4.

Lời hứa gặp lại đến nhanh hơn Jaemin nghĩ. Vào cuối tuần, cha cậu đã nói rằng họ sẽ đến điền trang nhà Lee một lần nữa, và Jaemin đã rất cố gắng để không tỏ ra quá phấn khích khi được hỏi liệu cậu có muốn đến không.

Hàng ngày, quần áo cậu mặc đều do người giúp việc chuẩn bị, vì vậy Jaemin không thực sự quá quan tâm đến những gì cậu sẽ mặc. Nhưng bây giờ, cậu để ý hơn đến việc mình cần phải mặc thế nào để trông đẹp nhất. Bởi vì hôm nay, cậu sẽ gặp Lee Jeno.

Jaemin nở nụ cười rạng rỡ trong vô thức khi nghĩ đến chuyện mình sẽ gặp anh. Cậu gật đầu với hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương - mái tóc được tạo kiểu, áo vest với áo len ​​cổ lọ dệt kim và quần tây tối màu – cậu hoàn toàn hài lòng với vẻ ngoài của chính mình.

Khi đến nơi, không lâu sau Jaemin được tự do đi lại quanh trung tâm huấn luyện. Hôm nay cậu không cần nán lại lâu, có lẽ cha cậu và ông Lee đang bàn về công việc kinh doanh.

Jaemin đến tòa nhà nơi cậu nhìn thấy Jeno lần đầu tiên. Khi bước chân vào đó một lần nữa, cậu nhận ra rằng tòa nhà này dành riêng cho quyền anh. Mặc dù vậy, dường như không có ai trong các phòng khác, và cậu đột nhiên tự hỏi liệu có phải toàn bộ tòa nhà này được làm cho riêng Jeno, và chỉ Jeno không. Hay có lẽ những người khác chỉ vắng mặt? Cũng có thể Jeno tập luyện thường xuyên hơn họ.

Liệu Jeno có ở đây không nhỉ?

Jaemin nhận ra cậu hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào - không có tiếng đấm, tiếng càu nhàu hay tiếng bước chân nào. Bỗng cậu cảm thấy lo lắng. Cậu cố gắng tự nhủ với bản thân rằng việc Jeno có ở đây hay không không quan trọng, mọi thứ hoàn toàn ổn. Nhưng một phần nào đó trong cậu không khỏi hy vọng mình sẽ gặp được Jeno.

Jaemin cảm thấy nhẹ nhõm khi tiến đến căn phòng cuối cùng, nơi lần đầu tiên cậu nhìn thấy Jeno, và thấy anh đang ngồi trên băng ghế bó tay. Cậu cười nhẹ, đứng cạnh cửa, ngưỡng mộ thân hình khỏe mạnh đầy cơ bắp và sự tập trung cao độ của Jeno. Anh tập trung đến nỗi không nhận ra sự tồn tại của cậu ở ngưỡng cửa. Jaemin tự hỏi làm thế nào anh có thể chịu được gió mùa thu mà không mặc áo như vậy.

Một phút trôi qua. Jaemin hắng giọng, thu hút sự chú ý của võ sĩ kia. Đôi mắt của Jeno mở to ngạc nhiên, sau đó anh mỉm cười.

"Chà, xin chào," anh chào, trở lại với nhiệm vụ của mình, như thể không ngạc nhiên trước một người đến bất ngờ.

Jaemin chậm rãi đi về phía trước, tiếng lách cách dày cộp của đôi giày da vang lên đều đều. "Xin chào," cậu đáp lại.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Jeno trên băng ghế, và đột nhiên cảm thấy hơi ngại khi cậu ở khoảng cách gần trong khi Jeno đang để trần thân trên của anh ấy. Cậu hắng giọng, rời ánh mắt đi và ngồi thẳng hơn một chút.

"Điều gì đã đưa em đến đây vậy?" Jeno hỏi khi tiếp tục quấn băng quanh tay mình.

"Em không biết nữa," Jaemin ậm ừ. "Có lẽ là vì em muốn gặp anh."

Võ sĩ cười nhẹ và lắc đầu, bằng cách nào đó anh biết rằng cậu đang nói dối. Jaemin gần như đã nói dối mọi người trong suốt cuộc đời mình, và Jeno dường như luôn là người đầu tiên biết rằng cậu không thành thật. Hoặc có thể anh là người duy nhất đủ can đảm để cho cậu biết điều đó.

"Bác Lee đã mời cha và em," Jaemin tiếp tục. "Bác đang nói chuyện với cha em. Có lẽ là về một thương vụ kinh doanh nào đó".

Jeno gật đầu xác nhận trong khi vẫn tiếp tục quấn băng tay, để cho cậu biết rằng anh vẫn đang lắng nghe. Chà, Jaemin hy vọng là anh ấy thực sự lắng nghe.

"Ồ, anh đã nghĩ rằng em thực sự đến để gặp anh đấy," Jeno nhún vai khi anh đứng lên và đi đến chiếc túi cát treo ở giữa phòng

Jaemin đột ngột đứng dậy. Cậu định mở miệng để biện minh cho bản thân, nhưng nhanh chóng từ bỏ ý định đó khi thấy võ sĩ kia quay lại nhìn cậu với một nụ cười quyến rũ và đầy trêu chọc.

Cậu nhanh chóng quay mặt đi, khiến Jeno cười khẽ, và điều đó khiến má Jaemin nóng bừng.

Sau đó, Jeno lên tiếng một lần nữa, như tình cờ. "Hôm nay nhìn em đẹp lắm."

Câu nói đó như ngọn lửa tí tách cháy trong lòng Jaemin, rồi dần lan ra từng thớ cơ trên người cậu.

"C-Cảm ơn anh," cậu lúng túng, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Bức tường trắng hôm nay trông có vẻ khá thú vị.

Tuy nhiên, một thứ gì đó đã thực sự thu hút ánh nhìn của cậu. Cậu xoay người lại hướng về phía những chiếc kệ ở phía xa, nơi xếp những chiếc cúp và cả những khung cùng huy chương treo bên cạnh. Không chần chừ thêm, cậu tiến về phía đó, từ từ đọc tên trên các giấy khen được đóng khung đặt trên kệ.

Tất cả đều là chứng chỉ cho sự chăm chỉ của các vận động viên. Các danh hiệu hầu như đều là vàng, những tấm huy chương cũng vậy. Jaemin nắm lấy một cái trong tay. Khắc ở phía sau kim loại nặng nề lạnh lẽo, là vài dòng chữ. Nhưng những từ duy nhất mà cậu thấy là 'Jeno Lee.'

"Tất cả những thứ này đều là của anh sao?" cậu hỏi, vẫn nhìn vào bộ sưu tập.

"Đúng vậy," tiếng Jeno đáp ngay bên tai, khiến Jaemin giật nảy mình, há hốc mồm kinh ngạc.

Jaemin nhanh chóng bình tĩnh lại, ậm ừ và hướng sự chú ý quay trở lại bộ sưu tập, giả vờ như không hề bối rối.

"Điều đó rất... uh... tuyệt," cậu trả lời một cách bối rối. May mắn thay, Jeno dường như không quan tâm.

"Anh bắt đầu khi còn rất trẻ," anh nói, chỉ vào một khung hình trên kệ. Jaemin nhìn vào và thấy giấy chứng nhận đã có từ mười năm trước.

"Khi đó anh mới mười một tuổi," Jeno tiếp tục, và Jaemin bỗng nhận ra rằng họ bằng tuổi nhau. "Anh bắt đầu chạy nhảyxung quanh khi chỉ là một đứa trẻ nhỏ, trên đường phố bên ngoài nhà. Rồi một ngày, Chủ tịch Lee đi ngang qua và nhìn thấy anh. Ngay lập tức, ông ấy yêu cầu được nói chuyện với mẹ anh. Và đó là sự khởi đầu của tất cả."

Jaemin quay lại để thấy nụ cười trên khuôn mặt của võ sĩ quyền anh, bằng cách nào đó cậu nhận ra có gì đó vừa đúng lại vừa sai. Cậu thực sự không rõ.

"Thật là... ấn tượng," cậu trả lời thành thật. "Anh thực sự rất tài năng."

Nụ cười của Jeno dường như tươi hơn sau khi nghe cậu nói. Hoặc ít nhất Jaemin cũng hy vọng như vậy.

"Cảm ơn, Jaemin. Anh rất vui vì em nghĩ vậy."

Người thừa kế gật đầu và mỉm cười đáp lại.

Jeno vấn giữ nguyên vị trí nơi anh đang đứng trước mặt Jaemin. Anh chỉ nhìn vào mắt cậu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu, cho đến khi Jaemin nhìn đi chỗ khác.

"A-Anh cứ tiếp tục luyện tập đi," cậu nói, hắng giọng một lần nữa. "Đừng để bị em ngăn cản."

Nhưng sau đó, Jeno tiến thêm một bước. "Nhưng mà, bây giờ anh không muốn luyện tập nữa," anh nói với vẻ nghiêm túc. "Anh muốn làm một cái gì đó khác."

Jeno tiến thêm một bước nữa, cho đến khi người kia có thể cảm nhận được hơi ấm mà lồng ngực trần của anh tỏa ra từ khoảng cách quá gần giữa họ. "Anh muốn làm gì?" Jaemin hỏi nhỏ, mắt vẫn nhìn xuống sàn, giả vờ vô tội.

Cậu cảm nhận ngón tay anh ấn nhẹ dưới cằm mình, hơi nâng lên để cậu buộc phải nhìn vào mắt anh và cảm nhận rõ hơi thở của anh đang phả vào mình.

"Cái này."

Jaemin nhắm mắt lại khi Jeno tiến tới và hôn cậu. Toàn bộ cơ thể cậu trở nên cứng đờ khi Jeno hôn cậu một cách nhẹ nhàng, chậm rãi. Chân cậu nhũn ra khi anh nghiêng đầu và đặt ngón tay cái vào khóe môi để Jaemin hé miệng một chút. Và tất cả đều trở nên dễ dàng, cậu thuận theo và để lưỡi anh luồn vào, bị thôi miên bởi cách Jeno vuốt ve quai hàm của mình và mỉm cười trong nụ hôn để thưởng cho sự ngoan ngoãn của cậu.

Vài giây sau, Jeno lùi ra xa, và Jaemin cảm thấy như vậy là chưa đủ. Jeno chạm nhẹ môi cậu thêm một lần nữa, trước khi rời đi hoàn toàn và lùi về phía túi cát.

"Anh tiếp tục tập luyện đây," Jeno nói, lau khóe môi bằng ngón tay cái và nhếch mép.

"Chắc chắn rồi, tiếp tục đi," Jaemin lắp bắp, thầm chửi bản thân. Cậu nhanh chóng quay lưng lại, vỗ nhẹ vào má mình để bình tĩnh lại. Thật không công bằng khi Jeno có thể khiến cậu cảm thấy thoải mái, dễ chịu và bình tĩnh đến mức cậu luôn sẵn sàng cho anh thấy những khía cạnh mà cậu chưa bao giờ cho người khác thấy; nhưng đôi khi anh cũng có thể khiến cậu cảm thấy rất căng thẳng, rất nhút nhát, không thoải mái và lo lắng, giống như cậu đang đứng trên một sợi dây mỏng dưới ngọn lửa vậy.

Cậu ngồi lại xuống băng ghế, hít sâu và thở ra. Khi cậu đủ bình tĩnh đứng thẳng dậy và cuối cùng hướng ánh mắt của mình vào võ sĩ quyền anh, Jeno đã bắt đầu đấm vào bao cát. Tất cả những gì cậu có thể làm là quan sát, nhìn chằm chằm vào anh và mọi hành động của anh.

Vài phút sau, Jaemin nghe thấy tiếng bước chân bên trong tòa nhà, ngay sau đó, cậu thấy ông Lee và cha mình. Cậu ngay lập tức quay sang chào họ, và cậu thấy rằng Jeno cũng dừng động tác của mình để cúi chào họ.

"À, Jaemin Na cũng ở đây," Chủ tịch Lee cười khúc khích, Jaemin gật đầu và mỉm cười. "Minhyung đã nói với bác rằng cháu quan tâm đến quyền anh."

"Vâng," cậu trả lời, sự bình tĩnh và đĩnh đạc trở lại. "Jeno Lee làm rất tốt ạ."

"Được rồi," Chủ tịch Lee bắt đầu khi đi về phía Jaemin. Ông đặt tay lên vai người trẻ hơn. "Cháu có thể đến đây bất cứ lúc nào, miễn là cháu muốn. Cháu có thể quan sát Jeno cả ngày, hoặc thậm chí cả những võ sĩ khác. Mặc dù chỉ có Jeno là người đến hầu như mỗi ngày."

"Ôi, ông không cần phải làm thế, ông Lee. Vậy thì phiền quá," cha của Jaemin nói, điều mà Jaemin biết quá rõ là mồi nhử và cũng để thể hiện lòng tốt và sự khiêm tốn của mình. Và nó luôn có ích, tất nhiên.

Chủ tịch Lee cười và lắc đầu. "Không phiền chút nào! Với sự giúp đỡ và hợp tác của nhà Na thì chút chuyện nhỏ này có gì đâu chứ."

Và tất nhiên, ông Na gật đầu và cảm ơn, không thể từ chối lời đề nghị ân cần. Jaemin cười rạng rỡ khi bắt tay chủ tịch, ngay sau cha cậu.

"Chà, vậy thì bác sẽ để cháu xem Jeno thêm một chút nữa," Chủ tịch Lee nói. "Còn ông Na? Một ít trà và bánh ngọt thì sao? "

"Ồ, tôi đang nghĩ đến trà hoa cúc," ông Na gật đầu, và ông Lee dẫn đường cho họ rời khỏi tòa nhà. Jaemin được cha yêu cầu sử dụng điện thoại để báo cho ông biết khi nào cậu sẵn sàng về nhà, ông sẽ yêu cầu tài xế chuẩn bị xe.

Tâm trí của người thừa kế trẻ tuổi giãn ra một chút khi cậu thấy tiếng bước chân của họ đã xa và gần như không còn nghe thấy nữa. Cậu quay sang Jeno, người đang nhìn mình với một nụ cười tự mãn.

"Vậy là em thích xem anh, phải không?" Jaemin đảo mắt. Cậu đi về phía anh, gật đầu. "Một chút," cậu ngại ngùng thừa nhận.

Jeno cười khúc khích, "Vậy thì anh nên cố gắng hết sức." Và sau đó anh quay lại đấm vào bao cát trước mặt, khiến Jaemin thở ra và lùi lại một bước vì ngạc nhiên. Tuy vậy, cậu không di chuyển quá xa, dù sao thì cậu quá bị mê hoặc bởi cách cơ bắp của Jeno linh hoạt theo từng cú đấm.

Không lâu sau, toàn thân Jeno ướt đẫm mồ hôi với mặt đỏ bừng. Nhưng anh sẽ không dừng lại, thời gian khá lâu đã trôi qua và bàn chân của người thừa kế trẻ tuổi đã bắt đầu đau vì đứng quá lâu. Tuy nhiên, cậu không một chút bận tâm, cậu không quan tâm chút nào đến đôi chân của mình. Cậu chỉ đứng đó, cắn môi dưới, tưởng tượng hình dáng và cảm giác của các khớp ngón tay của võ sĩ quyền anh dưới lớp vải băng.

Như thể nhận ra, Jeno dừng lại. Ngực anh phập phồng lên xuống khi đang cố gắng hít thở một cách nặng nhọc. Anh ta quay đầu sang một bên, bắt gặp ánh mắt kiên định của Jaemin về phía mình, giống như lần đầu tiên. Nhưng lần này, không có ai làm gián đoạn họ, cảm giác như họ có thể nhìn nhau mãi mãi trước khi Jeno cuối cùng cắt đứt giao tiếp bằng mắt của họ. Anh đi về phía một chiếc túi ở đâu đó trong phòng, sau đó rút khăn ra lau mồ hôi. Anh uống chút nước từ bình của mình, và Jaemin cảm thấy cổ họng của mình khô khốc.

Võ sĩ cười khúc khích khi bắt gặp Jaemin đang nhìn. "Em cũng khát sao?" anh hỏi, quàng chiếc khăn quanh cổ.

"Không," Jaemin trả lời nhanh chóng, nhìn sang chỗ khác. "Em ổn." Cậu quá tập trung vào việc không hướng ánh mắt về phía Jeno, đến nỗi không nhận ra rằng Jeno đang bắt đầu đi về phía mình. Cho đến khi anh đứng trước mặt cậu.

Jeno hỏi, "Ngày mai em có tới đây không?"

"E-Em chưa biết. Tại sao anh lại hỏi vậy? "

"Vì anh muốn nhìn thấy em." 

Jaemin không thể kiềm chế, cậu cắn chặt môi dưới, cố nén lại một nụ cười. Jaemin hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, hắng giọng rồi gật đầu.

"Vậy thì em sẽ đến."

Jeno cười toe toét, và dường như điều đó giúp Jaemin thả lỏng và để khuôn miệng căng lên thành một nụ cười rạng rỡ. Họ cười khúc khích, gò má ửng hồng.

Cả hai ngồi xuống và nói chuyện thêm một chút, cho đến khi mặt trời gần lặn. Jaemin cuối cùng cũng rời đi, tất nhiên là sau khi nhận được nụ hôn chào tạm biệt trên môi, rồi cả trên má nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top