Chap 6
Hôm nay là ngày Kris trở về từ Nhật Bản. Tao hiện giờ đang ngồi trên chiếc giường trong phòng, tỉ mẩn đan chiếc khăn len cho Kris.
“A!” Tao khẽ kêu. Mặc dù đã làm theo sách hướng dẫn nhưng tay cậu vẫn bị kim đâm tới 5 lần. Cậu thở dài, nhưng vẫn cố gắng khâu cho xong. Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu cũng gắn được hình trái tim lên chiếc khăn. Dù Tao vẫn thấy hơi kì khi khâu hình trái tim lên chiếc khăn tặng Kris nhưng thật sự là chẳng còn cái gì khác để gắn vào nữa.
Tao ngắm nhìn chiếc khăn trong tay và mỉm cười. ‘Trông khá ổn đấy chứ…ha!’ Rồi cậu đứng dậy, đi đến văn phòng của Kris và đặt chiếc khăn lên bàn. Cậu chắc anh sẽ biết ai đã đan nó thôi nên không hề viết tên mình lên.
‘Đây là điều cuối cùng mình có thể làm.’ Tao thở dài. ‘Dù sao thì mình đã cư xử quá đáng.’
Cậu luôn biết rằng nếu như mình hét lên với Kris, cậu sẽ bị đuổi việc. Cậu cũng biết đó là việc làm sai, nhưng tâm trí cứ thôi thúc cậu làm vậy. Thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, Tao bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Đột nhiên có tiếng bước chân ngày càng gần nơi cậu, Tao quay đầu lại và thấy Yitao đang chạy về phía mình, mắt nhóc con đã ướt đẫm nước.
“Yitao? Có chuyện gì vậy?” Tao quỳ xuống để thằng bé vòng tay qua cổ ôm lấy mình. “Cháu tìm chú sao?” Gấu trúc nhỏ chỉ biết gật đầu. Cậu mỉm cười, xoa đầu thằng bé trấn an: “Đừng khóc, chú lúc nào cũng ở đây mà.” Nói rồi cậu bế thằng bé đứng lên và bước đi. Mải cười đùa với đứa bé, Tao đã không cẩn thận va phải một thân hình cao lớn. Cậu ngước lên thấy Kris cùng Chanyeol đang đi về phía văn phòng mới vội đặt Yitao xuống và cúi đầu chào anh. Như một phản xạ có điều kiện, thấy cha, Yitao liền chạy ra nấp ở phía sau Tao. Nhận thấy ánh mắt sợ sệt của con trai, Kris không khỏi thở dài mà quay đi.
“Cậu chủ,” Kris quay lại nhìn chàng bảo mẫu. “Ah…anh định sa thải tôi sao?”
“Hm?” Kris nhíu mày. “Sao tôi lại làm thế chứ?”
“Trước khi anh rời đi Nhật, tôi đã hét với anh, tôi biết là mình đã sai nhưng mà tôi --”
“Tao…không sao đâu.”
Tao ngạc nhiên. “Không sao? Nhưng tôi --”
“Tao, không sao cả. Tôi sẽ không đuổi việc cậu.” Kris mở hành lí của mình ra và đưa một chiếc hộp nhỏ cho Tao. “Tặng cậu.”
“T-Tôi sao?” Tao đưa tay nhận lấy chiếc hộp. Bên trong chiếc hộp đựng những chiếc kẹo rực rỡ sắc màu. “Whoa! Cảm ơn anh!” Kris quỳ xuống, lấy ra một chiếc hộp nữa và để trước mặt Yitao. Đó cũng là một hộp chứa đầy bánh kẹo và thêm cả một con khủng long nhỏ xinh nữa. Yitao ngập ngừng không muốn nhận, thằng bé nhìn Tao cầu cứu. Tao mỉm cười vỗ vỗ đầu nó, ý muốn cậu bé nhận hộp quà ấy. Yitao nghe lời tiến lên trước và cầm hộp quà lên. Nhưng khi Kris định đưa tay xoa đầu thằng bé thì nó liền chạy nhanh về phía Tao, một mực bài xích hành động thân mật của cha. Kris không khỏi thất vọng, anh cứ nghĩ nếu như tặng thằng bé quà thì nó sẽ mở lòng mà thân với anh hơn. Không ngờ kế hoạch này lại thất bại thảm hại như vậy.
Tao lên tiếng cứu cánh “Yitao…sao cháu không ôm cha một cái đi...hm?”
Yitao nhìn chàng bảo mẫu của mình mà lắc đầu lia lịa. Kris cười khổ, đứng dậy, nhận lấy hành lí từ tay Chanyeol và đi thẳng về phòng. Chờ bóng người kia đã khuất sau cánh cửa, Tao cúi người bế Yitao lên.
‘Yitao chắc hẳn vẫn còn sợ Kris lắm…mình phải cố gắng hơn nữa mới được.'
Tao quay lại và nói với Chanyeol. “Mình có mua quà cho hai cậu, để mình về phòng lấy.” Dứt lời, cậu bế Yitao về phòng để lấy quà. Chân cậu bước đi nhưng tâm trí vẫn suy nghĩ điều gì khác.
‘Hi vọng Kris sẽ không sao.’
-------------------------------------------------------------------------------------------
Kris bắt đầu gỡ bỏ hành lí của mình. Chuyện lúc trước chợt hiện ra trong tâm trí anh. Nghĩ về lúc đó, Kris không ngăn nổi mình rơi một giọt nước mắt.
‘Tao nói đúng…mình là loại cha gì vậy?’
Sau khi xong việc, anh đi xuống văn phòng để sắp xếp tài liệu từ chuyến đi tới Nhật Bản. Vào trong phòng, đặt đống giấy tờ lên bàn, bỗng anh nhận ra một thứ khác lạ ở trên bàn. Nhận ra đó là một chiếc khăn đã được đan và gấp gọn gàng, Kris nâng nó lên xem. Những đường chỉ có hơi rối nhưng cũng tạm được. Thấy trên chiếc khăn còn gắn một họa tiết màu hồng, anh nghiêng đầu xem đó là gì.
‘Trái tim à?’ Kris mỉm cười. ‘Tao thật đáng yêu!’
--------------------------------------------------------------------------------------------
Vài tuần trôi qua, tình cảm giữa Tao và gấu trúc nhỏ ngày càng thêm khăng khít. Một ngày nọ, Tao vào phòng tìm Yitao nhưng cậu bé lại không có ở đó.
“Yitao?”
Tao nhìn quanh phòng rồi vào phòng tắm tìm nhưng đều không thấy nhóc con ở đâu. Cậu bắt đầu lo lắng.
“Thằng bé đi đâu mất rồi?”
Sau khi rời phòng của Yitao, cậu chạy dọc hành lang tìm thằng bé. Từ xa, cậu thấy có cánh cửa đang mở liền nhanh chóng bước đến căn phòng và thấy Yitao đang ngồi trên một chiếc ghế bành, chăm chú quan sát vật gì đó.
“Chú vào nhé Yitao?” Tao lên tiếng hỏi. Nhận được cái gật đầu của Yitao, chàng bảo mẫu bước vào phòng. Đó là một thư viện nhỏ với một cái lò sưởi và hai chiếc ghế bành đen tuyền. Tao tiến vào và ngồi xuống bên cạnh Yitao. Thấy khuôn mặt bầu bĩnh của đứa bé lộ rõ vẻ buồn bã, Tao nhìn về đằng trước và nhận ra một bức tranh vẽ con mèo mẹ đang chăm sóc đứa con của mình.
“Cháu nhớ mẹ sao Yitao?” Tao cất tiếng hỏi nhẹ đủ để Yitao nghe thấy. Gấu trúc nhỏ gật đầu trong tiếng nấc. Nhìn thằng bé như vậy, trái tim cậu không khỏi nhói đau. Tao xoa đầu Yitao, lấy tay gạt đi những giọt lệ trên khuôn mặt đứa bé bốn tuổi.
“Không sao đâu Yitao. Mẹ cháu đang dõi theo cháu từ trên thiên đường đấy. Mẹ là thiên thần mà.” Cậu mỉm cười. “Cười lên đi, mẹ luôn muốn thấy cháu cười mà.” Yitao gật gật đầu và nở một nụ cười.
“Và mẹ sẽ rất vui nếu cháu có thể nói.” Tao nói.
‘Mình thông minh quá đi.’
Yitao hướng mắt nhìn quyển sách trong tay mình làmTao cũng nghiêng đầu nhìn theo.
“Hm,” Tao lấy cuốn sách từ tay Yitao. “Cháu biết đọc à?” Gấu trúc nhỏ lắc đầu rồi lấy tay mở ra một trang sách vẽ chú mèo mẹ. “À…mẹ hay đọc sách cho cháu nghe à?” Yitao gật đầu. “Vậy cháu có muốn chú đọc cho cháu không?”
Yitao lộ rõ vẻ vui mừng, thằng bé nhổm dậy và bò lên ngồi trong lòng Tao.
“Xem nào.” Tao mở sách ra và bắt đầu đọc. Thỉnh thoảng cậu dừng lại và hỏi Yitao vài câu hỏi để xem thằng bé có chú ý nghe không. Thật đáng ngạc nhiên là Yitao rất chú ý, nhóc con còn thể hiện xem câu chuyên đang diễn biến như thế nào nữa làm Tao khen đứa bé không ngớt.
“Yitao, cháu thông minh quá!”
Đúng lúc đó, Kris đang đi xuống dưới hành lang và nghe thấy những âm thanh phát ra từ thư viện. Anh lén nhìn qua cửa và thấy con trai cùng bảo mẫu của nó đang rất vui vẻ đọc truyện. Kris mỉm cười, anh nhẹ nhàng đóng cửa và quay trở lại làm việc.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tháng Hai đã tới, Tao vẫn đều đặn gửi tiền về cho dì Lin và cậu rất vui khi biết được tin tình hình sức khỏe của gia đình đang tiến triển. Một ngày, cậu đi xuống dưới nhà bếp và nhìn thấy chàng đầu bếp đang trầm tư suy ngẫm điều gì.
“Anh đang tính làm gì vậy?” Tao hỏi.
“Hm? À,” Xiumin lật qua lật lại các trang sách. “Anh định làm bánh.”
“Bánh ạ?”
“Là cho Yitao. Thứ Hai tới này sẽ là sinh nhật của thằng bé. Anh đang nghĩ xem nên làm bánh gì. Em nghĩ Yitao thích bánh gì?” Xiumin lật trang sách để Tao thấy hình chiếc bánh. “Bánh dâu hay bánh hoa quả?”
Tao nhìn những chiếc bánh. “Em nghĩ thằng bé sẽ thích ăn bánh dâu đấy.”
Xiumin gật đầu “Được rồi. Ngày mai anh sẽ bắt đầu làm bánh. Cảm ơn em, Tao.” Rồi anh mỉm cười nhìn chàng bảo mẫu.
“Không có gì ạ.”
Tao rời phòng bếp và bước đến phòng Yitao. ‘Vậy thứ Hai này là sinh nhật của Yitao. Thằng bé sắp lên 5 rồi!’ Cậu gõ cửa phòng và bước vào. Yitao đang ngồi bên bàn, bên cạnh xếp đầy bút chì màu và giấy trắng, cặm cụi vẽ tranh. Tao tiến lại gần và ngó xem những bức tranh mà Yitao đã vẽ.
“Bức tranh đáng yêu quá!” Tao chỉ vào con rồng đỏ. “Cháu vẽ cha phải không? Cha cháu thích rồng lắm đấy.” Yitao gật đầu và tiếp tục vẽ tranh. Dường như thằng bé vẫn rất yêu cha, nó chỉ sợ tiếp xúc với cha thôi. “Cháu có muốn đưa cho cha không? Chắc chắn cha cháu sẽ thích lắm đấy!” Tao lấy một chiếc bút màu đỏ và đưa cho Yitao. “Đây, cháu viết lời nhắn cho cha đi.”
Yitao nhìn chằm chằm vào chiếc bút màu, nghiêng nghiêng đầu không hiểu mình phải làm gì.
Tao cầm một tờ giấy trắng và viết lên đó. “Đây, cháu hãy viết là Gửi Cha, Từ Yitao nhé. Rồi chúng ta cùng đưa cho cha cháu.”
Yitao nhìn tờ giấy rồi viết lại những chữ trên đó. Viết xong, chú nhóc đưa cho Tao xem. “Tuyệt quá! Cha cháu sẽ thích lắm đây!” Cậu đưa lại cho thằng bé. “Cháu đưa cho cha đi nhé.” Gấu trúc nhỏ nhanh chóng lắc đầu và lấy lại bức tranh, giấu vào trong lòng mình.
“Đừng lo Yitao. Chú luôn bên cạnh cháu mà.” Tao đứng dậy và đưa tay ra “Chúng ta đi nào.”
Yitao ngập ngừng nhưng rồi cũng cầm lấy bức tranh và nắm tay Tao đi về văn phòng của Kris. Đến căn phòng, Tao gõ lên cánh cửa.
“Mời vào.”
Tao mở cửa phòng và để Yitao vào trước. Kris ngước lên nhìn, thấy con trai tự nhiên đến tìm mình, anh cất tiếng hỏi. “Có chuyện gì sao?”
Tao lắc đầu, cúi nhìn gấu trúc nhỏ. “Đi lên đi Yitao.”
Yitao vừa nhìn thấy cha liền trốn ra sau lưng bảo mẫu của mình . “Không sao đâu Yitao. Cho cha xem bức vẽ của cháu đi.”
Gấu trúc nhỏ tiến lên phía trước và chìa bức vẽ giấu sau lưng đưa cho cha mình. Kris cúi người nhận lấy bức tranh.
“Yitao, bức vẽ đẹp quá." Anh nhìn con trai. "Con vẽ tặng cha sao? Cha có thể giữ nó không?”
Yitao mỉm cười và gật đầu. Thằng bé bước tới gần anh hơn, chỉ vào con rồng đỏ trong tranh và lại chỉ vào Kris, mong rằng anh sẽ hiểu ý mình.
“Con vẽ cha sao?”
Gấu trúc nhỏ lại gật đầu.
“Trông cha có đẹp trai không?” Anh cất tiếng hỏi làm cậu bé cười khúc khích. Kris cũng mỉm cười. Anh rất hạnh phúc, vì cuối cùng con trai cũng mở lòng với anh rồi. Anh ngước lên thấy Tao đang thì thầm gì đó với con trai mình. Rồi Yitao bước đến gần anh, dang tay ôm lấy anh. Kris vô cùng ngạc nhiên nhưng rồi cũng quàng tay ôm thằng bé thật chặt. Cái ôm này, đã bao lâu anh chưa được cảm nhận? Niềm hạnh phúc trào dâng làm người đàn ông vốn lạnh lùng như dần tan chảy.
Ra khỏi vòng tay của cha, nhóc con cũng tiến đến bên Tao và ôm cậu thật chặt như không muốn cậu cảm thấy lạc lõng. Dường như cảm thấy ngượng ngùng, thằng bé bỏ tay ra khỏi cổ Tao và chạy nhanh ra khỏi phòng làm hai người lớn phải bật cười. Kris đứng dậy, bước đến chỗ Tao và cất tiếng hỏi.
“Là ý của cậu?”
“Vẽ tranh không phải ý của tôi, nhưng mà đưa bức tranh cho anh là ý của tôi.”
“Cảm ơn cậu.”
“Dạ?”
“Tôi nói ‘Cảm ơn cậu’. Đã lâu lắm rồi thằng bé chưa ôm tôi lấy một lần. Tôi cứ nghĩ rằng Yitao sẽ mãi ghét tôi và sợ khi lớn lên nhóc con sẽ càng thêm ghét người cha này.”
“Thằng bé không ghét anh. Yitao nhớ anh, nhưng lại sợ anh. Anh nên dành chút thời gian bên con trai. Chuyện anh lớn tiếng với nó hai năm trước chỉ là tai nạn--”
“Sao cậu biết?” Kris nhíu mày. “Chuyện tôi mắng Yitao?”
“Xiumin và những nhân viên khác đã kể cho tôi nghe.”
Dừng lại một lát, cậu tiếp tục.
“Anh nên dành thời gian bên Yitao. Thằng bé đã mất mẹ rồi, thêm việc anh lúc nào cũng bận bịu như thế chẳng phải là nó như mất đi cả cha lẫn mẹ sao?”
Những tưởng Kris sẽ phản bác nhưng anh lại chẳng nói gì. Để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, cậu nhớ lại việc Xiumin bảo anh ấy phải làm bánh mừng sinh nhật Yitao và hỏi.
“Anh tính làm gì cho sinh nhật của Yitao chưa?”
“Anh không bận việc nữa đấy chứ?” Tao hi vọng câu trả lời sẽ là không. Nếu như sinh nhật của con trai mà anh còn không tham dự nữa thì thật hết cách.
Kris nhìn xuống chiếc lịch bàn ghi đầy lịch trình. Anh kiểm tra ngày 4 tháng 2 và thấy rằng hôm đó mình sẽ có một buổi họp quan trọng. Kris đặt giấy tờ lên trên để che đi tờ lịch và trả lời
“Không. Tôi rảnh.”
Khuôn mặt Tao rạng rỡ. “Thật à? Tốt quá!! Vậy anh nghĩ thằng bé sẽ muốn làm gì vào ngày sinh nhật của mình?”
“À…cái đó…tôi không chắc.” Anh thật sự không biết mình nên làm gì. Con trai anh sẽ muốn làm gì, đi đâu, anh thật không rõ.
“Hm,” Tao trầm tư. “À! Lotte world! Anh đưa thằng bé đến đi! Tôi chắc nó sẽ thích lắm.”
Kris gật đầu. “Được đấy. Lotte World, đã lâu lắm tôi chưa đến đó rồi.” Anh nở một nụ cười ấm áp. Chàng bảo mẫu ngây người một lát, đôi má ửng đỏ. Cậu quay người bước ra khỏi phòng.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Tôi còn phải giặt đồ...” Tao giải thích. Cậu ra ngoài và đóng cửa phòng lại. Cậu vừa cất bước đi vừa cố điều chỉnh nhịp thở của mình. Đặt tay ngăn những nhịp đập trái tim ngày một tăng nhanh, cậu cố kiềm chế bản thân lại. Tao lắc đầu và đi đến phòng giặt.
‘Giặt đồ, giặt đồ. Mình phải giặt đồ.’
-----------------------------------------------------------------------------------
Note: Mừng sinh nhật muộn HunHan :D Mấy ngày hôm nay mạng nhà mình hỏng nên không thể post chap đúng thời hạn ;_; Chap tiếp theo mình post sẽ là vào ngày 2/5 tức sinh nhật của chàng bảo mẫu Huang Zi Tao. Mình sắp thi cấp III nên ít thời gian online hơn và sẽ ít post chap mới hơn. Nhưng chắc chắn mình không bỏ fic, sau khi thi xong sẽ up fic đầy đủ ^^ Author không bỏ fic thì reader cũng đừng bỏ author nha :X I love u all <3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top