damn muggle movies

❗BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ, XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG RA KHỎI WATTPAD

Author: electrolyte

Link: https://archiveofourown.org/works/10141496


Khi Jeno trở về nhà dịp lễ Giáng sinh vào cuối năm học thứ sáu, anh không hề mong đợi rằng đã có khách đến rồi. Dù đã về nhà muộn hơn thường lệ một ngày nhưng anh vẫn ở lại Hogwarts thêm một ngày nữa để nộp một số thủ tục giấy tờ. (Dù sao thì trở thành Huynh trưởng của Gryffindor là một công việc đầy khó khăn mà).

Còn hai ngày nữa mới đến Giáng sinh, và mặc dù ngôi biệt thự lớn đến kỳ lạ của nhà họ Lee có thể chứa gần một nửa khu phố, Jeno vẫn tự hỏi tại sao có một cặp vợ chồng vô danh ngồi trong phòng khách của nhà mình.

Anh đặt chiếc vali xuống bàn ngay cạnh bức chân dung động của người ông quá cố và cởi bỏ áo khoác, nhanh chóng khe khẽ cảm ơn một trong những yêu tinh trong nhà đã mang đồ của anh về phòng.

Jeno để mắt đến những người lạ dường như đang trò chuyện vui vẻ với bố mẹ anh khi anh rón rén đi khắp hành lang. Anh biết họ không phải là một cặp vợ chồng ngẫu nhiên nào đó mà bố mẹ anh mời đến nhà chơi vào kỳ nghỉ vì họ mặc quần áo sang trọng giống như bố mẹ anh, với những viên ngọc trai lấp lánh quanh cổ và cổ tay của người phụ nữ.

Cuộc trò chuyện đột nhiên dừng lại và mọi con mắt đều đổ dồn vào anh, âm thanh nhỏ anh vô tình tạo ra đã thông báo sự hiện diện của mình. Jeno nhận được một nụ cười ấm áp từ mẹ mình, bà đứng dậy khỏi chỗ ngồi để ôm con trai vào lòng.

"Chào mừng con trở về nhà." Bà chào, hơi nhón gót để hôn nhẹ lên má người con trai yêu quý của mình.

"Những người này là ai vậy mẹ?" Anh hỏi nhẹ nhàng, cười ngượng nghịu khi chạm mắt với người đàn ông ngồi bên cạnh cha mình. Mẹ anh nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Jeno, hướng anh về phía trung tâm của căn phòng, nơi anh có thể nhìn thấy rõ những vị khách của họ.

Bà giới thiệu cặp đôi này là ông bà Na, là những nhà đầu tư hợp tác với công ty riêng của họ. Rõ ràng họ là một gia đình Slytherin thuần chủng, những người có tầm ảnh hưởng trong thế giới phù thủy không kém gì nhà Lee, nhưng anh tự hỏi tại sao anh chưa bao giờ nghe cha mẹ mình nói về họ.

Jeno đứng thẳng người khi nghe giới thiệu về họ, chào hỏi một cách chính thức và tự giới thiệu bản thân bằng một cái cúi đầu 90 độ đầy lịch sự và lễ phép.

"Ồ, cậu bé thật là ngoan, Tiffany." Bà Na nhận xét, đôi mắt lấp lánh của bà nhìn Jeno một cách trìu mến. "Cậu ấy hoàn hảo cho Jaemin của chúng ta."

Jeno gần như nghẹt thở khi nghe điều này. Anh quay lại nhìn mẹ, bối rối. "Con xin lỗi, chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?"

"Jaemin là chồng tương lai của con." Cha anh giải thích với một nụ cười nhẹ. "Chúng ta đã đồng ý với nhà họ Na việc hợp nhất các công ty và xây dựng một đế chế lớn hơn. Con sẽ kết hôn với Jaemin sau khi cả hai tốt nghiệp trường Hogwarts để hoàn thành thỏa thuận."

Jeno không có cơ hội để nói một từ nào. Anh không nói nên lời, miệng anh ta hơi há ra.

"Mẹ, khi nào thì người tên Jeno sẽ về?" Một giọng nói vang lên từ hành lang, và Jeno quay lại nhìn chủ nhân của nó. "Con còn có việc riêng phải làm - ồ..."

Jeno nghĩ rằng việc kết hôn với người chồng tương lai này của mình sẽ không quá tệ nếu như anh không bắt gặp nụ cười nhếch mép ranh mãnh trên môi cậu trai kia khi nhìn anh từ đầu đến chân. Họ chỉ mới gặp nhau theo đúng nghĩa đen nhưng cậu bé nhà Slytherin này đã khiến anh cảm thấy rất lo lắng.

"Ah, Jaemin, con đây rồi." Bà Na kêu lên, đứng dậy đi đến cạnh con trai. "Đây là Jeno, nhưng mẹ chắc rằng hai đứa đã biết nhau khi đi học."

"Cháu chưa từng gặp cậu ấy," Jeno lầm bầm trong hơi thở. Đó là sự thật, vì Jeno là một người sống khá kín đáo. Là một Huynh trưởng, anh chỉ biết những việc trong nhà và người của mình, ít khi giao du với người khác. Anh là một trong những học sinh giỏi nhất, nhưng lại chọn gắn bó với một nhóm nhỏ những người bạn đáng tin cậy của riêng mình, vì những người biết thân phận của anh sẽ chỉ lợi dụng anh mà thôi.

"Con cũng vậy," Jaemin nhún vai. "Dù sao thì con cũng luôn bận rộn với Quidditch."

Khác với Jeno, Jaemin là một đứa trẻ hướng ngoại. Được biết đến nhiều hơn với tư cách là một trong những Truy thủ giỏi tại nhà Slytherin, cậu luôn hòa đồng với tất cả mọi người, mặc dù cậu chưa bao giờ bắt gặp Huynh trưởng của Gryffindor. Cậu cũng không hề ngạc nhiên khi Jeno chưa bao giờ nghe nói về cậu - bởi vì ngay cả khi họ biết nhau, họ cũng sẽ không phải là bạn bè.

Jeno thở dài bực bội, tự hỏi kiếp trước mình đã làm gì để bây giờ bị nguyền rủa với một cuộc hôn nhân được sắp đặt theo cách này.

-

Hai chàng trai lúng túng ngồi trong phòng khách yên tĩnh, bố mẹ của cả hai đều quyết định để họ một mình để "kết giao". Họ đã im lặng trong gần mười phút, âm thanh duy nhất trong phòng là tách trà của họ tự rót đầy.

Jeno thở dài dường như là lần thứ một trăm vào đêm hôm đó, tay cầm lấy tách trà bằng sứ và nhấp một ngụm trà. Ngay sau đó, anh hắng giọng, quyết định phá vỡ sự im lặng.

"Hãy nhìn xem," anh bắt đầu, hơi dừng lại để đảm bảo rằng chàng trai kia đang lắng nghe mình. "Rõ ràng là chúng ta không quan tâm đến nhau và cả hai chúng ta đều không muốn điều này nhưng -"

"Ai nói tôi không thích?" Jaemin cắt lời anh một cách trêu chọc, nhếch mép khi cậu bắt gặp chàng trai nhà Gryffindor bỗng mất cảnh giác. "Điều này có thể có lợi cho cả hai chúng ta."

"Làm thế quái nào mà cuộc hôn nhân sắp đặt này lại có lợi cho chúng ta?"

"Chúng ta sẽ tìm ra nó sớm thôi," Jaemin nhún vai. "Dù sao thì tôi cũng không có bất kỳ kế hoạch nào sau khi tốt nghiệp trường Hogwarts."

"Cậu đùa đấy à?" Jeno thẳng thừng. "Cậu có thể không có kế hoạch nhưng tôi thì có. Tôi đã lên kế hoạch để vượt qua các bài kiểm tra N.E.W.T., tốt nghiệp một cách hạnh phúc và sau đó làm việc trong Bộ Pháp thuật, nhưng có vẻ như điều đó sẽ không xảy ra nữa vì cuộc hôn nhân ngu ngốc này. "

"Ôi, thật tội nghiệp," cậu trai nhà Slytherin thủ thỉ, vỗ về mái tóc đen của người kia cho vui.

Jeno chế giễu và gạt cậu ra, hơi tránh ra khỏi cậu. "Dù sao thì, chúng ta vẫn còn một năm nữa ở Hogwarts, và tôi không muốn bị xao nhãng, vì vậy nếu cậu có thể vui lòng không nói chuyện với tôi ở trường, điều đó thật tuyệt."

"Chúng ta sẽ tiếp tục sống qua năm thứ bảy giống như cách chúng ta đã làm trong sáu năm qua, không hề quen biết nhau." Anh nói thêm.

"Không hứa trước đâu nhé, Lee. " Jaemin nháy mắt.

"Ý tôi là, Na. Tôi không muốn bị nhìn thấy là có bất kì sự quen biết nào với cậu."

"Anh thật là lạc hậu."

-

Năm thứ bảy trôi qua thật nhanh, và Jeno thấy mình thường xuyên ở trong thư viện hơn bình thường. Anh tự nói với bản thân rằng anh chỉ đang làm việc chăm chỉ hơn cho các bài kiểm tra N.E.W.T. sắp tới, nhưng sự thật là, anh chỉ đang cố gắng tránh người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.

Người kể rằng đã bị đau ở mông kể từ sau kỳ nghỉ Giáng sinh, chọc anh và liên tục gọi anh là kẻ-lạc-con-mẹ-nó-hậu. Cậu ta đã ngang nhiên từ chối yêu cầu của Jeno về việc giả vờ không biết anh trong khuôn viên trường, không biết xấu hổ mà ngồi cạnh anh trong lớp và còn dám gọi anh là anh yêu ngay trước mặt bạn bè của anh. (Bạn bè của anh không ngừng trêu chọc anh kể từ khi họ biết về cuộc hôn nhân sắp đặt này. Mark thậm chí còn đề nghị trở thành phù rể của anh nữa).

Đó là lý do tại sao anh lại trốn ở một góc khá vắng vẻ trong thư viện, vắt óc tập trung vào đống giấy da trải trước mặt. Nhưng tâm trí anh dường như liên tục nhớ đến một đôi mắt nai lớn và một nụ cười chói mắt.

"Tìm thấy anh rồi!"

Jeno rên rỉ, quay đầu lại với vẻ không tin nổi. Anh bực bội giật tóc mình, vùi mặt vào cuốn sách độc dược, cố lờ đi sự hiện diện của người phía sau. Anh bắt đầu đập trán liên tục vào các trang sách khi Jaemin không ngừng nói.

"Ồ, đừng làm vậy với khuôn mặt đẹp trai của anh, anh yêu." Cậu trai nhà Slytherin chế nhạo, cười khúc khích khi Jeno bật ra tiếng nức nở đầy bi tráng trong cuốn sách của mình. "Tôi không muốn khuôn mặt của chồng tương lai của tôi vỡ thành nhiều mảnh khi tôi kết hôn với anh ấy, cảm ơn anh rất nhiều."

"Cậu không có việc gì tốt hơn để làm sao?" Jeno đặt câu hỏi bằng giọng nói như nghẹt thở, vẫn cắm mặt vào cuốn sách độc dược của mình. "Và làm thế nào cậu thậm chí có thể tìm thấy tôi?"

"Không, buổi luyện tập đã bị hủy bỏ." Jaemin nhếch môi đáp lại, kéo ghế ra và ngồi phịch xuống bên cạnh chàng trai kia. "Và Jisungie nói rằng tôi sẽ tìm thấy anh ở đây."

Jisungie? Thật sự luôn? Cậu ta sẽ biết tay tôi.

"Nhân danh Godric Gryffindor, cậu có thể vui lòng dừng việc này lại được không?" Jeno phàn nàn, cuối cùng rời mặt khỏi cuốn sách để đối mặt với người bé hơn với cái nhíu mày. "Đừng nói chuyện với tôi và đừng nói chuyện với bạn bè của tôi. Cậu rất phiền, Na."

Jaemin nở một nụ cười vui tươi và nghiêng đầu sang một bên. "Phiền kiểu gì? Kiểu tốt à? "

Jeno chế giễu, kháng cự lại sự trêu chọc của chàng trai kia. Anh chuyển sự chú ý trở lại những cuốn sách của mình, hung hăng lật từng trang.

Nhà Slytherins chết tiệt và cái miệng đáng nguyền rủa của bọn họ.

"Anh biết không," Slytherin nói một lần nữa mặc kệ sự chán ghét của Jeno. "Anh nên cười nhiều hơn. Việc cau mày liên tục như thế sẽ khiến anh nhăn nheo như một cành cây khô trước khi anh bước sang tuổi ba mươi đấy".

"Tôi có cười, chỉ không cười khi cậu ở gần." Jeno càu nhàu. "Điều đó có vấn đề gì với cậu sao?"

"Ồ không có gì. Tôi chỉ muốn chồng tương lai của tôi thực sự giống chồng tôi chứ không phải giống bố tôi khi chúng ta lớn hơn." Cậu trêu chọc, tựa cằm vào vai Gryffindor kia và thì thầm vào tai anh. "Trừ khi anh muốn tôi gọi anh là daddy?"

Jeno đỏ mặt và đập cậu nhóc kia bằng một cuộn giấy da.

-

"Đến xem trận đấu Quidditch của tôi vào ngày mai đi." Jaemin yêu cầu, không, gần như ép buộc khi cậu công khai tiếp cận Gryffindor trong đại sảnh.

Jeno phớt lờ cậu, tiếp tục nhấm nháp miếng bánh bí ngô của mình trong khi viết nguệch ngoạc gì đó trong sổ tay. Jaemin sốt ruột vỗ má anh để được đáp lại nhưng anh vẫn không thèm để tâm.

"Này, tôi không phải là ma."

Mark cau mày từ phía bên kia bàn trước sự thiếu phản ứng của Jeno, đá vào chân anh dưới gầm bàn. Chàng trai mọt sách vẫn không nói lời nào, chọn một miếng bánh bí ngô khác và lật sang trang tiếp theo trên cuốn sổ của mình.

Jaemin bĩu môi. "Tốt hơn là anh nên trả lời tôi, nếu không tôi sẽ hét lên."

Người lớn hơn vẫn cứng đầu, cầm lấy chiếc cốc của mình và lớn tiếng hớp nước như để chế nhạo cậu.

"Được thôi, anh muốn làm gì thì làm." Slytherin nhún vai. Cậu dậm chân bước lên băng ghế và đưa tay đến gần miệng trước khi hét lên.

"HELLO MỌI NGƯỜI, JENO VÀ TÔI - MMPH!"

Jeno hoảng hốt thốt lên một tiếng khi nghe thấy giọng nói lớn của cậu trai kia, nhanh chóng dùng tay bịt miệng và kéo cậu ngồi xuống băng ghế. Anh thu hút mọi sự chú ý không mong muốn và hơi cúi đầu.

"Được thôi, tôi sẽ đến xem trận đấu ngu-con-mẹ-nó-ngốc của cậu, bây giờ cậu vui lòng im lặng được chứ?"

Jaemin cười toe toét.

-

Jeno bất đắc dĩ ngồi trên khán đài vào ngày hôm sau, bị chen chúc giữa một số Slytherin, những người nhìn chiếc áo choàng có màu rõ ràng là khác biệt của anh ấy một cách kỳ lạ. Anh vùi mặt sâu hơn vào khăn quàng cổ, thầm cầu nguyện cho sự an toàn của mình.

Anh nhận ra Jaemin cách đó không xa trong đấu trường, bay nhanh xung quanh trên cây chổi của cậu ấy. Anh nhìn cậu dễ dàng ném quả cầu qua vòng với một nụ cười đắc thắng, và trong khoảnh khắc đó, Jeno thấy cậu thật đẹp.

Cách cậu ngồi trên chổi của mình trong khi bay lượn xung quanh một cách thành thạo, gió thổi tung mái tóc màu nâu sẫm của cậu. Một nụ cười chân thật nở trên khuôn mặt của cậu và Jeno biết rằng Quidditch đã làm cho cậu ấy rất hạnh phúc.

(Và không biết tại sao, tâm trí anh đột nhiên nghĩ đến việc muốn trở thành lý do cho nụ cười đó, nhưng anh nhanh chóng gạt cảm xúc đó sang một bên.)

Trò chơi kết thúc với kết quả Slytherin giành chiến thắng trước Hufflepuff, Jeno nở một nụ cười tự hào và bước ra khỏi khán đài.

"Tôi không nghĩ rằng anh thực sự sẽ đến." Jaemin bình luận khi thấy người lớn hơn sau trận đấu. "Nó thế nào?"

"Nó rất ổn," Jeno mím môi. "Mặc dù tôi có thể dành thời gian đó để học. Nhân tiện chúc mừng chiến thắng. Cậu đã... chơi rất tốt. "

"Cảm ơn," Slytherin nhẹ nhàng trả lời, và Jeno cho rằng sắc hồng phớt trên má của người kia là do trò chơi.

"Ừ, tôi đến Hogsmeade với Mark đây. Hẹn gặp lại cậu, Na."

Jeno không đợi cậu trả lời, đút tay vào túi áo khoác và bước về hướng ngược lại.

-

"Hai người yêu nhau chưa?"

Jeno sặc bia bơ trước câu hỏi đột ngột của Mark. Anh thề rằng mình chưa bao giờ có thể uống bất cứ thứ gì trong hòa bình khi ngồi với Mark.

"Mày đang nói cái bộ râu Merlin gì vậy?" Anh hỏi khi ngừng ho, dùng khăn tay lau sạch bọt vương lại trên môi.

"Tao đã xem nó trong những bộ phim ngu ngốc mà Donghyuck xem." Mark giải thích một cách hào hứng. "Chàng trai và cô gái bị ép buộc kết hôn, họ ghét nhau lúc đầu nhưng rồi họ nhanh chóng yêu nhau và sau đó BAM! Kết thúc tốt đẹp."

Jeno bối rối chớp mắt nhìn người bạn thân nhất của mình, không biết phải nói gì. Trái tim anh xao xuyến trước chữ yêu, và anh nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy Jaemin trong trận đấu Quidditch trước đó.

Anh lắc đầu và trả lời. "Sẽ không xảy ra điều đó dù một triệu năm nữa, anh bạn."

"Mày đã do dự."

"Tao đang suy nghĩ," Jeno phản bác.

"Về Jaemin?" Cậu bạn kia trêu chọc.

"Không, về... phim Muggle?"

"Và mày muốn xem chúng với Jaemin?"

"Chết tiệt, Mark Lee," Jeno phàn nàn, và cậu trai kia cười khúc khích.

"Mày đang dần đắm chìm, phải không?" Mark nhấn mạnh. "Và cậu ấy cũng vậy, tao chắc chắn."

"Không." Jeno không đồng ý và lắc đầu một lần nữa, uống cạn chút bia bơ cuối cùng. "Bọn tao quá khác biệt, Mark. Tình yêu không thể xảy ra giữa bọn tao được. "

"Sao mày nghĩ thế? Vì cậu ấy là một Slytherin? Hay là cái gì đó khác?"

Jeno hừ hừ. "Chỉ là mọi thứ vốn đã như vậy thôi."

-

Vài tuần sau đó chìm trong sự mờ mịt. Các bài kiểm tra N.E.W.T. đang đến gần và Jeno trở nên căng thẳng - giữa việc làm Huynh trưởng, chuẩn bị cho các kỳ thi sắp tới và cuộc hôn nhân sắp đặt ngu ngốc của mình.

Mùa Quidditch cũng đã kết thúc, điều đó có nghĩa là Na Jaemin ở bên cạnh anh gần như mọi lúc để hành hạ anh với sự hiện diện của cậu.

Jeno sẽ không thừa nhận điều đó với bản thân cũng như với bất kỳ ai, nhưng anh bắt đầu yêu thích sự có mặt của Slytherin kia. Mặc dù tất nhiên anh vẫn thấy bản thân khá mất tập trung khi anh đang ôn tập trong thư viện.

Anh đôi khi sẽ nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang say ngủ của cậu trai kia trong khi đang viết về những sinh vật thần thoại trên giấy da của mình, thích thú với khoảng thời gian chú ý rất ngắn của cậu trai đối với những cuốn sách của mình.

Một ngày nọ, Jeno hoàn toàn từ bỏ bài luận của mình để quan sát cậu, thả ngược chiếc lông của mình vào lọ mực. Anh gục đầu xuống bàn, bắt chéo tay và đối mặt với khuôn mặt yên tĩnh của Slytherin khi ngủ. Anh ghi nhớ các đặc điểm trên khuôn mặt cậu bằng mắt, bắt đầu từ chân tóc và kết thúc ở chiếc cằm nhọn. Anh lưu luyến nhìn kĩ đôi mắt, chiêm ngưỡng hàng mi dài phủ bụi trên gò má cao.

Cậu ấy trông thật yên bình và nhẹ nhàng khi ngủ, hoàn toàn trái ngược với khi cậu thức và khiến Jeno tức điên lên với những trò đùa của mình.

Anh dừng lại trước đôi môi hồng hào, căng mọng của Jaemin, anh nghĩ về việc hôn chúng, và anh suýt tát mình khi nhận ra mình có suy nghĩ như vậy. Anh đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong bụng mình, như thể các pixies đang nhảy nhót bên trong vậy.

Jeno hoàn toàn biết rõ chuyện gì đang xảy ra, vì vậy anh hoảng sợ.

Anh bị choáng váng vì đứng dậy quá nhanh, và gần như ngã nhào vào lọ mực khi anh vội vàng cố gắng cất đồ đạc của mình . Anh vung đũa phép và những cuốn sách đã mượn lặng lẽ trở lại chỗ cũ trên giá, nhưng cái mông vụng về của Jeno đẩy ghế tạo ra âm thanh hơi to và tiếng rít thành công đánh thức Jaemin.

Jaemin giật mình tỉnh giấc, dụi mắt buồn ngủ. Cậu thấy Jeno trông khá bối rối, nhưng anh đã thu dọn tất cả và sẵn sàng rời đi. Điều đó thật kỳ lạ vì người lớn hơn thường dán mông vào ghế, úp mặt vào sách cho đến khi bị ông Filtch đuổi ra khỏi thư viện vào đêm khuya.

"Anh đã rời đi rồi à?"

Nếu Jeno không sai, anh thề rằng anh cảm nhận được một chút buồn trong giọng nói của người bé hơn.

"Y-yeah, tôi...," anh lắp bắp, cố gắng lết ra khỏi chỗ. "Tôi phải đi làm gì đó, tạm biệt!"

Jaemin bĩu môi quan sát khi người kia chạy ra khỏi thư viện, thỉnh thoảng va vào bàn trên đường đi ra ngoài.

"Kỳ lạ."

-

Liệu có phải mình đã yêu Na Jaemin rồi không? Jeno thắc mắc nói thành tiếng khi anh vuốt ve con mèo của mình, Bongsik, tại phòng sinh hoạt chung Gryffindor.

Chú mèo nhìn lên chủ nhân của mình và chớp mắt. Jeno nhìn chằm chằm vào con mèo của mình và Bongsik đảo mắt theo đúng nghĩa đen, như thể khó chịu. Sẽ chẳng có con mèo nào không khó chịu khi người chủ liên tục nói về một điều chết tiệt trong hai giờ?

-

Trong vài ngày sau đó, Jeno cố tránh mặt người kia. Anh không đến thư viện để học nữa, thay vào đó ở trong phòng sinh hoạt chung của mình. (Mặc dù việc học ở đó kém hiệu quả hơn, Jeno thở dài, nhưng không đời nào anh lại mạo hiểm đụng phải Slytherin kia nữa.)

Anh ngồi cạnh các học sinh khác trong lớp của mình, không để lại khoảng trống cho Jaemin ngồi cạnh mình. Và mỗi khi nhìn thấy cậu trai kia đến gần bàn của mình trong sảnh lớn, anh nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi và trốn ngay về phòng của mình.

Đến ngày thứ sáu, Jaemin đã rất tức giận. Cậu đã làm gì sai?

"Anh đây rồi." Slytherin lên tiếng khi cậu phát hiện ra anh bên hồ đen. Jeno thu dọn đồ đạc và định bỏ đi, nhưng Jaemin nhanh chóng giữ vai anh.

"Làm ơn, đừng rời đi." Cậu thì thầm với giọng buồn bã, ngước nhìn người lớn hơn qua hàng mi. Jeno quay lại và thở dài, từ chối nhìn vào mắt người kia.

"Sao anh luôn tránh tôi thế?"

"Tôi không tránh mặt cậu." Jeno thì thầm trong hơi thở.

"Có mà, rõ ràng anh đã tránh tôi." Nhưng người bé hơn chỉ ra. "Tôi đã làm gì sai sao?"

"Không, tôi không. Tôi chỉ bận học thôi. "

Jaemin đảo mắt. "Đừng viện cái lý do vớ vẩn đó, Lee. Ngay cả Mark cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với anh."

Jeno chế giễu và quay hẳn lại để đối mặt với Jaemin. "Bây giờ cậu thậm chí còn thân với bạn bè của tôi? Tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần rằng hãy tránh xa tôi ra, Na Jaemin? Tôi đã nói với cậu ngay từ đầu là không được nói chuyện với tôi. Cậu và cái mông Slytherin của cậu chỉ là vật cản trong cuộc sống của tôi, tôi không thể tập trung được! "

Trước khi kịp ngăn bản thân mình lại, Jeno đã thốt ra những lời mà anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nói . Nhưng lời đã nói ra. Anh cảm thấy tay Jaemin đang từ từ trượt khỏi vai mình, và anh hối hận nhìn Slytherin đang nhìn xuống dưới chân.

"Anh thực sự ghét tôi đến vậy sao?" Cậu lẩm bẩm, đôi mắt ảm đạm.

Jeno không trả lời, không biết phải nói gì. Anh nghe thấy tiếng sụt sịt của cậu và cảm thấy đau đớn bởi cảm giác tội lỗi.

"Anh biết không," Jaemin tiếp tục bằng một giọng nhẹ nhàng. "Khi tôi nói rằng tôi không có kế hoạch sau khi tốt nghiệp Hogwarts, tôi đã nói dối. Tôi thực sự muốn tiếp tục chơi Quidditch, trở thành tuyển thủ quốc gia hay gì đó".

Jeno không ngạc nhiên, người bé hơn rất giỏi và rất thích môn thể thao này. Không quá khó để nhận ra điều đó.

"Nhưng là người thừa kế của công ty, tôi biết điều đó sẽ không xảy ra. Còn gì rõ ràng hơn cuộc hôn nhân sắp đặt chết tiệt này".

Nhà Gryffindor vẫn im lặng, vì anh biết rằng cậu vẫn chưa nói xong. Mặc dù anh đã mất cảnh giác và trái tim anh như rơi xuống khi Jaemin nhìn lên anh với đôi mắt long lanh như thủy tinh.

"Tôi ghét nó. Tôi ghét cách họ kiểm soát hoàn toàn cuộc sống của tôi. Nhưng sau đó tôi gặp anh và tôi nghĩ, có lẽ điều đó không tệ đến vậy. Ít nhất thì họ cũng tìm được cho tôi một người gần với mẫu người của mình," Jaemin cố gắng nói đùa, nhưng nước mắt không thể ngừng rơi. Cậu cười buồn trước khi nói thêm.

"Nếu tôi không thể hạnh phúc khi chơi Quidditch, thì tôi có thể cố gắng hạnh phúc khi yêu một ai đó. Dành phần còn lại của cuộc đời mình cho một người quan tâm đến tôi. Và tôi nghĩ anh đã có thể làm được điều đó. Tôi đã nghĩ rằng anh có thể yêu tôi. Tôi sẽ hôn anh như trong những bộ phim ngu ngốc mà Donghyuck xem nhưng - "

Jeno cắt ngang chàng trai đang nói luyên thuyên bằng cách áp hai tay vào khuôn mặt của cậu và kéo cậu lại gần hơn, vội vàng áp môi họ vào nhau. Anh đưa một tay xuống eo của cậu, hôn cậu như trong những-bộ-phim-muggle-chết-tiệt mà Donghyuck xem.

Anh cảm thấy Jaemin đang nắm chặt lấy áo choàng của mình, rên rỉ trên môi anh. Nhà Gryffindor miễn cưỡng lui ra sau một chút, tựa trán vào người đối diện khi anh ta mở to mắt.

"Cái này là gì chứ?" Jaemin thì thầm, đột nhiên cảm thấy ngại ngùng trước cái nhìn của Jeno. Chết tiệt, ai mà biết được Slytherin ngổ ngáo và cáu kỉnh này lại có thể đỏ mặt như vậy chứ?

Jeno cười khúc khích. "Nicholas Sparks là một nhà văn muggle khá giỏi."

-

Jaemin nhìn bộ ngực trần của Jeno lên xuống theo nhịp thở đều đặn của anh, nụ cười hạnh phúc nở trên môi. Cậu rúc sâu hơn vào cổ chồng tương lai của mình, rúc mũi vào làn da ấm áp ở quai hàm anh.

Jeno trằn trọc trong giấc ngủ. Anh mở mắt ra và thấy chồng tương lai của mình trông hoàn toàn mềm mại và nhẹ nhàng trong vòng tay của anh. Họ chạm mắt và anh mỉm cười, rướn cổ đặt một nụ hôn nhẹ lên mũi Jaemin.

"Chết tiệt, anh phải chịu lời nguyền Imperius, vì anh sẽ làm bất cứ điều gì cho em." Jeno thì thầm một cách tinh nghịch khi anh chạm trán họ vào nhau.

Jaemin đảo mắt. Những nỗ lực tán tỉnh của người lớn hơn là hoàn toàn kinh khủng, và Jaemin đã cố gắng gần như làm mọi cách để không bỏ rơi anh.

Thật tệ là cậu không thể ngừng yêu Lee Jeno.

"Anh thật dễ thương khi cố tỏ ra lãng mạn", cậu cười khúc khích, dùng đầu ngón tay vuốt quanh bắp tay của Jeno. Hành động đó khiến người kia rùng mình. Chồng tương lai của anh là một kẻ tán tỉnh thực thụ, với hàng mi rung và miệng lưỡi sắc bén của cậu.

Bạn nghĩ rằng cậu trai kia sẽ cư xử với Jeno khác hơn một chút sau khi kết hôn, nhưng bạn nghĩ vậy thôi.

Slytherin thuần chủng Na Jaemin không bao giờ thất bại trước Lee Jeno, vẫn chọc ngoáy như thói quen của cậu và gọi anh là kẻ-cổ-lỗ-sĩ.

Nhưng Jeno đã quen. Và, đôi môi của anh luôn là cách tốt nhất để khiến cậu im lặng.

"Anh có một điều bất ngờ dành cho em," anh nói, luồn các ngón tay qua mái tóc màu nâu sẫm của Jaemin.

"Chà, nó sẽ không còn là điều ngạc nhiên nữa vì anh chuẩn bị nói với em rồi." Jaemin khinh khỉnh nhận xét, nhưng cậu vẫn cảm thấy choáng ngợp khi nghĩ đến nó.

Jeno phớt lờ lời nhận xét của Jaemin, kéo cơ thể của cậu lại gần mình hơn. "Chúng ta sẽ tới Pháp vào tuần tới. Mười ngày. World Cup Quidditch."

Jaemin thở nhanh, thoát ra khỏi vòng tay của người lớn hơn một chút để nhìn chằm chằm vào mặt anh vì kinh ngạc. "Anh đang đùa em."

"Không. Đã chuẩn bị khóa cảng sẵn sàng. "

Người cuồng tín Quidditch ré lên, phóng mình trở lại trong vòng tay của Jeno và liên tục nói cảm ơn và em yêu anh. Jaemin gần như khóc nức nở vào vai Jeno theo đúng nghĩa đen, vì cậu chỉ mơ được đến World Cup. Cậu không thể ở đó với tư cách là một cầu thủ, nhưng trở thành một phần của khán giả trong bầu không khí tuyệt vời đó là quá đủ.

Jeno bật ra một tràng cười thích thú, những sợi tóc mềm mại của Jaemin vuốt ve quai hàm của anh.

"Ôi râu của Merlin, em có chắc là em không có chút máu Veela nào trong người không? Em thật xinh đẹp." Jeno lên tiếng thán phục. Anh như uống rượu khi nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt lấp lánh của Jaemin, anh nghĩ rằng cậu bé bên dưới anh đẹp hơn bất kỳ Veela nào.

"Anh có thể không nhắc đến Merlin khi anh định hôn em không? Thật là kỳ lạ."

Jeno trả lời. "Đừng làm anh kinh ngạc."

Anh không cho cậu cơ hội để đáp lại, cúi xuống và chiếm lấy đôi môi của cậu trong một nụ hôn trìu mến.

-

"Em chưa bao giờ kể với anh làm thế nào em tìm thấy anh ở hồ đen lần trước."

"... Em đã gửi con cú của em đi tìm anh."

"Aww, em thích anh rất nhiều đấy nhỉ, điều đó thật đáng xấu hổ."

"Lee Jeno chúng ta đã kết hôn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top