14


Ngay khi Lạc Văn Tuấn bước xuống sân khấu, cậu đã nhận được một tin nhắn WeChat từ Bành Lập Huân thông báo rằng Triệu Gia Hào đã rời đi trước, bỏ qua các cuộc phỏng vấn của giới truyền thông sau trận đấu. Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, Lạc Văn Tuấn đã lao ra ngoài để tìm kiếm Triệu Gia Hào.

Khi đó, khán giả đang rời khỏi đấu trường, bên ngoài rất đông người, tìm kiếm như mò kim đáy bể, nhưng Lạc Văn Tuấn không cam tâm từ bỏ, tiếp tục kiên trì tìm kiếm, cậu muốn nói cho Triệu Gia Hào những ngày qua cậu đã bức xúc như nào, lần này cậu không thể trơ mắt nhìn Triệu Gia Hào rời đi nữa, tuyệt đối không được.

Vì vậy, khi Lạc Văn Tuấn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó từ phía sau, cậu đã không do dự chạy theo sau anh, nắm lấy vai anh, run rẩy cầu xin Triệu Gia Hào đừng rời đi, hãy quay lại nhìn cậu, Lạc Văn Tuấn đã nói ra những lời cậu giữ kính trong suốt năm năm qua, lúc này cậu mới nhận ra rằng nói ra những điều mình chưa nói không khó cậu tưởng tượng. Xuyên qua vạt áo, cậu có thể cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của Triệu Gia Hào, nhưng Triệu Gia Hào cũng không có tiến thêm một bước động tác, tựa hồ đã bấm nút tạm dừng.

"Có chuyện gì không, Lạc Văn Tuấn, rõ ràng là anh chưa làm gì mà."

Triệu Gia Hào cuối cùng cũng mở miệng, anh vẫn không quay đầu lại, nhưng ngữ khí tràn đầy bất đắc dĩ.

"Vậy giải thích tại sao anh lừa em gọi Mộng Mộng đi?"

Lạc Văn Tuấn hỏi ngược lại, nắm lấy vai Triệu Gia Hào và buộc anh phải đối mặt với mình, nhưng Triệu Gia Hào lại cúi đầu không nhìn cậu, sau khi bí mật bị bại lộ, anh ta lại chọn làm đà điểu, trốn tránh chất vấn.

"Anh, anh làm ơn hãy nói gì đi, nhường em một bước, để em nói cho anh biết, em đã chờ anh năm năm, mỗi ngày đều nhớ anh, em yêu anh, về sau thiếu anh không thể nào sống tiếp được."

Lạc Văn Tuấn thổ lộ hết tâm tình, hốc mắt có chút ươn ướt, cậu không biết Triệu Gia Hào sẽ đáp lại như thế nào, cho dù là không như cậu mong muốn, thì cậu cũng nguyện ý dốc hết tâm tư đem nói cho Triệu Gia Hào.

Sau khi Triệu Gia Hào nghe thấy lời thú nhận thực sự của Lạc Văn Tuấn, nhịp tim của anh trở nê gấp gáp, tai ù đi và hơi thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn, anh cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, cảm xúc phức tạp nuốt chửng anh như một con dã thú. Anh vô cùng ngạc nhiên khi tình cảm giữa họ đã bao nhiêu năm trôi qua không hề giảm sút, anh cũng buộc phải đối mặt với sự thật, quyết định của anh đã luôn khiến cả hai đau khổ suốt mấy năm trời.

Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lạc Văn Tuấn, lúc này trong mắt Lạc Văn Tuấn đã nước mắt long lanh, ánh mắt vô cùng khẩn thiết, giống như nhiều năm trước bày tỏ lòng mình. Trong những năm này, anh đã đi khắp thế giới, nhìn ngắm vô vàn núi, sông và biển, nhưng vào lúc này đây, anh mới nhận ra rằng dù cảnh đẹp đến đâu cũng không thể sánh với đôi mắt của Lạc Văn Tuấn, đôi mắt của người anh yêu chính là đại dương thứ tám, lần này, Triệu Gia Hào sẵn sàng đắm chìm trong đó bất kể hậu quả có ra sao.

"Lạc Văn Tuấn, cùng anh đi chọn một con chó đi."

Triệu Gia Hào đột nhiên thay đổi chủ đề khiến Lạc Văn Tuấn có chút lúng túng, Triệu Gia Hào mỉm cười hạnh phúc, nhưng đôi mắt lại phủ một lớp sương mù, anh giơ tay lên, vuốt má Lạc Văn Tuấn và nói: "Không có Yeye thì không thể sống được, giống như Triệu Gia Hào không thể không có Lạc Văn Tuấn vậy."

Lạc Văn Tuấn trong mắt lóe lên một hồi, sau đó vui mừng như tìm được bảo bối, vội vàng gật đầu đồng ý, nước mắt cũng không khống chế được nữa, tùy ý tuôn ra.

"Xem em kìa, đã là huấn luyện viên rồi còn khóc."

Triệu Gia Hào nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lạc Văn Tuấn, giọng điệu thoải mái và dịu dàng, nhưng vào lúc này, đôi mắt anh cũng đỏ hoe, cảnh tượng mà anh có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng đang xảy ra vào giờ phút này, anh đắm chìm trong niềm vui lấy lại được những gì đã mất, may mắn Lạc Văn Tuấn đã đủ can đảm, may mắn là họ đã không bỏ lỡ nhau lần nữa.

"Anh ơi, ôm em đi."

Lạc Văn Tuấn đã khóc cạn nước mắt, những oan ức mấy năm qua giờ phút này mới bộc phát ra ngoài, Triệu Gia Hào nhìn thấy mà đau lòng, dang rộng vòng tay ôm Lạc Văn Tuấn vào lòng. Lạc Văn Tuấn ôm eo Triệu Gia Hào thật chặt, vùi mặt vào cổ anh, hết lần này đến lần khác gọi anh trai, một lúc sau, Triệu Gia Hào cảm thấy cổ ướt đẫm, nhưng anh cũng không để ý, vỗ vỗ lưng Lạc Văn Tuấn để an ủi, không biết mệt mỏi đáp: "Anh ở đây, Lạc Văn Tuấn, anh ở đây."

Mãi cho đến khi Lạc Văn Tuấn bình tĩnh lại, Triệu Gia Hào mới nhận thấy có rất nhiều người qua đường đang dừng lại nhìn họ, anh lúng túng ho một tiếng, ghé vào tai Lạc Văn Tuấn thì thầm: "Owen, chúng ta đổi chỗ đi."

Lạc Văn Tuấn gật đầu, miễn cưỡng buông vòng tay của Triệu Gia Hào, ngoan ngoãn để anh bắt một chiếc taxi và đi đến nhà của Triệu Gia Hào.

Cùng lúc đó, trong đấu trường, bộ ba cựu BLG đã lần lượt gọi không dưới mười cuộc cho bộ đôi đường dưới, nhưng đúng như dự đoán, không có phản hồi nào cả. Ba người bọn họ trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để sấy khô hai "đứa con trai nổi loạn" này rồi, sau đó cùng các thành viên tiểu BLG nhìn nhau, bầu không khí tế nhị mà khó xử. Bành Lập Huân cảm thấy bế tắc như vậy trong phòng chờ cũng không được, vì vậy cười khan nói: "Huấn luyện viên của mấy đứa và Gia Hào có chút chuyện cần giải quyết, tiệc ăn mừng hẳn là không thể tới rồi. Mấy đại ca đây sẽ đi cùng mấy đứa, muốn ăn chơi gì cứ làm, dù sao cũng sẽ là tiền hầu bao của Owen trả cho mấy đứa."

Sau khi nghe điều này, các thành viên trong đội lập tức lên kế hoạch cho chuyến đi ăn mừng tối nay, khuôn mặt họ tràn đầy niềm vui và sự mong đợi, chỉ có Trương Dịch ngồi trong góc với vẻ mặt vô cảm, không có bất kỳ niềm vui nào sau khi giành được chức vô địch.

Nhìn thấy vậy, Bành Lập Huân định tiến lên hỏi vài câu nhưng bị Trần Trạch Bân giữ lại, Trần Trạch Bân thay đổi thái độ thờ ơ thường ngày, trịnh trọng nhìn Bành Lập Huân và lắc đầu. Bành Lập Huân mặc dù khó hiểu nhưng anh cũng vẫn nghe theo Trần Trạch Bân.

Anh lại nhìn Trương Dịch từ khóe mắt, không khỏi thở dài, thầm nghĩ, đứa nhỏ này thật đúng là, đoạt quán quân sao lại có vẻ mặt buồn bực vậy, thật là khổ thân mà.

Hai người đối phương đã đến nhà Triệu Gia Hào, vừa vào nhà, Lạc Văn Tuấn hiện nguyên hình một kẻ bám đuôi, Triệu Gia Hào đi đâu cũng theo đó. Khi Triệu Gia Hào ngồi xuống ghế sô pha, Lạc Văn Tuấn cũng cẩn thận ngồi bên cạnh anh, dùng ánh mắt áy náy hỏi: "Anh ôm em được không."

Triệu Gia Hào nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, trong lòng như tan chảy, nghiêng người dựa vào trên vai cậu, đáp: "Đương nhiên là được, chỉ cần là em, muốn cái gì cũng có thể."

Sau khi có được sự cho phép, Lạc Văn Tuấn mỉm cười tươi rói, ôm Triệu Gia Hào vào lòng và âu yếm dụi vào cổ anh, giống như một con mèo lớn đeo bám. Hành động này khiến tiểu tử lén lút đằng xa ngồi không yên, nhảy lên sô pha nhào vào trong ngực Triệu Gia Hào, dùng đôi mắt hổ phách nhìn thẳng vào Lạc Văn Tuấn, như thể đang tuyên bố chủ quyền của mình. Không chịu thua kém, Lạc Văn Tuấn cũng nhìn lại Off và lại kéo Triệu Gia Hào vào lòng. Một người một mèo im lặng nhìn nhau, khiến Triệu Gia Hào không khỏi bật cười.

"Owen, em sao lại còn phải ganh đua với một con mèo vậy? Mi cũng đừng ghen tị như vậy, anh về sau đều là anh của cả hai mà, không thể cứ tranh nhau vậy đâu."

Triệu Gia Hào vừa nói vừa xoa cái mũi nhỏ của nó, rồi lại đặt Off xuống đất. Lạc Văn Tuấn đắc thắng liếc nhìn Off, niềm vui chiến thắng hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Ngược lại, Triệu Gia Hào chỉ nín cười lựa chọn không nói sự thật, dù sao thì Off nhiều nhất cũng chỉ là hai tiếng meo, nếu Owen bị cho ra rìa, có thể sẽ lại khóc luôn.

Đêm đó, Lạc Văn Tuấn và Triệu Gia Hào đã nói chuyện đến tận khuya, Lạc Văn Tuấn nói về những trải nghiệm của cậu trong những năm qua, còn Triệu Gia Hào cũng chia sẻ về những gì mà anh ấy đã gặp trên khắp thế giới, nhưng họ vẫn cảm thấy rằng họ còn rất nhiều điều để nói, như thể họ muốn lấp đầy những khoảng trống trong vài năm qua.

Khi Lạc Văn Tuấn rời đi, Triệu Gia Hào suy nghĩ một lúc lâu rồi nghiêm túc nói:

"Owen, em có gì muốn hỏi anh không?"

Anh nghĩ rằng nếu Lạc Văn Tuấn hỏi lý do tại sao hôm đó anh lại chọn cắt đứt liên lạc với cậu, anh chắc chắn sẽ lôi nó ra vào lúc này. Nhưng Lạc Văn Tuấn chỉ nhìn vào mắt anh và nói: "Chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?"

"Xem xét."

"Rồi anh sẽ lại bỏ em sao?"

"Sẽ không."

"Vậy thì tốt, em không muốn hỏi gì nữa cả."

Nói xong, Lạc Văn Tuấn đặt lên trán Triệu Gia Hào một nụ hôn phớt. Cậu đã không còn bị cái ký ức đau thương kia ám ảnh, cũng không muốn ép Triệu Gia Hào nói ra bí mật anh không thể nói, cậu muốn tự nhiên anh sẽ nói ra, bọn họ còn có rất nhiều thời gian. Quá khứ hãy để quá khứ qua đi, quan trọng là họ có nhau trong tương lai.

Triệu Gia Hào không nói nhiều nữa, nhìn Lạc Văn Tuấn đi ra khỏi phòng, anh nhẹ nhàng chạm vào nơi Lạc Văn Tuấn vừa hôn, không khỏi mỉm cười, anh nghĩ, đêm nay anh nhất định sẽ phải ngủ thật ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #elk#onelk