all of me (2)


Hai người đặt chân vào căn hộ của Jeno lúc 7 giờ tối. Bầu trời phủ một màu xanh sẫm điểm những đốm sáng lấp lánh của vì sao. Đêm nay trăng lưỡi liềm xuất hiện sáng rõ.

Jaemin rụt rè ngồi trên chiếc ghế sofa trong khi đợi người lớn hơn đi lấy bia. Cậu quan sát kỹ xung quanh, đây là lần đầu tiên cậu đến chỗ của Jeno. Nó gần giống như cậu tưởng tượng, theo một cách tốt, giống như cảm giác của cậu khi lần đầu tiên bước vào tiệm xăm. Chỉ là lần này, cậu đang nhìn vào những bức tường có màu trắng và đồ nội thất màu đen bóng bẩy, mặt bàn bằng đá cẩm thạch trong nhà bếp và cửa sổ kính từ trần đến sàn lớn có thể thấy rõ đường chân trời và thành phố. Có một chiếc tivi ngay trước mặt cậu, một vài cây cỏ được đặt trang trí và những chiếc loa, nơi Jeno đang bật nhạc với âm lượng nhỏ. Đâu đó cuối hành lang, cậu thấy một cánh cửa, có lẽ là phòng ngủ của Jeno. Phía đối diện là một cánh cửa khác, cậu đoán đó là phòng tắm. Phải thừa nhận trong lòng rằng, (và có chút tội lỗi), Jaemin tự hỏi Jeno đã kiếm được bao nhiêu tiền.

"Của em đây," Jeno nói khi đưa lon bia cho cậu, ngồi xuống ngay cạnh người trẻ hơn, đầu gối khẽ chạm vào đùi Jaemin.

"Cảm ơn, Jeno."

Cả hai đều nhấp một ngụm nhỏ, sau đó à lên một tiếng thỏa mãn.

"Vậy," Jeno bắt đầu khi nghiêng người về phía sau một cách thoải mái.

"Vậy," Jaemin hắng giọng và cũng ngả người ra sau, co một chân lên. Cậu uống vội thêm một ngụm khác, trước khi quay sang người lớn tuổi hơn, nở một nụ cười tự mãn trên môi. "Ngài khỏe không, ngài Jeno Lee?"

Sau hai giờ, trên bàn xuất hiện vài lon bia rỗng. Cả hai đều đang cười lớn, khuôn mặt đỏ bừng khi chất cồn dần ngấm vào cơ thể và khiến họ trở nên phấn khích hơn. Jaemin nhận ra mọi cuộc trò chuyện của cậu với Jeno luôn rất dễ dàng nói ra, dù có hay không có chất lỏng ấm áp đang chảy trong huyết quản của cậu lúc này.

Jeno đang lấy thêm bia, Jaemin quay người nằm nghiêng trên ghế sofa và nhìn chằm chằm vào người lớn hơn trong bếp, choàng tay qua phần tựa lưng bằng da đen.

Jeno cười khúc khích khi thấy cậu nhóc đang cười với mình. "Gì?"

"Không có gì," cậu trả lời khi nhấp thêm một ngụm. Jeno chỉ lắc đầu, quay trở lại chiếc ghế sofa và ngồi xuống đối mặt với Jaemin.

"Anh nhuộm tóc từ bao giờ thế?"

Jeno ậm ừ, "Mới hôm qua thôi." Theo thói quen, anh đưa tay lên vuốt tóc mình. "Trông nó ổn chứ? Anh không chắc lắm vì anh để tóc đen khá lâu rồi."

"Đừng lo," Jaemin nói khi đặt lon bia xuống bàn. Cậu nghiêng người về phía trước, dùng đầu ngón tay vuốt tóc mái của người thợ xăm. "Trông rất ổn, Jen."

"Cảm ơn, Jaemin."

Ánh mắt Jaemin dời xuống phần lông mày được gạch một đường của Jeno, ngón tay cũng di chuyển xuống phía dưới.

"Anh làm cái này khi nào, hm?" cậu hỏi với một nụ cười dễ mến khi lướt tay qua chân mày Jeno một cách nhẹ nhàng.

Jeno cười khúc khích, đầu ngón tay Jaemin cảm nhận rõ sự rung lên khi anh cười.

"Em có bị thu hút bởi nó không?" anh hỏi một cách tinh nghịch.

"Ồ, chắc chắn rồi."

Jeno mỉm cười, mắt híp lại khi anh nhìn chằm chằm vào cậu nhóc vẫn đang chạm ngón tay lên trên lông mày của mình. "Điều gì sẽ xảy ra nếu anh nói rằng anh có nó từ một cuộc chiến với những tên côn đồ trên đường phố?"

"Này, thật đấy à?" Jaemin hỏi với giọng nhẹ nhàng, nhích lại gần hơn.

"Ừ," Jeno gật đầu, giọng nhẹ nhàng không kém. "Đó là một cuộc chiến kinh hoàng, em biết không? Một cuộc chiến lớn, gần như phải gọi cảnh sát. Nhưng thật may là anh cũng biết cách tung một, hai cú đấm gì đó. Vậy nên, anh chỉ phải nhận một vết cắt này thôi".

Jaemin ậm ừ và cố nén cười khi đưa tay vuốt dọc từ lông mày của Jeno xuống má, cọ vào một bên mặt.

"Chắc hẳn lúc đó anh đã đau lắm, phải không?" Jaemin vui vẻ nói, Jeno chậm rãi gật đầu.

"Đúng vậy, cưng. Đau lắm."

Người trẻ hơn cười khúc khích, mắt vẫn không rời Jeno, thì thầm, "Nhiều đến vậy?"

Jeno gật đầu. "Rất nhiều."

Jaemin cắn môi dưới cười.

"Chà, trong trường hợp này," cậu thì thầm khi rướn người về phía trước, "em nên làm anh cảm thấy dễ chịu hơn, phải không?"

Ngoại trừ bản nhạc nhẹ nhàng vẫn đang phát từ khi họ bắt đầu uống bia, thì ngay lúc này sự im lặng bao trùm lên cả hai. Rất chậm rãi, Jaemin rướn người về phía trước, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của Jeno và đặt một nụ hôn lên lông mày của anh, ngay phần gạch trắng đó.

Jaemin cảm nhận được hơi thở ấm áp của Jeno trên cổ mình, thấy cách anh nhắm nghiền đôi mắt khi cậu đưa môi xuống thái dương, lên khóe mắt anh. Jaemin hạ xuống một nụ hôn khác, sau đó đi xuống và hôn một lần nữa lên nốt ruồi dưới mắt anh, nhẹ nhàng chạm nhẹ ngón tay cái lướt qua. Cậu tiếp tục di chuyển xuống xương gò má, từ từ, chậm rãi, chậm rãi, cho đến khi chạm đến khóe miệng Jeno.

Jaemin quan sát khi Jeno mở mắt, bắt gặp đôi mắt của cậu. Họ nhìn vào mắt nhau thật lâu, nhích lại gần hơn cho đến khi cả hai như đang trao đổi hơi thở. Jaemin nhắm mắt lại, và Jeno chạm môi cậu.

Họ hôn nhẹ nhàng, chậm rãi, ngọt ngào như thể thế giới chỉ còn lại hai người. Jeno vòng tay qua eo cậu, và Jaemin nghiêng đầu để hôn anh sâu hơn. Khuôn mặt cậu nóng lên khi Jeno đuổi theo đôi môi của cậu ngay lập tức khi cậu chuẩn bị rời ra. Và không cần suy nghĩ gì thêm, Jaemin quay lại nhanh chóng và vui vẻ thưởng thức hương vị ngọt ngào của Jeno.

"Tốt hơn chưa?" Jaemin thở hổn hển hỏi khi cả hai rời ra, giọng gần như thì thầm.

Jeno cười khúc khích và gật đầu. "Chưa bao giờ tốt hơn."

Sau một lúc, cả hai lại tiếp tục tâm sự với nhau, tiếp tục nhấm nháp bia và chìm sâu vào màn đêm dường như vô tận.

Đâu đó vang lên một bài hát chậm trong danh sách phát của Jeno. Với một cái nhíu mày tinh quái và một nụ cười khúc khích, Jaemin đứng dậy và kéo người lớn hơn theo. Jeno không bao giờ có thể từ chối Jaemin, anh chỉ cười khúc khích và lắc đầu.

Hai người nhảy chầm chậm trên sàn sáng bóng của căn hộ, hai cơ thể dần sát lại gần nhau trong vô thức. Jaemin vòng tay qua cổ anh trong khi tay Jeno đặt trên eo cậu, ánh mắt cả hai đều tập trung nhìn đối phương.

"Em đang nghĩ gì vậy?" người lớn hơn hỏi khi họ lắc lư nhẹ nhàng.

"Em đoán là nghĩ xem anh đẹp trai đến mức nào," Jaemin nói một cách táo tợn, khiến người đối diện phải tròn xoe mắt thích thú.

"Anh đang nghĩ gì vậy, Jeno Lee?"

Jeno cười khúc khích trước khi thở dài.

"Chỉ là... em thôi," anh nói, thành thật.

"Chỉ là về em, và anh may mắn biết bao khi được gặp em."

Jaemin ậm ừ, phớt lờ gò má đang ửng hồng của mình, đổ lỗi cho chất cồn trong những lon bia mà cậu vừa uống.

"Ồ, anh và những từ ngữ hoàn hảo của anh," cậu thở dài. "Anh và đường viền hàm hoàn hảo, nụ cười hoàn hảo và đường gạch mày hoàn hảo."

Jeno rơi vào một tràng cười khúc khích, bàn tay siết chặt lấy eo Jaemin.

"Em nghĩ anh hoàn hảo?" anh hỏi một cách thích thú.

"Không," Jaemin chán nản nhún vai. "Nhưng mà, anh gần như hoàn hảo," cậu nói. "Chỉ thiếu một chút xíu, một chút nữa thôi."

"Được rồi," Jeno cười khúc khích, nhưng cũng thuận theo. "Vậy hãy nói cho anh biết, anh phải làm gì, em yêu?"

"Ồ, rất nhiều đấy," cậu nhóc trả lời, khiến Jeno lại bật cười.

"Nhiều? Anh tưởng em nói chỉ là một chút?"

"Không, rất nhiều," Jaemin xác nhận. "Em chỉ là... chắc phán đoán của em bị che khuất rồi," cậu nói, cuối cùng cũng tự cười với bản thân.

"Bị che bởi cái gì?" Jeno thách thức.

"Bởi anh đấy, đồ ngốc."

Cả hai cùng phá lên cười, nở nụ cười thật tươi và ấm áp.

Jaemin ậm ừ khi đặt tay lên má người lớn tuổi hơn.

"Cũng có thể là bởi tình yêu," cậu thì thầm.

Jaemin thấy đôi mắt của Jeno mở to trong giây lát, trước khi quay trở lại cong cong như mặt trăng lưỡi liềm mà cậu rất thích.

Nhưng rồi, cậu nhìn Jeno đang chán nản thở dài. Vô thức, khóe môi cậu cũng hướng xuống dưới.

"Anh không xứng với em, em yêu," Jeno thì thầm lặng lẽ, nở nụ cười buồn trên môi.

"Này," Jaemin dùng đôi tay lạnh ngắt của mình để hướng khuôn mặt của anh nhìn lên. "Anh sẽ không kéo em đến đây nếu anh nghĩ rằng anh không xứng đáng với em, đúng không? Anh nghĩ rằng anh có thể đánh lừa em với hành động "Anh không xứng đáng với em" của anh à? Đó là chuyện hết sức nhảm nhí," Jaemin lên tiếng, khiến Jeno cười khúc khích và lắc đầu.

Và rồi, với tất cả sự chân thành, Jaemin nhìn vào mắt anh và khẽ mỉm cười.

"Anh xứng đáng với tất cả mọi thứ thuộc về em, Jeno," cậu thì thầm, cúi người về phía trước để trán áp vào người lớn tuổi hơn.

"Tất cả của em. Được chứ?"

Jeno mỉm cười, chậm rãi gật đầu. Jaemin cũng mỉm cười.

Sau đó, Jeno hôn cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top