3.
Lần tiếp theo cậu gặp Lee Jeno là vào cuối tuần sau, tại một trận đấu khác. Nhưng lần này, thay vì được đưa trực tiếp tới chỗ ngồi của họ trên khán đài, Jaemin và cha của cậu được ông Lee và con gái Aeri dẫn đến khu vực dành cho các võ sĩ, trước khi trận đấu bắt đầu.
Ngay khi bước vào phòng, cậu lập tức bắt gặp ánh mắt của võ sĩ trẻ tóc vàng. Và Jeno gửi cho cậu một nụ cười tự mãn mà chỉ có hai người họ để ý.
Chủ tịch Lee vỗ nhẹ vào vai trần của võ sĩ quyền anh, "Jeno, cháu đã gặp gia đình Na đúng không? Họ đã đến xem cháu một lần nữa."
Đáp lại, Jeno mỉm cười và cúi đầu chào cả Jaemin và cha cậu. "Tất nhiên rồi ạ. Cháu thật sự rất cảm kích. Cháu sẽ không làm mọi người thất vọng."
Ông Na gật đầu cười khúc khích, vỗ lưng võ sĩ. "Chúc may mắn nhé, cậu Lee."
Vài phút sau, một người tới gọi Jeno để thông báo trận đấu sắp bắt đầu. Mọi người rời khỏi phòng và Jaemin, mặc dù miễn cưỡng, vẫn nhìn qua vai và liếc thêm một lần nữa võ sĩ trẻ. Jeno không bỏ lỡ cơ hội mỉm cười và gửi cho cậu một cái nháy mắt. Jaemin nhanh chóng quay đầu rời đi, trong lòng dâng lên cảm giác gì đó vừa khó chịu vừa ngại ngùng.
Bằng một cách dễ dàng, Lee Jeno đã giành chiến thắng. Tuy nhiên, lần này không có bữa tiệc sau đó nữa, vì bữa tiệc trước đó cũng là để kỷ niệm sự khởi đầu của mùa giải, ngay trận đấu đầu tiên.
Jaemin bước ra khỏi đấu trường với cha mình, đôi tay vẫn còn hơi run rẩy vì nắm chặt đáy ghế trong suốt cuộc chiến. Tuy nhiên, khuôn mặt cậu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh và mỉm cười lịch sự với những người chào đón mình. Bà Na cũng làm như vậy, và họ im lặng cho đến khi bước vào xe của mình.
"Jaemin, con có thể hoàn thành việc học của mình trước bữa tối hôm nay không?" ông Na hỏi con trai mình khi họ ngồi xuống.
Jaemin gật đầu. Cậu đã quen với việc phải cân bằng giữa việc học và việc kinh doanh của gia đình, nhưng cậu vẫn tò mò. "Vâng, tối nay có việc gì sao ạ?"
Tài xế bắt đầu điều khiển xe. "Cha đã mời ông Lee đến ăn tối và uống một vài ly. Ông ấy có thể đi cùng một trong những đứa con của mình, hoặc có thể là võ sĩ quyền anh. Họ đánh giá cao công ty của chúng ta."
"Dạ vâng."
Ông Lee đến nhà của họ vài giờ sau đó. Jaemin đã thay quần áo, và cậu chào đón chủ tịch với một nụ cười.
"Ồ, đó không phải là ngài Jaemin Na trẻ tuổi đó sao!" ông Lee nói một cách rạng rỡ khi bước vào nhà của họ.
"Rất vui được gặp lại bác, bác Lee." Jaemin cười khúc khích, như thể cậu đã được dạy làm như vậy. Vô tình và trong tiềm thức, cậu nhìn về phía sau người đàn ông để xem ai đi cùng ông. Cậu không thể ngăn nụ cười của mình tắt lịm trong tích tắc khi thấy đó không phải là võ sĩ quyền anh kia.
"À, hôm nay tôi dẫn Aeri đi cùng," ông Lee nói, ra hiệu cho con gái phía sau. Cô gái cúi đầu một cách kính trọng, Jaemin ân cần đáp lại. "Dạ lối này. Cha mẹ cháu đang đợi trong nhà ăn ạ."
Bữa tối bắt đầu. Đồ ăn ngon, cuộc trò chuyện cũng thú vị. Nhà họ Lee tốt bụng và nhà họ Na là những người dẫn chuyện tuyệt vời. Jaemin nghĩ rằng nó hơi nhàm chán, nhưng cậu không thể nói hoặc thể hiện điều đó, vì vậy cậu chỉ uống rượu và mỉm cười.
Vào giữa buổi tối, khi cả ông Lee và cha cậu đều đã uống khá nhiều, còn mẹ cậu và Aeri đang đi dạo trong vườn, cuối cùng Jaemin đã có thể chạy thoát.
Cậu lang thang một mình qua hành lang im ắng và vắng vẻ của nhà họ, tiếng bước chân vang vọng. Cậu nhìn vào những bức tranh treo trên tường - tranh về gia đình cậu, tranh về ngôi nhà này, tranh về những địa điểm và những thứ gia đình cậu yêu thích. Cậu ngắm nhìn những tác phẩm điêu khắc khác nhau ở đây và ở đó, lướt ngón tay trên một số đồ nội thất trong khi đang nhấm nháp ly rượu trên tay. Một trong những lý do khiến cậu thích có một ngôi nhà rộng lớn, đó là có nhiều nơi mà cậu có thể không nghe thấy hoặc không bị nghe thấy bởi bất kỳ ai. Cậu thích điều đó, sự thoải mái khi được ở một mình và là chính mình, không có ánh mắt mọi người nhìn vào và không có sự kỳ vọng vào cậu. Chỉ là cậu muốn được thoải mái sống là chính mình.
"Thật vui khi gặp cậu ở đây."
Jaemin quay ngoắt lại khi nghe thấy âm thanh giọng nói quen thuộc kia. Cậu bắt gặp ánh mắt của võ sĩ quyền anh ở cuối hành lang đang nhìn vào cậu mà không một chút sợ hãi. Jeno bước về phía trước vài bước, và Jaemin vẫn đứng đó. Không ai trong hai người rời mắt khỏi nhau, như thể đó là một trận chiến và cả hai đều đang chờ người kia thua cuộc.
Nhưng không ai chịu thua, cho đến khi võ sĩ chỉ còn cách người thừa kế trẻ tuổi một mét.
"Xin chào, Jaemin." Jeno mỉm cười, đút tay vào túi quần.
"Chào buổi tối." Jaemin nuốt nước bọt. Cuối cùng, cậu rời ánh mắt đi. "Anh đang làm gì ở đây?"
"Uống một ly không?" Jeno nhếch miệng khi anh khẽ lắc ly rượu của mình, điều này khiến người thừa kế trẻ tuổi thở dài. "Tôi không thấy anh đi cùng chủ tịch."
"Vì tôi đến muộn. Tôi phải làm sạch một số vết thương sau trận đấu và sắp xếp lại vài thứ." Sau đó, anh khoanh tay trước ngực, trước khi tự mãn hỏi, "Sao vậy? Khi đó cậu có hy vọng gặp tôi không?"
Jaemin cảm thấy khuôn mặt nóng bừng. Cậu không nói gì, chỉ tiếp tục đi dọc hành lang. Võ sĩ bước theo sau.
"Có không?" anh cười, bắt kịp những bước đi nhanh của người kia.
Jaemin không trả lời lại. Cậu chỉ nhấp thêm một ngụm rượu, tránh ánh mắt của Jeno. Đó là cho đến khi, võ sĩ kia bước đến chắn trước mặt cậu và khiến cậu dừng lại. Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn thẳng vào mắt anh.
Lần này, ánh mắt Jeno thật sự nghiêm túc.
"Tôi có làm cho cậu khó chịu không?" Jeno hỏi nhẹ nhàng. "Nếu có, thì tôi sẽ trả lại không gian riêng tư cho cậu. Chỉ cần cậu nói với tôi."
Jaemin cắn môi dưới. Cậu nhìn đi chỗ khác và im lặng, không chắc câu trả lời của mình nên là gì - không, cậu biết câu trả lời của mình nên là gì. Nhưng nó khác với câu trả lời thực sự của cậu.
Cậu nghe thấy võ sĩ trẻ trước mặt thở dài, sau đó lùi lại một bước. "Tôi xin lỗi. Tôi sẽ rời đi ngay- "
"Đợi đã."
Jeno dừng chân, và Jaemin lại nhìn vào mắt anh.
"A- Anh không làm tôi khó chịu," cậu nói rõ.
"Cậu có chắc không?"
"Đúng vậy," Jaemin lặng lẽ thừa nhận. "Ý tôi là vậy."
"Tốt," khuôn mặt Jeno tươi tắn trở lại. "Bởi vì tôi thực sự thích công ty của cậu, cậu Na."
Người thừa kế trẻ tuổi cười khúc khích, muốn nhịp tim của mình bình tĩnh lại một chút. "Tôi tưởng rằng chúng ta đã đồng ý gọi nhau bằng tên?"
"Cũng còn tùy," Jeno nhún vai khi bắt đầu bước xuống hành lang. Không cần suy nghĩ, Jaemin đi theo và đi đến bên cạnh anh, chắp tay sau lưng, ly rượu của cả hai bị bỏ lại trên một chiếc bàn thủy tinh ngẫu nhiên.
"Phụ thuộc vào cái gì?"
"Phụ thuộc vào việc cậu có xem tôi và cậu bình đẳng hay không."
Jaemin đảo mắt. "Tôi sẽ không đi dạo qua các hội trường với anh ngay bây giờ nếu tôi không thấy anh ngang hàng với tôi, Jeno."
"Tại sao không?" anh trầm ngâm. "À... Bác Na không thích đi lại với những người bình thường, tôi hiểu rồi," võ sĩ cười khúc khích, âm thanh trầm thấp vang vọng trong đại sảnh trống trải. Jaemin định đảo mắt lần nữa và trả lời rằng đó là vì anh đang ở đây trong nhà của cậu, Jeno thở dài và nói, "Thật may mắn khi lúc đó tôi gặp Jaemin chứ không phải ông Na. Đúng không?"
Jaemin cười khúc khích. Cậu nhìn sang bên cạnh, thấy Jeno cũng đang nhìn mình, nụ cười cũng nở trên môi. Vì vậy, người thừa kế trẻ tuổi cũng mỉm cười thoải mái hơn một chút.
"Đúng vậy," cậu thừa nhận. "Anh quả thực rất may mắn, Lee Jeno."
Võ sĩ ậm ừ, như thể hài lòng. Hoặc ít nhất người thừa kế trẻ tuổi cũng hy vọng như vậy.
Không biết sau bao lâu, Jeno bỗng dừng lại. Jaemin cũng dừng lại, và quay lại để thấy tấm lưng rộng lớn của Jeno đang đối mặt với cậu. Khi dõi theo tầm nhìn của anh, cậu thấy Jeno đang nhìn vào một bức tranh. Một bức tranh rất lớn, gần như bao phủ bức tường. Một bức chân dung gia đình. Đó là truyền thống của gia đình cậu, dù hiện nay nhiếp ảnh đã phát triển rất hiện đại.
Jaemin bước tới bên cạnh Jeno. Cậu cũng quan sát bức tranh, như thể cậu chưa từng đi qua nó cả triệu lần. Đôi khi nhìn một thứ quen thuộc với một góc nhìn xa lạ khiến nó đột nhiên trông mới mẻ. Ta nhận thấy những chi tiết mà ta chưa từng thấy trước đây, màu sắc và hình dạng và bóng đổ mà bạn chưa từng biết đến sự tồn tại của chúng. Sự hiện diện của Lee Jeno bên cạnh mang đến cho Jaemin một góc nhìn xa lạ.
"Cha mẹ của cậu trông rất đáng sợ."
Jaemin nhếch môi, để một tràng cười thoát ra khỏi phổi. Cậu nhìn lên khuôn mặt của cha mẹ mình, quan sát các nét vẽ đường viền hàm sắc nét và đôi mắt tròn và lông mày đậm của họ. Giống như của chính mình. Có lẽ chúng thật sự trông hơi đáng sợ. Hơi lạnh lùng.
Mắt cậu di chuyển xuống quần áo của họ, những thứ luôn luôn là tốt nhất. Cha cậu cho rằng không gì có thể khắc họa các loại vải chi tiết giống như nhìn trực tiếp hơn là bằng sơn.
Mắt cậu nhìn xuống một cậu bé, khoảng mười tuổi. Đường viền hàm sắc nét, đôi mắt tròn, lông mày đậm. Giống hệt như hai người lớn.
"Giờ nhìn lại thấy thật có lý khi tôi lại thành ra như thế này sau khi lớn hơn," cậu cười.
Tuy nhiên, Jeno lại lắc đầu và nở một nụ cười trên môi, nhìn vào vị trí tương tự trong bức tranh.
"Cậu lớn lên giống như một thiên thần."
Jaemin ngoảnh mặt đi trước khi Jeno có thể quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của cậu và nhìn thấy cách trái tim cậu đập như một dải nhạc diễu hành. Tuy nhiên, không có gì đặc biệt xảy ra.
"Đúng vậy," cậu thì thầm khi bỏ đi, cố gắng thu hút sự chú ý của mình sang thứ khác.
Những gì tiếp theo là tiếng cười khúc khích từ võ sĩ quyền anh, và một lời chửi thề thầm lặng đối với bản thân từ người thừa kế trẻ tuổi.
Họ đi một vài lượt đây đó, hỏi một vài câu hỏi, đáp một vài câu trả lời, có thể nói một hoặc hai bí mật. Thành thật mà nói thì nó không phải là bí mật, ít nhất là những gì Jaemin đang nói không phải là bí mật, nhưng cậu đã không nói với bất kỳ ai khác những điều này. Vì vậy, đối với cậu, cảm giác như đang kể một bí mật. Một lời thì thầm nhẹ nhàng trong đêm với một chàng trai có vẻ dễ dàng giải trí bằng lời nói của mình và Jaemin hy vọng nụ cười của anh ấy là chân thật, ít nhất là hơn bất kỳ ai khác mà cậu từng thấy trước đây. Jaemin thậm chí còn cười khúc khích nhẹ nhàng, nói những lời nhỏ nhẹ, rón rén đi quanh hành lang và rón rén xung quanh chàng trai kia, giống như một tên trộm trong đêm.
Một cách cẩn thận, cậu thì thầm bí mật của mình.
Cậu nghiêng người lại gần, vì vậy không ai khác nghe thấy, vì vậy không ai khác biết,
"Tôi ghét mứt dâu tây."
Võ sĩ thở hắt ra, và điều đó khiến Jaemin hơi buồn cười.
"Điều đó hoàn toàn không thể tha thứ được," Jeno nói, quay sang người trẻ hơn. Jaemin đảo mắt, lắc đầu khi ngồi xuống một trong nhiều chiếc ghế sofa dài trong hội trường. Võ sĩ trẻ cũng ngồi xuống cạnh cậu. Trước mặt họ là một cửa sổ lớn nhìn ra bầu trời đêm.
"Chắc hẳn anh cũng có điều gì đó mà anh không thích, phải không?" Jaemin thở dài nói, nhìn quang cảnh trước mặt.
"Tôi có chứ," Jeno ậm ừ. "Những con ong. Nho khô. Những ngọn núi."
Jaemin không thể không nhướng mày. "Điều gì khiến anh không thích núi?"
"Vậy điều gì khiến cậu không thích món mứt dâu tây nào?" võ sĩ thách thức, nghiêng người với một nụ cười tự mãn.
Jaemin đảo mắt, tựa lưng vào mặt ghế bọc bằng nhung và khoanh tay trước ngực. "Đó chỉ là sở thích của tôi thôi," cậu ngâm nga. Jaemin quay sang Jeno, "Bây giờ đến lượt anh."
"Tôi không thực sự ghét những ngọn núi. Tất nhiên quang cảnh nơi đó rất đẹp. Nhưng tôi không thích trèo hoặc leo lên trên."
Jaemin quay sang anh, chế giễu ranh mãnh. "Vậy là, anh sợ độ cao." Cậu cười khúc khích. Một chàng trai như Jeno – cậu đã nghĩ rằng anh sẽ không sợ gì cả.
Võ sĩ đảo mắt vì cười. "Này thành thật đi, cậu không thể nói với tôi rằng cậu không sợ rơi từ trên cao xuống được?"
Jaemin ậm ừ, nhún vai và hướng ánh mắt về phía cửa sổ lớn trước mặt họ. Mặt trăng đang tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng không gian nơi họ ngồi.
"Không hẳn," cậu trả lời. "Chắc chắn rồi, độ cao thật đáng sợ. Nhưng tôi không thể phủ nhận rằng mối nguy hiểm là một điều gì đó ly kỳ. Thú vị, thậm chí, là cái gì đó mới mẻ."
Jeno cười khúc khích khi họ bắt gặp ánh mắt của nhau. "Chà, là một cái gì đó mới mẻ sao, tôi chưa bao giờ biết Na Jaemin lại thích chấp nhận rủi ro đấy."
Jaemin mím môi. "Tôi không. Tôi không bao giờ có cơ hội," cậu nhỏ tiếng dần, những từ cuối gần như thì thầm.
Võ sĩ ậm ừ, và Jaemin cảm thấy đệm ghế bên cạnh mình đang nhún xuống. Sau đó, một hơi thở ấm áp phả trên má cậu. Nó rất tinh tế, như có như không, nhưng nó khiến tất cả các sợi lông trên cơ thể cậu dựng đứng.
Không suy nghĩ, Jaemin quay lại nhìn anh.
Jeno nói thì thầm, giống như anh ấy cũng đang kể một bí mật. Và trên môi anh, nụ cười nhỏ xuất hiện.
"Không bao giờ là quá muộn để thực hiện và nắm lấy cơ hội của chính cậu."
Jaemin ậm ừ, và cách võ sĩ không di chuyển ra xa khiến cậu cũng muốn thách thức anh. Cách anh nhếch mép khiến Jaemin cũng cười theo. Và cách anh nhìn sâu vào mắt cậu, khiến cậu cũng bị cuốn theo vào ánh mắt đó.
Nhưng rồi mắt Jeno di chuyển xuống môi cậu, và điều đó khiến cậu thật sự chìm đắm trong ánh mắt Jeno.
Vì vậy, Jaemin tiến tới.
Hơi thở cậu trở nên dồn dập trước cảnh tượng ấy, tim như ngừng đập khi cảm giác môi họ chạm vào nhau, chỉ là một cái chạm nhẹ.
Hãy nắm lấy cơ hội của chính cậu, một giọng nói thì thầm trong đầu Jaemin.
Hãy nắm lấy cơ hội của chính cậu. Và đón nhận nó.
Jaemin nhắm mắt, và Jeno cũng nhắm mắt.
Họ hôn nhau.
Tất nhiên Jaemin đã từng hôn trước đây. Thành thật thì, cậu thậm chí còn làm những việc hơn thế. Nhưng bằng một cách nào đó, nụ hôn với Jeno vẫn đem lại cảm giác thật khác biệt. Môi của Jeno rất mềm. Đôi tay chai sạn của anh ân cần, nhẹ nhàng đặt lên chân cậu. Jaemin vuốt ve quai hàm của anh, cảm nhận làn da mịn màng và ấm áp của người kia.
Jaemin biết điều này là sai. Trường học đã dạy rằng cậu phải có vợ và con. Hơn thế nữa, gia đình đã dạy rằng cậu phải kết hôn với một người có địa vị như họ - như cậu. Nhưng Jaemin không thể tìm thấy thứ lý lẽ mà cậu được dạy là đúng đắn để ngừng lại. Cậu không thể tìm thấy điều đó để đẩy Jeno ra khi anh nghiêng đầu và hôn cậu sâu hơn. Cậu không thể tìm thấy điều đó khi bản thân luồn các ngón tay vào mái tóc vàng của võ sĩ quyền anh kia.
Cậu thậm chí không thể tìm thấy điều đó để cảm thấy tội lỗi. Không cảm thấy tội lỗi với cách mà đôi môi của Jeno vừa với cậu một cách hoàn hảo. Cũng không cảm thấy tội lỗi với cách Jeno kéo cơ thể cậu lại gần, và càng không cảm thấy tội lỗi với cách cậu hạnh phúc không chịu nổi, giống như một quả táo rơi từ cành cây xuống đất. Cậu cảm thấy tất cả những sai trái này đều quá đúng.
Vì vậy, họ hôn, và hôn, và hôn. Họ hôn nhau dưới ánh trăng, kéo nhau lại gần đến không còn khoảng cách, đắm chìm trong hơi ấm và hương vị ngọt ngào của đối phương.
Họ chỉ lùi ra xa để lấy hơi, mũi vẫn chạm vào nhau và vòng tay vẫn quấn lấy nhau. Jaemin cười, mắt vẫn nhắm nghiền, không biết Jeno cũng cười với đôi mắt đầy trìu mến.
"Có lẽ, tôi không chỉ bị đôi mắt của em mê hoặc," Jeno thì thầm, khiến người thừa kế trẻ tuổi cười khúc khích trước khi mở mắt.
"Có lẽ, em cũng có chung một cảm giác," cậu thì thầm đáp lại, nghiêng đầu để thưởng thức hương vị ngọt ngào đến từ nụ hôn khác.
Cả hai đều bật ra những tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng, đôi má ửng hồng và dường như có đàn bướm bay trong bụng.
Phần còn lại của đêm được dành cho những câu chuyện thì thầm nhiều hơn, những tiếng cười thầm, và cả những nụ hôn trộm sau tấm rèm sa tanh. Jaemin cười nhiều hơn tất cả những nụ cười cậu từng cười trong nhiều năm qua, nói về bản thân nhiều hơn tất cả những gì cậu đã từng trong một thập kỷ.
Khi đã quá muộn và Jeno biết rằng mình sẽ sớm được gọi rời khỏi dinh thự nhà Na, anh hôn nhẹ vào má Jaemin trước khi rời đi với một nụ cười.
"Tôi sẽ gặp lại em sớm thôi, Jaemin."
Jaemin gật đầu và mỉm cười đáp lại, với lời hứa sẽ sớm thôi. Cậu cắn chặt môi dưới để che đi nụ cười toe toét kéo dài đến tai. Và ngay khi bóng dáng của Jeno biến mất ở cuối hành lang, cậu nghe thấy một người hầu đi tới phía sau mình, nói với cậu rằng nhà Lee sẽ rời đi.
Đêm đó, cậu không thể ngủ nổi một chút nào, và cậu thích điều đó. Cách Jeno khiến cơ thể cậu cảm nhận được, cách Jeno khiến tim cậu đập nhanh, cách Jeno khiến má cậu nóng lên và ửng hồng, cách Jeno khiến ngón tay cậu run lên khi cậu đưa chúng lên chạm vào nơi anh đã hôn mình. Cảm giác mới mẻ và thú vị - giống như cậu đang đứng trên đỉnh của một ngọn núi cao.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top