong hay cất đi, lại bắt đầu dùng bút chọc vào lưng Lạc Văn Tuấn, cố ý hạ thấp giọng, cố tỏ ra thần bí: "Ý sao đây, có muốn đi đâu chơi sau giờ học không? Có vẻ như có một KTV mới ở gần đây. Mày có muốn đi làm vài bài không?"
Cậu còn chưa kịp trả lời, Trần Trạch Bân ở bàn bên cạnh đã rời mắt khỏi trò chơi của mình và nhìn họ với vẻ trịch thượng: "Tao đến KTV đó rồi, coi chặt lắm."
Một câu nói khiến cả hai người im lặng. Nói nhảm, Lạc Văn Tuấn thầm nghĩ, chặt đến mức nào mà còn để học sinh cấp ba như cậu cậu lọt vào được?
"Nhưng trái cây ở đó rất ngon." Trần Trạch Bân nói thêm, cúi đầu chăm chú, lại cắm đầu vào cái game đào vàng, "Muốn đi thì gọi tao luôn."
- Sau đó một đám học sinh trung họ vênh váo thue phòng đắt tiền nhất, điều này đương nhiên được trừ vào số tài khoản của Lạc Văn Tuấn. Thái độ của người quản lý cũng hoàn toàn quay ngoắt 180 độ, anh ta không quan tâm đến việc họ vẫn đang mặc đồng phục học sinh, lời nói của anh đầy ẩn ý, trên mặt hiện lên toàn câu chữ không mấy tốt đẹp. Nhân viên lễ tân mấy lần ám chỉ họ có thể gọi người hát cùng, nhưng đáng tiếc Bành Lập Huân lại cầm micro lên, không có ý định đặt xuống lần nữa, vẻ mặt say sưa, chăm chú biểu diễn... Trần Trạch Bân ở một bên vẫn bình tĩnh gọi hết đĩa trái cây này đến đĩa trái cây khác, ánh mắt không rời khỏi màn hình điện thoại di động.
Khi bài hát thứ tám được chọn vào, Lạc Văn Tuấn chọn đứng dậy và ra ngoài hít thở không khí. Ánh sáng trong hành lang vẫn mơ hồ và đục ngầu, tiếng trêu chọc và ồn ào dường như truyền đến từ rất xa. Khi cậu đang đi vòng qua góc đường, có người đột ngột va phải cánh tay cậu, bước chân anh có chút bối rối, nhẹ giọng xin lỗi: "Xin lỗi."
Lạc Văn Tuấn đột nhiên dừng lại, hai tay vẫn đút trong túi áo khoác.
"Triệu Gia Hào?"
Người được gọi tên cứng đờ tại chỗ, ngẩng khuôn mặt tròn trịa trắng trẻo lên, vẻ mặt có chút bối rối. Chính là anh ấy, Lạc Văn Tuấn xác nhận, nhưng anh ấy trông khác với Triệu Gia Hào ở trường. Đầu tóc được chăm sóc cẩn thận, không đeo kính, mặc một bộ lễ phục màu trắng, nhìn rất nhàu nhĩ, tuy hơi cũ nhưng đã được giặt sạch sẽ. Lúc này một người đàn ông trung niên nồng nặc mùi rượu đuổi tới, tự nhiên mà thò tay vào trong quần áo anh: "Em chạy đi đâu vậy?" Thấy Triệu Gia Hào cúi đầu không nói gì, hắn trợn mắt say khướt, nhìn từ trên xuống dưới Lạc Văn Tuấn: "Kia là ai?"
Người quản lý tinh ý lươn lẹo như một con chạch, lúc này mới lẻn vào giữa bọn họ: "Khách, đều là khách. Người ở phòng bên cạnh nên đừng lo lắng." Khuôn mặt tươi cười vẫn còn đó. Một giây sau liền quay đầu nhìn Triệu Gia Hào lạnh lùng: "Sao còn không nhanh chóng quay về với khách đi? Cậu còn muốn làm không?"
"--Chờ đã."
Nhìn thấy người đó chuẩn bị loạng choạng rời đi, Lạc Văn Tuấn đột nhiên lên tiếng, đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía quản lý, hất cằm nhìn Triệu Gia Hào có vẻ thờ ơ.
"Một đêm của anh ta bao nhiêu tiền vậy?"
Người đàn ông say rượu quay lại, và người quản lý lộ ra vẻ bối rối hiếm thấy. "cái này......"
"Tôi sẽ tăng giá gấp đôi và để anh ấy đến phòng của tôi."
Bóng lưng Triệu Gia Hào khẽ đung đưa, không có bộ đồng phục học sinh rộng che phủ, trông anh gầy hơn so với trong trí nhớ của Lạc Văn Tuấn. Trong bầu không khí sôi động, người quản lý tiến tới gật đầu cúi chào, nói gì đó vào tai vị khách, sau đó nhanh chóng cho gọi vài người phục vụ trẻ đẹp mặc đồng phục giống nhau đến. Cánh tay của người đàn ông trung niên được nhiệt tình nắm lấy, vẻ mặt hơi dịu đi, loạng choạng rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ ở hành lang, từ trong phòng xa vọng ra một bài hát mơ hồ, mềm mại ngọt ngào, hỗn loạn như bầu không khí lúc này. Lạc Văn Tuấn đi vòng qua trước mặt Triệu Gia Hào, hắng giọng, chán nản cúi đầu xuống và đá những viên đá không tồn tại trên mặt đất. "Hát không?"
"Cái gì?"
"Anh có muốn vào hát cùng không? Trước tiên hãy thay quần áo và đến phòng của em. Bành Lập Huân và Trần Trạch Bân cũng ở đó."
Lạc Văn Tuấn kỳ thực cũng không hiểu bản thân tại sao lại làm như vậy, cậu tự hỏi có phải do chưa bao giờ làm thánh mẫu, nên mủi lòng mà cứu rỗi chúng sinh không. Có lẽ chỉ là bởi đang không vui, hoặc có lẽ chỉ là anh muốn tìm ra bí mật của Triệu Gia Hào và sau đó giúp anh ta, thứ này thỏa mãn rất tốt cái sở thích đen tối và kiểm soát tà ác của cậu.
Cậu vốn là muốn trêu chọc Triệu Gia Hào, hoặc ít nhất là vậy. Lạc Văn Tuấn vòng tay qua vai cậu, cười hỏi: "Tiền bối, thật trùng hợp, sao lại gặp được anh ở đây." Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt như cún con có chút uể oải của Triệu Gia Hào, cậu lại cảm thấy điều này thật nhàm chán.
Triệu Gia Hào sửng sốt, vô thức đưa tay chỉnh lại kính, sờ vào sống mũi trống rỗng, chậm rãi đặt tay xuống. "...Giọng hát của anh có chút khó nghe." Anh thành thật thú nhận, giọng điệu vẫn dịu dàng và mềm mại, "Nhưng dù sao cũng cảm ơn em."
Lạc Văn Tuấn bị sự chân thành của anh chọc cười, vô tội đứng thẳng người lên, trong lòng có chút nghịch ngợm, cao giọng cúi xuống ghé sát tai anh. "Vậy tiền bối định trả ơn em thế nào? Em đã tăng gấp đôi số tiền đấy."
Lời vừa nói ra, cậu đã cảm thấy mình đi quá xa, chỉ giả vờ làm người tốt một cách chính trực, sau đó đặt một giao dịch tiền bạc trần trụi và đáng xấu hổ lên bàn, như muốn nhắc nhở anh rõ ràng - đừng quên thân phận của mình. Lạc Văn Tuấn không có chút hứng thú đứng thẳng người lên thì đột nhiên góc áo bị kéo lại, lực không mạnh nhưng lại rất dứt khoát.
"Tối nay em có thể đưa anh về nhà."
Triệu Gia Hào nhẹ nhàng nói, chớp chớp mắt, giọng điệu kiên định.
"Anh sẽ về nhà với em."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top