1
Tác giả: 森小墨
Sảnh chờ sân bay.
Giọng nữ phát thanh không ngừng máy móc vang lên những tin tức về các chuyến bay.
Từng lần từng lần một ngầm quan sát khung cảnh, Justin lo lắng nhìn đám người ở bàn tiếp tân, thỉnh thoảng lại ló đầu ra nhìn xung quanh, có nhiều người đi ra như vậy, thế nhưng lại không phải là người mà cậu đang đợi.
"Sao còn chưa đi ra cơ chứ! Mấy giờ rồi?"
Justin hỏi người vẫn yên lặng từ nãy đến giờ ở bên cạnh mình, Phạm Thừa Thừa, liếc mắt nhìn đồng hồ, mở miệng:
"Còn 3 phút thôi. Không kịp rồi, chúng ta đi."
Phạm Thừa Thừa đẩy đẩy cánh tay Justin, hai người đồng loạt nhanh chân lui lại phía sau, đeo túi xách, bước đi vô cùng tự nhiên như những người khách du lịch bình thường, thế nhưng ánh mắt của hai người họ ở dưới cặp kính râm đang không ngừng quét tất cả những gió thổi cỏ lay xung quanh, bọn họ biết, thời gian sắp đến rồi.
Ngày hôm qua nhận được tin tức, chiều ngày hôm nay: ba giờ đúng, sát thủ August sẽ hành động ở sân bay này.
Nội dung tin tức quá ngắn, ngay cả đối tượng bị ám sát cũng không biết.
Sân bay lớn như vậy, người ra vào nhiều như vậy, Phạm Thừa Thừa và Justin chỉ hành động như mù quáng, thời gian đang dần trôi đến điểm hẹn, thế nhưng bọn họ vẫn không phát hiện ra bất kỳ kẻ khả nghi nào.
Toàn bộ sân bay trước sau như một bãi vận chuyển.
Ba giờ đúng.
Phạm Thừa Thừa cùng Justin đứng bất động, nhìn kim chỉ nam nhích đến vạch cuối cùng. Bọn họ đứng lại ở tại chỗ, chờ một tiếng súng hoặc là tiếng người kêu thảm thiết ở nơi nào đó truyền đến, bọn họ liền có thể sẵn sàng hành động.
Kim giây đã chạy qua một nửa đến lần thứ hai, vẫn không có động tĩnh gì. Justin thậm chí còn bắt đầu hoài nghi rằng có phải là bọn họ bị August trêu đùa tung tin giả rồi không, tức giận đến mức chuẩn bị quay về.
Nhưng mà đúng lúc này, túi áo lại rung lên một hồi, Justin tức giận lấy tay móc điện thoại ra, trên màn hình là số điện thoại vô cùng quen thuộc.
"Anh đã tới chưa? Anh ở...."
"Tầng hai, phía Đông, đường nối khu VIP với WC nam, điều động lực lượng bảo vệ đến hiện trường, nhanh lên."
Âm thanh của Chu Chính Đình ở trong điện thoại bị ép tới rất thấp, không có lấy một câu thừa thãi. Justin bị ngắt cuộc gọi còn có chút mơ hồ, thế nhưng đã phản ứng lại rất nhanh, ra ám hiệu cho những người tuần cảnh bên ngoài, gọi điện thoại thông báo cho Phạm Thừa Thừa.
Lúc này, Chu Chính Đình cúp điện thoại, đi từ trong WC ra, tháo khẩu trang, tiện tay ném vào bên trong thùng rác, hơi mở miệng hấp thụ không khí trong lành.
Vừa nãy trong phòng vệ sinh kia tràn ngập mùi máu tanh làm anh khó chịu.
Thực ra Chu Chính Đình chỉ vừa mới bước chân đến sân bay này được mấy phút trước khi sự việc xảy ra.
Anh biết August sẽ hành động là do Justin thông báo. Chu Chính Đình vốn không muốn nhúng tay vào những chuyện như thế này, thế nhưng Justin ở trong điện thoại khổ sở cầu xin anh lần này nhất định phải ra tay giúp đỡ, bị cậu nhóc làm nũng, Chu Chính Đình cũng là bất đắc dĩ mới đồng ý.
Chu Chính Đình trước khi ra tay cũng không phải là không có tính toán, anh đã liệu được rằng, cho dù có lợi hại đến thế nào thì August cũng sẽ không hành động ở trước mặt mọi người. Dù sao cậu ta là một sát thủ, không phải là côn đồ, cậu ta sẽ không vì giết một người mà làm rúng động tất cả.
Chu Chính Đình đoán rằng, nếu August xuất hiện ở sân bay, lại còn có thời gian xác định, tám phần mười là sẽ giết đối tượng khi máy bay hạ cánh. Có thể người bị August nhắm trúng là một nhân vật lớn. Chu Chính Đình dựa vào thân phận đặc biệt của mình mà đi thẳng vào đường nối VIP. Có thể là do trùng hợp, do có tầm nhìn hoặc là do bản năng đặc công mà Chu Chính Đình cảm thấy WC là một địa điểm tốt. Anh không lo lắng, cũng không liêc lạc với ai, một mình tiến vào. Sau khi nhìn thấy nhà vệ sinh được đặt tấm biển "Hiện tại đang vệ sinh, vui lòng không tiến vào", thì ý nghĩ của anh lại càng thêm kiên định.
Anh đặt tay vào túi áo, nắm chặt chuôi con dao nhỏ ở bên trong. Chu Chính Đình lặng lẽ nghiêng người tiến lên, vừa mới đi được hai bước liền nghe thấy bên trong một tiếng động.
Là tiếng của ống giảm thanh.
August ở ngay đây.
Chu Chính Đình lên tinh thần đề phòng.
Anh đem dao từ trong túi ra đặt ở trước người, cảnh giác nhìn từng cánh cửa trước mặt. Không gian này không quá lớn, anh lại chặn ở ngay trước cửa, August nhất định sẽ không có cách nào chạy thoát. Chu Chính Đình quyết định trốn ở mặt sau cánh cửa, chờ đợi thời cơ chạy ra.
Giờ khắc này, ở bên trong không gian này, chỉ có hai người bọn họ là còn sống, thế nhưng ngoài ý muốn tiến vào tranh đấu, không người nào dám phát sinh ra một tia hô hấp.
"Nói đi, có nhìn thấy biển báo ở ngoài không, tôi còn phải quét tước, mau ra ngoài đi!"
Chẳng biết từ lúc nào mà ở ngoài cửa xuất hiện một vị nhân viên lao công, xông tới hướng Chu Chính Đình, ra sức gọi. Chu Chính Đình chếch người liếc mắt nhìn lướt qua, thế nhưng một bóng người khác đã trực tiếp vượt qua tấm ngăn của WC nhảy xuống dưới.
Cậu ta chọn vị trí rất chuẩn xác, nhảy đến góc chết đằng sau lưng Chu Chính Đình. Chu Chính Đình lùi trọng tâm lại đằng sau theo bản năng, một tay hướng đến người cậu ta định tóm lấy. August phản ứng vô cùng nhanh nhạy, kéo người lao công đang đứng ở cửa đẩy ông ta về phía Chu Chính Đình chống đỡ lại sự công kích của anh. Cánh tay Chu Chính Đình đã ra đòn, không thể lập tức đổi phương hướng được.
Lấy người vô tội ra làm lá chắn chính là loại việc mà Chu Chính Đình ghét nhất, anh quay người điều chỉnh một giây, August không chút do dự mà chạy ngay ra ngoài. Chu Chính Đình nóng ruột liền nhắm thẳng vào cánh cửa WC đang hé mở kia, ném chiếc dao nhỏ vẫn cầm ở tay văng ra ngoài găm lên trên cánh cửa. Ván cửa đột nhiên bị va chạm bởi cường độ lớn, gần như đóng sầm lại trước mắt August. Thế nhưng một tích tắc sau cậu ta đã có thể nghiêng người nhảy trước một bước ra ngoài.
Cánh cửa tùy tiện đóng lại theo quán tính, đồng thời cũng khép lại trận giao đấu ngắn ngủi này. Chu Chính Đình chăm chú nhìn cánh cửa vài giây, vô vọng thán phục khẩu khí của người kia.
Nếu là sát thủ đẳng cấp có thể biến mất trong vòng một giây trước mắt mình, thì cũng có thể đã thay quần áo xong xuôi rồi. Chu Chính Đình cảm thấy bây giờ có đuổi theo tìm cậu ta cũng chỉ là mò kim đáy bể. Anh quay người lại nhìn người lao công còn đứng ở bên cạnh, người đang dựa cả người vào tường mà run run nhìn mình.
"Đừng sợ, cảnh sát lập tức tới ngay."
Bất kể nói thế nào thì ông ta cũng chỉ là một người vô tội, cho dù là làm hỏng chuyện tốt của anh thế nhưng Chu Chính Đình vẫn là nhẹ nhàng an ủi.
Thế nhưng người kia do sợ quá mà không nói nên lời, ông ta run run chỉ chỉ vào bên trong, Chu Chính Đình nhìn theo hướng ngón tay ông ta chỉ, trên sàn là một vũng máu lênh láng. Vẻ mặt Chu Chính Đình không thay đổi nhiều lắm, anh vòng qua vũng máu bước vào bên trong hai bước, còn không quên quay đầu lại nhắc nhở.
"Đại thúc, ông đừng nhìn, ra ngoài chờ cảnh sát trước đi."
Vị đại thúc kia không còn khả năng suy nghĩ thêm gì nữa, nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Chu Chính Đình thở dài, lấy khẩu trang từ trong túi ra nhanh chóng đeo vào, anh không thích mùi thi thể.
Nhưng bởi vì tính chất công việc, không thể nói không thích là sẽ không tiếp xúc. Chu Chính Đình bất đắc dĩ đứng ở trước ván cửa, dùng tay đẩy một cái, quả nhiên là bị khóa từ bên trong. Anh không chút do dự nghiêng người sang một bên lấy cùi chỏ huých mạnh, loại cửa này rất dễ bị phá.
Cửa vừa mở ra, Chu Chính Đình nhìn thấy bên trong là một người đàn ông đang ngồi đối diện mình trên bồn vệ sinh, mắt còn không nhắm lại, trừng trừng nhìn anh. Anh còn cảm thấy vô cùng quái lạ, nhíu hàng lông mày giữ một khoảng cách.
Anh không mang theo găng tay chuyên dụng, không thể tùy tiện chạm vào xác chết. Nhưng Chu Chính Đình dùng tầm mắt quét nhanh một hồi đã xác định được nguyên nhân cái chết là do một lỗ hổng ở huyệt thái dương, khoảng cách bị bắn rất gần.
Ra tay rất mạnh bạo.
Đây là phán đoán của Chu Chính Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top