Mười bốn
--
Trời khá lạnh, từng đợt gió dồn qua khe cửa sổ, số còn lại đọng lại trắng xoá ngoài khung. Jungkook cẩn thận vấn khăn quanh cổ, một phần vì nhiệt độ ngoài trời, đa phần là vì vết hickey rõ ràng kia. Cậu không nhớ vì sao nó lại ở đó, nhưng có thể là từ bữa tiệc hôm nọ, không khí hôm đó cũng khá mông lung mà.
Bữa tiệc hôm nọ.
Jungkook nhắm mắt lại rồi thở dài. Cậu có thể nhớ được toàn bộ, nhưng tâm trí thì lại phân vân không biết đó có phải một giấc mơ không. Những gì cậu làm với Jimin vẫn không cảm giác thật lắm. Còn không thật hơn vì sự tự tin lúc đó của cậu, dù là có đổ tại hơi men đi chăng nữa.
Jungkook nhớ rõ đôi môi của người kia, và cậu đã ngại ngùng thế nào lúc ban đầu. Và Jimin cũng đã thấu hiểu thế nào, dẫn dắt cậu từ từ vào nhịp thở. Cách Jimin cầm tay cậu luồn vào áo anh, và làn da anh thật mềm mại dưới từng đầu ngón tay cậu.
Và làm sao quên được tiếng thở gấp của anh khi bị Jungkook dồn vào góc bếp, hay tiếng rên nhỏ đầy tiếc nuối khi cậu dứt môi khỏi cổ anh. Jungkook nuốt nước bọt, hơi thở lung lay khi nhớ lại lúc cậu nắm tóc anh hơi giật nhẹ ra sau, làm đường nét chiếc cổ thanh mảnh của Jimin hiện ra, và cả cách anh rên rỉ nữa.
Giọng Jimin đẹp như chính anh vậy, hơi thở dồn dập kèm với tiếng rên của anh vẫn còn vương vấn bên tai Jungkook. Cả hai xém chút nữa đã đi quá xa rồi, tới mức độ Jungkook cùng Jimin ở trên giường, áo người nhỏ hơn còn được cởi ra vứt trên sàn nhà. Và Jungkook nhớ là áo anh cũng gần như vậy.
Cậu trai nhớ lại nụ hôn của mình trên rốn người kia, còn tay thì bận lần mò nơi cúc quần. Nhưng rồi cậu dừng lại, vì cảm giác sai trái hiện hữu.
Jungkook chỉ mới uống một chai, vẫn còn rất tỉnh táo, còn Jimin thì đã say đến mức không thể đi đường thẳng được. Như vậy không công bằng. Jungkook kết luận là như thế. Suy nghĩ của Jimin chắc hẳn đã mờ mịt đến độ không đưa ra được quyết định đúng nữa. Cậu không muốn lợi dụng anh như vậy. Dù có muốn tiếp tục như thế nào, cậu cũng dừng lại, và cậu nhớ là cậu đã hôn anh thật dịu dàng. Lúc Jungkook rời khỏi giường thì Jimin cũng gần như ngất đi vài phút sau đó.
Và Jungkook biết mình đã làm đúng, vì Jimin đã gục hẳn vì say, nếu cậu còn tiếp tục thì chắc chắn sau này chỉ thấy tệ thôi.
Jungkook thở dài, tay nguệch ngoạc vài nét bút chì trên bảng vẽ. Hôm nay không có tiết, nên cậu xuống quán cà phê trong khuôn viên trường, theo sự thuyết phục của Taehyung. Cậu không kể cho Taehyung biết chuyện ở buổi tiệc; nói thật thì, ảnh có nghe chắc cũng không tin đâu.
Người khép kín như Jungkook mà như vậy với người như Park Jimin ư? Nực cười.
Jungkook hớp một chút cà phê vừa ra, đặt ly xuống, thở dài. Tay gãi nhẹ cổ tay bên kia, cậu vô thức cấu nhéo phần da ở đó, để rồi ngừng lại khi nghe tiếng bước chân về phía mình, Jungkook đưa tay xuống dưới bàn để che đi mấy vết cấu đỏ au đó.
Mắt cậu mở to đầy ngạc nhiên khi thấy một chiếc bánh nhỏ đang trượt trên mặt bàn về phía cậu, Jungkook nhìn lên và mỉm cười khi thấy người barista, Heejin, đứng cạnh cậu.
"Quán mời đấy." - Cô cười cười, đoạn đưa tay vén tóc ra sau tai rồi lại cho tay vào túi áo sweater mà cô đang mặc. - "Nhìn ông có vẻ buồn, nên tôi muốn làm gì đó."
Jungkook chậm rãi gật đầu, nụ cười vẫn ở trên môi, cậu kéo cái bánh về gần hơn.
"Cảm ơn nhé." - Cậu gật đầu theo ý nói, ra hiệu cho cô ngồi xuống. Thường thì cậu sẽ thích một mình hơn, nhưng cô này thì khá tốt tính. Dù ấn tượng đầu tiên có hơi tiêu cực, nhưng sau đó cậu nhận ra là do mình đã quá căng thẳng thôi.
"Không có gì." - Heejin mỉm cười đáp lại, cô đưa mắt nhìn thoáng qua bảng vẽ của người kia. "Đẹp ghê đó! Ước gì tôi cũng vẽ được như thế."
Jungkook cũng nhìn xuống bản vẽ, bản phát hoạ khá chi tiết về quán cà phê. Cậu lại hớp một ngụm đồ uống của mình và gật nhẹ đầu.
"Tôi chắc là bà muốn thì sẽ làm được thôi. Không bao giờ là quá trễ để học hết." - Cậu gợi ý, Heejin chỉ nhún vai và nhìn ra cửa sổ.
"Giờ tôi bận học quá rồi, chẳng thêm được gì vào thời khoá biểu đâu." - Cô thở dài. - "Chắc là tốt nghiệp rồi thì được, nhưng cũng còn lâu."
"Bà học ngành gì?" - Jungkook hỏi, Heejin cười nhẹ và tay chỉnh lại áo.
"Học Y." - Cô trả lời, lập tức Jungkook lại lần nữa mở to mắt ngạc nhiên, làm cô phá ra cười. - "Biết ngay mà, nhìn tôi không giống lắm. Mấy đứa bạn cùng học với tôi toàn stress quanh năm, rồi vùi mình vào bài kiểm ra và giấy nhớ, tôi không muốn sống như vậy. Bài thi thì cũng áp lực chứ, nhưng biến áp lực thành cuộc sống của mình thì cũng không giúp ích gì mấy cho học tập."
Jungkook tán thành, vừa chăm chú nghe cô nói, vừa nhấc lấy một phần nhỏ bánh cho vào miệng. - "Ông thì sao Jungkook? Học vượt lớp cũng stress lắm phải không?"
Cậu nghĩ một chút rồi mới gật đầu.
"Thì đương nhiên." - Cậu trai tiếp tục. - "Tôi được kì vọng nhiều hơn mấy đứa năm nhất khác. Giáo sư mong tôi biết hết những kiến thức mà mấy đứa cùng tuổi tôi đang phải học." - Ngừng lại một chút, Jungkook tiếp. - "Nhưng cũng tôi tự đăng kí mà, nên đâu than thở được. Tôi cần một chút thử thách, và giờ đang nhận lấy đây."
Heejin cũng gật gù, tay gõ gõ lên mặt bàn gỗ.
"Ông là bạn cùng phòng với Taehyung đúng không?" - Cô hỏi. "Kim Taehyung?" - Jungkook gật đầu đồng ý, làm mắt Heejin sáng rỡ lên. "Có phải mấy hôm trước ảnh kéo được ông đến tiệc của Yoongi không?"
Jungkook lại thở dài, và lại phải gật đầu, kí ức về Jimin lại ùa về và cậu cảm giác mặt mình đang nóng dần lên.
"Ừ...có." - Cậu nhắc lại, Heejin nhướn mày và hỏi thêm.
"Hôm đó sao? Tôi nhớ ông không phải kiểu tiệc tùng mà." - Jungkook thở đánh thượt ra, nhìn về phía cửa sổ, tránh ánh mắt cô nàng. Nhiều học sinh đang đi lại trong khuôn viên, đa số đều cuộn mình sau lớp áo khoác dày và rải bước về phía lớp học.
"Nó...không phải gu tôi lắm." - Jungkook đáp lại. - "Tôi không nghĩ mình sẽ đi lại lần nữa đâu, nếu không phải cần thiết."
"Cũng đúng ha." - Heejin gật gù, vừa cười nhẹ vừa dựa người lên bàn. - "Tôi tính đi ấy chứ, hồi trước có ăn nhậu ở nhà Yoongi một lần, cũng vui, nhưng giờ mà muốn tốt nghiệp thì không có thời gian cho mấy thứ đó nữa." - Cô thở dài - "Nhưng chắc Taehyung phải chỉ ông cách nào chứ? Tôi không hiểu sao ảnh qua môn được, tối nào cũng ăn chơi."
"Thiệt tình thì tôi cũng không biết." - Jungkook tự cảm thấy nực cười. "Nhưng Taehyung...Ảnh kiểu kệ tôi luôn, dù mới vào tiệc 5 phút. Sau đó tôi không thấy ảnh nữa."
Heejin nhướn mày ra vẻ thắc mắc
"Thế ông làm gì?" - Cô tiếp lời - "Nhìn ông cũng không phải kiểu uống say xỉn, nhưng mà ai biết được."
Jungkook lo lắng cắn nhẹ môi dưới, tai cậu đỏ dần lên và ánh mắt thì chuyển hướng xuống đất.
"Tôi không..." - Jungkook mấp máy - "Tôi gặp một người học cùng lớp. Cũng không có gì nhiều, khá chán là đằng khác. Chắc chắn sẽ không đi lại."
Heejin nhíu mày.
"Tiếc nhỉ." - Cô nói. - "Nhưng không phải gu thì đành chịu thôi. Mong là Taehyung sẽ không bắt ông đi nữa."
Jungkook nhún vai, khuấy loạn ly nước lên và (lại) thở dài. "À mà, nói chuyện với ông vui lắm. Giờ tôi phải về làm việc tiếp đây, để còn được trả lương nữa."
Jungkook gật đầu ra ý tạm biệt, đoạn vẫy tay chào khi Heejin đứng dậy bước đi, ở quầy order đã có khách hàng đứng chờ.
Cậu lại lơ đãng đưa mắt nhìn ra cửa sổ bên cạnh, đưa tay lên vẽ nguệch ngoạc qua lớp sương trên kính. Jimin không nhớ gì cả. Hoặc ít nhất là cậu thấy thế, trên lớp anh không tỏ thái độ gì đặc biệt. Nhìn anh như kiểu còn không nghĩ đến cậu một giây nào, mà cậu trai thì không bất ngờ mấy.
Đương nhiên anh sẽ không thích Jungkook khi anh tỉnh táo rồi. Bởi vì khi tỉnh táo thì anh có thể thấy rõ là Jungkook nhàm chán thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top