Chap 9
Mình đã trở lại sau hơn tháng ôn thi bù đầu T^T Phải hết tuần sau mình mới chính thức kết thúc kỳ thi vào cấp III trường kì. Mình tính lúc đó mới post chap mới cơ mà nghĩ các bạn đã chờ lâu rồi, nếu chờ lâu thêm nữa chắc quên mình mất nên chap 9 đã được ra lò nha :D Enjoy :X
Chap 9
Chọc chọc đĩa mì Ý trên bàn lúc lâu, Kris mới cầm dĩa đưa mì vào trong miệng mà ăn nhưng mắt vẫn không thể rời khỏi hai con người đang nói chuyện rất vui vẻ trước mặt mình. Anh quay sang nhìn con trai. Yitao mặt dính đầy phô mai đang vui vẻ ăn bánh macaroni thấy cha nhìn mình cũng ngước lên mỉm cười. Sau đó cậu bé lại tiếp tục với công việc ăn uống của mình.
"Anh đến Hàn Quốc từ lúc nào thế? Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là hồi ở Trung Quốc." Tao hỏi.
"Thế giới cũng tròn thật nhỉ?" Geunsuk mỉm cười. "Anh đến đây tầm 4 tháng trước, để mở nhà hàng này. Anh còn có một nhà hàng ở Trung Quốc nữa, Sungwon đang quản lí nơi đó."
"À, Sungwon thế nào rồi?"
'Sungwon? Lại thằng cha nào nữa?' Kris nghĩ ngợi, trong lòng vô cùng khó chịu như thể vừa bị đổ giấm chua* vậy. Tao như đọc được suy nghĩ của anh, liền giới thiệu rằng Sungwon là em cùng cha khác mẹ của Geunsuk.
"Thật sao?"
"Đúng vậy, tiếc quá anh ấy không có ở đây. Anh ấy thích thời trang lắm. Nếu Sungwon gặp được anh chắc anh ấy vui lắm."
"Hm, có lẽ để lần sau."
Tao gật đầu và đang định tiếp tục nói chuyện với Geunsuk thì cậu thấy gấu áo mình bị ai đó giật giật. Cậu cúi xuống và thấy Yitao văn vẹo người, tỏ ra rất khó chịu. Tao nghiêng đầu và chợt hiểu ra gấu trúc nhỏ cần phải đi vệ sinh.
"Tôi sẽ trở lại ngay." Dứt lời, Tao kéo ghế đứng dậy.
"Cậu đi--" Kris cất tiếng hỏi nhưng liền bị chàng bảo mẫu chặn lời.
"Phòng vệ sinh. Thằng bé cần phải đi." Tao mỉm cười nhìn Ông chủ của mình rồi bế Yitao vào phòng vệ sinh, để lại Kris và Geunsuk bên bàn ăn.
Không khí nơi bàn ăn trở nên gượng gạo.
“Vậy,” Kris mở lời. “Um, làm sao mà cậu biết Tao vậy?” Rồi anh cầm cốc nước của mình đưa lên miệng uống.
“Chúng tôi từng là tình nhân.”
Kris bị sặc. ‘Cái quái gì?’ “Xin lỗi nhưng mà cậu vừa bảo gì cơ?”
Geunsuk nhìn chằm chằm vào Kris rồi lặp lại. “Chúng tôi là tình nhân. Tao không…”
“Tao là gay?”
“Tôi tưởng cậu ấy… xin lỗi anh. Tôi cứ đinh ninh rằng cậu ấy đã nói chuyện này với anh rồi. Mong anh đừng vì thế mà sa thải cậu ấy/”
“Không, tôi sẽ không sa thải cậu ấy. Việc này đối với tôi không thành vấn đề. Hai nhân viên của tôi cũng là đàn ông, và họ cũng yêu nhau.”
“Ồ, vậy thì tốt rồi. Tao mà biết chắc cậu ấy giết tôi mất.” Geunsuk thở phào nhẹ nhõm. “Um, chúng tôi từng là người yêu.”
“Từng là?”
“Đúng vậy, một vài năm trước tôi đã gây ra lỗi lầm lớn và rồi chúng tôi chia tay. Sau đó Tao đã tha thứ cho tôi và cho phép tôi làm bạn với cậu ấy.” Trên khuôn mặt điển trai hiện lên một nụ cười. “Điều tôi hối hận nhất, chính là đánh mất cậu ấy.”
Kris không rõ tâm trạng mình lúc này như thế nào nhưng anh từ chối đáp lại Geunsuk.
“À mà,” Geunsuk ngước lên nhìn Kris. “Anh có phiền không nếu thỉnh thoảng tôi hẹn cậu ấy ra ngoài?”
Câu nói “Không được” đã suýt nữa vuột ra khỏi miệng Kris nhưng anh chợt nhận ra, mình ngoài tư cách là ông chủ ra thì chẳng là gì của Tao cả. Tao cũng làngười, cậu ấy có quyền được đi ra ngoài cùng bạn bè.
"Um."
“Chúng tôi chỉ là bạn thôi.” Geunsuk mỉm cười. “Nếu anh lo về chuyện đó.”
“Tôi không lo về chu…”
“Vậy thì việc này không thành vấn đề phải không?”
“Tôi… Không, tất nhiên là không rồi.”
“Vậy được rồi.”
Một lúc sau, Tao bế Yitao quay lại bàn ăn.
“Tao,” Tao kéo ghế ngồi xuống và nhìn Geunsuk.
“Hm?”
“Em có muốn đi chơi với anh không?”
Đôi mắt Tao mở to hết cỡ. “Dạ?”
“Đi chơi, đi xem phim, ăn tối… tất nhiên là như những người bạn với nhau.”
Tao lưỡng lự một lúc rồi đảo mắt sang nhìn Kris “Nếu anh ấy đồng ý thì…” Cậu cất tiếng hỏi. “Tôi đi chơi cùng Geunsuk có được không?”
‘Không đời nào.’ “Được thôi.” Nụ cười gượng gạo nở trên môi Kris. “Cậu đã chăm chỉ làm việc rồi mà.”
Ngừng một lát, anh tiếp. “Cậu cứ đi chơi thật vui vẻ.”
“Vậy,” Geunsuk lên tiếng. “Số của em là gì?” Anh rút chiếc di động từ trong túi mình ra.
“À, cái đó…” Cậu cầm lấy chiếc điện thoại mới cóng. “Kris vừa tặng em cái này…cho nên em không biết số.”
“Đây này.” Kris bất ngờ ghé sát người vào Tao để đưa cậu xem số điện thoại của mình làm cậu không khỏi đỏ mặt.
“Cảm ơn anh.” Tao gật đầu và đưa Geunsuk xem số của mình.
“Được rồi. Anh sẽ gọi cho em sau.”
“Dạ.” Tao mỉm cười.
---------------------------------------------------------------------
Sau bữa trưa, Kris, Tao và Yitao tạm biệt Geunsuk và trở về nhà. Yitao muốn Tao chơi với mình nên đã kéo cậu lên phòng và chơi thú bông.
Kris trở về phòng. Treo áo khoác lên mắc, anh chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Anh không thể hiểu tại sao mình lại không muốn Tao hẹn hò cùng Geunsuk. Tao chỉ là bảo mẫu cho con trai anh và là một người bạn không hơn không kém, nhưng chuyện này thực sự làm anh khó chịu.
Anh ngồi vào bàn, cầm lấy bút chì và tập giấy trắng. Kris bắt đầu vẽ lên trang giấy trắng nhưng dường như anh chẳng có tí cảm hứng nào. Thở dài, anh đặt bút xuống bàn rồi nhìn vào tấm hình đặt trên bàn. Trong bức ảnh là hình anh và người vợ quá cố cổng lễ cưới, tay nắm chặt tay, mỉm cười với nhau. Bất giác, Kris mỉm cười khi nhớ về những kỉ niệm đã qua.
'Tai...Anh không hiểu mình bị làm sao nữa.'
Chợt có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Cánh cửa mở ra, Tao bước vào cùng Yitao, trên tay là một khay nhỏ với cà phê và bánh quy.
Tao mỉm cười. “Chào sếp. Tôi nghĩ anh sẽ muốn uống chút cà phê đấy. Tôi vừa mới học cách pha cà phê. Và Yitao muốn mang bánh quy đến cho anh.”
Kris nở nụ cười đáp lại. “Cảm ơn cậu.” Tao bê chiếc khay lên và đặt cốc cà phê và đĩa bánh quy lên bàn. Kris mỉm cười và bế bổng con trai mình lên, và đặt thằng bé ngồi trong lòng mình. Gấu trúc nhỏ nhìn chằm chằm vào bức phác họa của cha.
“Con có muốn vẽ không?”
Yitao gật đầu. Kris lấy ra một tờ giấy mới. “Của con đây.”
Yitao cầm lấy chiếc bút chì trên bàn Kris.
"Cảm ơn cha."
Bốn con mắt của Kris và Tao mở to. Họ nhìn nhau rồi lại nhìn Yitao.
"Thằng bé lại nói rồi!" Tao vỗ tay tán thưởng.
"Yitao!" Tao nhướn người lên làm trái tim Kris lỡ một nhịp. "Cháu có thể nói Tao không?"
Gấu trúc nhỏ nhìn Tao thật lâu.
"Tao. T-ah-ow. Tao. Cháu có thể gọi tên chú không?" Chàng bảo mẫu mỉm cười, chờ đợi Yitao gọi tên mình.
Yitao gật đầu.
"Mẹ!"
"Đúng rồi…Hả? Cái gì?!" Đôi má Tao đỏ rần lên.
Kris cười lớn và kéo Yitao lại gần.
“Tôi…đợi đã! K-không Yitao. Tao, không phải là --"
"Mẹ?" Yitao hướng ánh nhìn buồn bã làm Tao không khỏi đau lòng.
"Um…được rồi. Gọi là mẹ cũng không sao." Tao thở dài. Cậu không muốn bị gọi như thế nhưng vẫn quyết định ở Yitao gọi mình là “mẹ”.
“Cha, cha ăn bánh đi.” Yitao cầm lấy bánh quy và đưa cho cha mình. Kris nhận lấy chiếc bánh từ tay thằng bé và cắn một miếng.
“Cảm ơn con.”
Yitao lấy một miếng bánh khác và đưa cho Tao.
“Mẹ, mẹ cũng ăn bánh đi.”
Mặt Tao vẫn không ngừng ửng đỏ. “Cảm ơn…Yitao.” Cậu nhỏ giọng.
--------------------------------------------------------------------------------
Yitao ngày càng nói nhiều hơn làm cho mọi người trong biệt thự rất vui. Nhưng gấu trúc nhỏ vẫn gọi Tao là mẹ và Tao vẫn chưa thể quen với cách gọi này. Sehun, Chen, Chanyeol và cả Baekhyun đều cười khi biết Yitao gọi cậu là mẹ thay vì gọi tên thật và đã bị Xiumin cho một trận. Chàng đầu bếp nghĩ cách gọi đó rất đáng yêu và bảo Tao rằng gọi thế cũng không sao.
Geunsuk tới giờ vẫn chưa gọi điện cho Tao nên Kris có chút nhẹ nhõm. Anh đang ngồi bên bàn đọc báo thì thấy Xiumin bước vào.
“Sếp, anh muốn uống loại cà phê gì?”
“Hm, loại cà phê Tao làm cho tôi là gì vậy?”
“À đó là yuanyang.”
“Tôi sẽ uống loại đó.”
Xiumin gật đầu và bắt đầu pha cà phê. Tao tiến vào cùng với Yitao. Gấu trúc nhỏ trên tay đang cầm một quyển sách khiến Kris nghiêng đầu nhìn theo.
“Con đang đọc gì thế?”
“Hm,” Yitao leo lên chiếc ghế bên cạnh cha mình. “Đây là câu chuyện về Thỏ Peter.” Cậu nhóc giơ quyển sách lên. “Chút nữa mẹ sẽ đọc cho con nghe đấy.”
"Mẹ! Mẹ sẽ đọc chuyện con thỏ cho con nghe chứ?" Yitao hỏi trong khi tay nhận lấy đĩa thức ăn Xiumin đưa cho mình. "Cảm ơn chú Xiumin!"
Xiumin nhéo má thằng bé. "Đáng yêu quá đi!".
Yitao mỉm cười và bắt đầu ăn trứng và bánh kếp của mình. Tao gật đầu nhìn gấu trúc nhỏ.
“Ừ…nhưng đợi con ăn sáng xong đã.”
“Vâng ạ.”
Một lúc sau Xiumin xin phép ra ngoài. Kris thôi không đọc báo nữa, anh hướng mắt nhìn về Tao và con trai mình.
“Cậu có nghĩ Yitao cần đi học không?”
Tao ngẩng đầu lên. “Um,” Cậu nhìn sang Yitao. “Tôi nghĩ vậy. Bây giờ thằng bé có thể nói rồi. Đi học sẽ giúp thằng bé phát triển tốt hơn. Nó sẽ có thể kết bạn và nói chuyện nhiều hơn.”
Kris gật đầu. “Tôi sẽ đăng kí học cho thằng bé.” Tao mỉm cười.
“Tôi nghĩ đó là một ý kiến hay đấy.”
"Mẹ, con ăn xong rồi!"
"Con ngoan lắm! Chú Xiumin mà biết thì sẽ rất vui." Cậu nở nụ cười ấm áp, tay xoa đầu cậu nhóc khích lệ.
"Giờ tôi phải tìm một ngôi trường tốt cho thằng bé."
"Cái đó --"
Đột nhiên một âm thanh vang lên chặn ngang lời nói của Tao. Điện thoại trong túi cậu reo lên inh ỏi.
“Xin lỗi anh. A lô?”
Một nụ cười hạnh phúc nở trên môi Tao khiến Kris tò mò không biết đó là ai.
"Tất nhiên rồi Geunsuk."
'Ồ…Geunsuk.'
Kris nhìn chăm chú từng hành động của cậu. “Em phải hỏi Sếp trước đã. Em sẽ gọi lại cho anh sau.” Rồi Tao dập máy.
“Anh ta nói gì vậy?”
“À, anh ấy mời tôi đi chơi.” Tao cất điện thoại vào trong túi. “Đi ăn tối.”
Kris từ chối đưa ra lời đáp.
“Tôi có thể đi không? Nếu anh không muốn thì tôi sẽ ở lại.”
“Hả? À không, không sao. Cậu cứ đi đi.” Kris cố gắng để không lộ ra sự thất vọng của mình. “Khi nào anh ta muốn…”
“Anh ấy bảo thứ 7 này sẽ đưa tôi đi.”
“Vậy được rồi.” Kris gật đầu.
“Thật sao?”
“Thật.”
Chàng bảo mẫu gật đầu. “Cảm ơn anh.” Rồi cậu thấy vạt áo mình bị ai đó níu lấy. Quay mặt nhìn xuống dưới, Tao thấy Yitao đang phồng má giận dỗi.
“Mẹ.” Thằng bé đưa quyển sách ra trước mặt Tao. “Mẹ phải đọc truyện cho con chứ.”
“Ừ.” Tao đứng dậy. “Đợi mẹ rửa bát đã.” Cậu thu dọn hết bát đĩa và đặt vào bồn rửa.
“Cha lên phòng đây.” Kris kéo ghế đứng dậy.
“Cha làm việc chăm chỉ nhé.” Yitao đứng lên ghế và cố gắng xoa đầu Kris nhưng do chiều cao của anh khiến thằng bé không thể với lên đỉnh đầu được nên Kris cúi người xuống để con trai xoa đầu mình.
“Cảm ơn con.” Anh mỉm cười nhìn thằng bé rồi ra khỏi phòng bếp.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Bước vào trong văn phòng của mình, Kris ngồi xuống ghế và thở dài.
“Mình bị làm sao thế này?”
Chợt có tiếng gõ cửa khiến anh có chút khó chịu nhưng rồi cũng lên tiếng.
“Mời vào.”
Sehun bước vào, trên tay cầm một tờ giấy.
“Chào Sếp.” Cậu đưa tờ giấy ra cho Kris xem. “Em đang nghĩ chúng ta có thể mua những thứ này cho căn nhà.” Cậu chỉ vào những chậu hoa trong tờ giấy. Sehun nhìn lên Kris, chờ đợi một câu trả lời nhưng Kris chỉ ngây người ra đó.
“Sếp?” Sehun lo lắng. “Sếp?”
“Hả?” Tiếng gọi của Sehun kéo Kris trở lại hiện thực. “Cậu vừa nói gì ấy nhỉ?”
“Anh…bị phân tán.” Sehun nhíu mày. “Có chuyện gì vậy Sếp?”
“Anh…hm, Sehun…anh không biết nữa. Anh không hiểu tại sao mình lại thấy thất vọng nữa.”
Sehun đã nhận ra có gì đó không ổn từ khi Kris trở về từ công viên với Tao và Yitao.
“Có chuyện gì sao Sếp?”
Kris ngập ngừng. Chuyện này không liên quan đến Sehun nhưng kể cho cậu ấy nghe chắc cũng không có hại gì.
“Tao và anh đã gặp bạn cậu ấy…khi bọn anh đến công viên.”
“À?”
“Thật ra…hắn ta là người yêu cũ của Tao. Hắn ta…”
“Đợi đã. Một chàng trai sao? Tao là gay á?”
“Ừ. Cậu không biết sao?”
“Tuyệt quá!” Sehun nhỏ giọng, làm Kris nhướng mày.
“Cái gì cơ?”
“À không. Vậy chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?”
“Anh không biết nữa. Anh cảm thấy rằng, mình không muốn để cậu ấy đi.”
Sehun nhíu mày. “Em không hiểu.”
“Người yêu cũ của Tao mời cậu ấy đi chơi. Họ chỉ đơn thuần là bạn bè thôi…nhưng…anh không biết.”
“Hay anh đang ghen.”
Đôi mắt Kris mở to. “Ghen? Làm sao có thể chứ? Anh thẳng mà.”
“Em nghi ngờ lắm.” Sehun nói thầm.
“Hả?”
“Không có gì. Um…em không biết. Có lẽ là vì Tao đã ở đây vài tháng rồi? Anh ấy chưa từng đi ra ngoài… Có thể anh không thích việc anh ấy ra ngoài…đặc biệt là với người yêu cũ?”
“Anh…không chắc nữa.”
Sehun gãi gãi đầu và thở dài. “Anh có thể bảo Tao đừng đi mà.”
Kris lắc đầu. “Anh không muốn làm thế. Anh không sở hữu cậu ấy… cậu ấy là bảo mẫu của con trai anh –“
“Em thấy là mẹ có vẻ thích hợp hơn đấy.” Sehun nhếch mép.
“Và là một người bạn. Cậu ấy đã làm việc rất chăm chỉ. Tao xứng đáng được ra ngoài.”
"Em…Um. Sếp, anh nói thế nào thì làm vậy đi. " 'Em biết anh đang thực sự cảm thấy thế nào mà.' Sehun thở dài. ‘Chắc chắn là ghen tị rồi.'
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đêm đó, Tao quyết định nhắn tin cho Geunsuk nói rằng Kris đã đồng ý cho cậu ra ngoài thay vì gọi điện lại cho anh. Chàng bảo mẫu nằm trên giường nghĩ ngợi.
‘Đây có phải ý hay không nhỉ?’
Cậu trở mình và cầm lấy chiếc di dộng.
‘Có lẽ mình nên hủy cuộc hẹn…nhưng anh ấy đã nói rằng mình có thể đi.’
Tao mở khóa điện thoại và bất giác mỉm cười khi thấy ảnh Kris ngủ gật ở công viên.
‘Sếp, ngủ ngon!'
--------------------------------------------------------------------------------------------
* Ý nói ảnh đang ghen lồng lộn :”>
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top