Chapter II : Lời nguyền Hanahaki.

Anh ấy đẹp thật đấy.

Lông mi dài của anh chạm vào mí mắt dưới một cách đẹp đẽ khi anh cười lên. Gương mặt sáng, nụ cười nhẹ nhàng, chiếc mũi thẳng, đôi mắt cáo — một tác phẩm nghệ thuật. Nó khiến em nửa muốn chạm vào làn da mềm mại của anh bằng đầu ngón tay và chắc chắn rằng anh là người thật hay thiên thần. Giọng nói của anh thật nhẹ nhàng và luôn thể hiện sự vui vẻ khi anh nói điều gì đó một cách nhiệt tình. Riki rất muốn trở thành như anh.

Bởi vì lý do cho nụ cười ấy là anh — Kim Sunoo.

Có một sự tê buốt khó chịu ở bên trong, và cậu sinh viên năm nhất chon cách hạ thấp đầu xuống, tiếp tục ăn trưa trong im lặng. Jungwon và Jake lại tranh cãi về một điều gì đó mà cả hai không đồng tình. Thật bình thường khi thấy họ như vậy. Riki mỉm cười để bạn bè không nghi ngờ về tâm trạng u ám của mình, và cuối cùng đã can thiệp.

— Em nghĩ hyung nên đi xem phim kinh dị đi, — Riki mỉm cười hài lòng, thu hút ánh nhìn phản đối từ những người lớn. — Phim đó hay hơn phim tình cảm nhiều đấy.

— Riki, em phải yêu thì mới thích phim tình cảm chứ! — Jungwon kêu lên và uống ly nước trái cây.

— Không, chúng ta nên xem hài kịch thì hơn!

Cậu trai người Nhật quay lại với những suy nghĩ của mình vì Park Sunghoon, người ngồi cách bàn họ vài mét, đưa khoai lang của hắn cho Kim Sunoo với biểu cảm nghiêm túc, trong khi người kia thì cười lớn, vỗ tay. Cảnh tượng đó khiến trái tim của Riki đau nhói, nhưng  lắc đầu và nhắm mắt lại. Hơi thở trở nên khó khăn hơn sau sự cố ở thư viện, nhưng cơn ho thì không tái phát.

Em nhỏ vẫn chưa tìm được câu trả lời cho những câu hỏi của mình, tuy nhiên, cánh hoa đỏ, tự dưng xuất hiện từ miệng cậu, vẫn nằm ở nhà trên bàn. Nhưng điều khiến em càng bối rối hơn là ánh nhìn của mình về Park Sunghoon kiêu ngạo lại khác: là ham muốn gặp lại người anh này, mong muốn sửa cái nhìn "chết chóc" của mình về hắn ta, mong muốn chạm vào làn da nhợt nhạt và đạt được nụ cười của hắn ta! Em muốn từ từ vuốt ngón tay dọc theo đường viền quai hàm sắc nét, chạm nhẹ vào đôi môi căng mọng ấy và...

— Riki, — giọng Jake ngạc nhiên vọng lại từ đâu đó xa xăm khiến Riki thoát khỏi cơn mê. Em nhỏ nhanh chóng lắc đầu, nuốt nước bọt vì sợ hãi, rồi quay sang bạn bè. — Moi người đã ăn no chưa? — chỉ vào bữa trưa chưa ăn hết.

— Thật ra, có... Nhưng không thấy thèm ăn, — Riki đáp với nụ cười hơi rộng hơn, và Jungwon xoa đầu cậu, chạm vào cậu em.

Trong mắt các anh lớn, bất cứ điều gì Riki làm đều dễ thương. Em ấy thậm chí không cần phải giả vờ là một đứa trẻ dễ thương để xin điều mình muốn nhất. Chỉ một cái nhìn và một nụ cười tươi — từ "không" dường như không tồn tại trong câu trả lời của các sinh viên. Nhưng điều còn dễ thương hơn là cách Riki phủ nhận sự dễ thương của mình! Em bĩu môi, nhíu mày và lắc đầu. Điều đó luôn khiến Jake và Jungwon cười lớn.

Các tiết học trôi qua rất nhanh. Yang Jungwon và Sim Jaeyun quyết định đến quán cà phê gần nhất để mua cà phê với hoa hồng và đi dạo một chút sau những giờ học nhàm chán. Nhưng em nhỏ, lần đầu tiên, đã từ chối một lời mời hấp dẫn, điều này khiến các anh lớn ngạc nhiên, rồi em chạy về phía cầu thang. Các chàng trai nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên, vì lý do Riki đưa ra nghe thật ngu ngốc — "Em cần ở lại thư viện một chút". Em nhỏ không có ít bạn bè, và lần này chính điều đó đã khiến họ tò mò.

— Em có chắc chắn là em ấy đi thư viện không? — Jake hỏi với vẻ bối rối.

— Có thể em ấy đang lo lắng về kỳ thi thôi? — Jungwon nhún vai, tiếp tục nhìn theo người bạn đang chạy.

Riki hy vọng rằng Park Sunghoon và những người bạn của hắn đang ở thư viện. Em thực sự muốn nhìn thấy hắn ta, ít nhất là từ xa, hoặc ít nhất một lần, để làm dịu trái tim đang cuồng loạn của mình. Nhưng, khi chỉ lên đến tầng hai qua cầu thang, em lập tức dừng lại, vì phổi của embắt đầu đau nhói. Đau, nhức, dữ dội. Và việc thở giống như bị nghẹt thở. Cố gắng hít thở sâu, Riki mở miệng rộng hơn và cúi xuống. Một căn bệnh rất "thú vị". Nó biến mất rồi lại xuất hiện. Và nếu em ho ngay bây giờ, có khả năng cao là em sẽ lại trở thành một cánh hoa. Vì có điều gì đó bắt đầu ngứa ngáy ở vùng cổ. Riki nhanh chóng đứng thẳng lên để không thu hút ánh nhìn tò mò của các sinh viên, rồi ngay lập tức chạy về phía nhà vệ sinh. Khi đến đó với nhiều khó khăn, em xông vào buồng cuối cùng và bắt đầu ho khan. Khàn khàn, dữ dội, hai lần. Rồi lại lần nữa. Cánh hoa đỏ tươi của một bông hồng dại nhẹ nhàng rơi vào tay em. Đến lúc này, Riki nghi ngờ có điều gì đó không ổn. Làm sao mà cánh hoa lại ra từ phổi của mình? Nếu đây không phải là phép thuật, thì chắc chắn thế giới đang bị đảo lộn rồi.

Bỏ qua mong muốn gặp Park Sunghoon lạnh lùng, em chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Trong khi căn bệnh này chưa có thêm dấu hiệu mới, em cần đến bệnh viện để tìm hiểu chính xác mình bị bệnh gì. Tuy nhiên, ngay khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, em va phải một sinh viên cao lớn và suýt nữa thì ngã ngửa ra sau.

— Ah, xin lỗi ạ! — Riki hoảng sợ nói, nắm chặt vào chỗ va chạm, nhưng khi em ngẩng nhìn lên với vẻ lo lắng, em thậm chí quên cả cách thở.

Park Sunghoon nhìn em với vẻ không hài lòng, trong mắt có sự phẫn nộ và căm ghét. Ánh mắt hắn ta hẹp lại trong cơn giận dữ, như thể đang thiêu đốt kẻ nhỏ tuổi hơn, và đôi môi được ép chặt của hắn ta như sắp vùi dập em bằng những lời xúc phạm tàn bạo và tục tĩu. Em nhỏ người Nhật nuốt nước bọt liên tục, không thể nói gì hay thậm chí là nhìn sang chỗ khác. Sự bất kính và thù địch trước đó từ em đã biến mất, nên chẳng có lý do gì để nói những lời xấu. Nắm chặt nắm tay lại với cánh hoa hồng đỏ, Riki từ từ rút lui và cúi đầu, vô cùng lo lắng cho chàng sinh viên năm ba này. Lưỡi có phần cứng lại, cổ họng khô, và gần như không thể nói gì. Hít một hơi thật sâu, em ngẩng đầu lên nhìn Sunghoon và cười một cách miễn cưỡng.

— Chào tiền bối ạ... — Sunghoon có vẻ khá ngạc nhiên. Lông mày hắn ta nhíu lại hơn nữa, và nét mặt như đang nói "cái quái gì vậy?!". Riki tự đánh mình vào trán, xấu hổ vì hành động kỳ lạ của mình, nhưng sau đó tiếp tục, — Em không có ý gì đâu... Em xin lỗi, — không biết nhìn đâu, em nhỏ nhìn quanh, nhưng chỉ không nhìn về phía người kia.

Sunghoon cười khẩy trước sự do dự trong lời nói của cậu sinh viên năm nhất, nhưng đã thô lỗ đẩy em ra khỏi đường của mình rồi bước vào nhà vệ sinh. Em nhỏ đứng yên, cảm thấy một cơn nóng rát mãnh liệt và sự ấm ức bên trong. Dù sao thì em cũng hiểu rằng Park Sunghoon lúc nào cũng như vậy. Không ai mong đợi một câu trả lời đơn giản "ừ" từ hắn ta, hay thậm chí là một cái gật đầu. Và làm sao em lại có thể yêu một người vô lễ như thế này?! Kìm nén một cơn ho khác, Riki che miệng bằng tay và nhắm mắt lại, nhưng cơn ho thì bắt đầu tới nhanh hơn. Vì lý do đó, em quay lại toilet — đến buồng cuối cùng, và bắt đầu ho dữ dội. Như dự đoán, một cánh hoa khác lại ra khỏi miệng. Không thể cứ tiếp tục như vậy được. Em cần phải đi bệnh viện.

Riki đóng nắp toilet và ngồi lên trên, cố gắng kiềm chế nước mắt. Em chưa bao giờ nghe nói về một căn bệnh kỳ lạ như vậy trong đời. Đây có thể là một loại virus mới hoặc một căn bệnh rất hiếm mà không ai nói đến.

Thật sự là một điều khủng khiếp đối với em!

Em nhỏ cảm nhận được một giọt nước mắt lăn trên má. Nhanh chóng gạt nó đi, em bĩu môi và hít một hơi sâu. Không ai được thấy em trong bộ dạng yếu đuối và tan vỡ này — điều này không phù hợp với người luôn mỉm cười như em. Các sinh viên sẽ cảm thấy bối rối nếu gặp một Riki như vậy.

Gượng nở một nụ cười tươi nữa, em rời khỏi quầy và nhanh chóng đi ra hành lang. Đáng tiếc là, trên đường đi, em gặp nhóm bạn của Sunghoon. Có lẽ họ đang chờ để cùng về nhà với bạn của mình. Không có gì ngạc nhiên cả. Họ luôn ở bên nhau như bộ ba Siamese vậy!

Sau khi liếc nhanh về phía Kim Sunoo, Riki đi xuống cầu thang. Em ước gì mình có thể ở vị trí của anh và thấy nụ cười thật sự của Park Sunghoon mỗi ngày. Em chưa bao giờ nghĩ rằng việc khiến ai đó mỉm cười lại khó khăn như vậy, nhất là với người mà em đang đơn phương.

***

Em nhỏ ngồi trên ghế bệnh viện với kết quả trống rỗng, không biết phải làm gì tiếp theo. Mọi bác sĩ đều phải lắc đầu, đôi khi thậm chí còn ngạc nhiên và không thể tin nổi, như thể Riki đã phát điên. Đúng là, một mặt thì có vẻ như là nói dối, nhưng em có bằng chứng rõ ràng trong tay mà! Làm sao mà không ai trong số họ nghe nói về căn bệnh này cơ chứ?

— Cháu đã vất vả rồi, cậu bé à, — ông lão ngồi xuống ghế bên cạnh cầm một chiếc túi có chứa một cái bình trong tay. Em nhỏ nhìn ông với vẻ buồn bã và gật đầu yếu ớt, không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện. — Và chuyện này đã xảy ra với cháu bao lâu rồi? — Riki quay lại nhìn ông lão và nhíu mày.

— Xảy ra cái gì cơ ạ? — ông lão gật đầu về phía lòng bàn tay của em, nơi có những cánh hoa đỏ. — Ba ngày trước... Cháu không chắc... Nhưng trước đó cháu đã bị dính mưa... Có lẽ cháu bị cảm... — em không thể tin vào chính lời mình, nhưng Riki không tìm ra câu trả lời nào khác.

— Cháu có biết về Hanahaki không? — Nishimura cười yếu ớt và quay sang ông lão với vẻ ngạc nhiên.

— Ông đoán đúng, cháu là người Nhật. Nhưng... cháu chưa bao giờ nghe thấy từ đó, — ngước nhìn lên, em cố gắng nhớ lại những từ tương tự. Có lẽ ông lão phát âm sai chăng?

Những từ giống nhau nhất là "hana" có nghĩa là "hoa" và "haki" có nghĩa là "nôn ra", nhưng Riki lại không chú ý đến điều đó.

— Ý của ta là "Lời nguyền Hanahaki" kìa, — khuôn mặt của ông lão trở nên nghiêm túc và trầm tư, và em nhỏ thậm chí còn sợ hãi với ánh nhìn này hơn là với lời tuyên bố về một loại lời nguyền nào đó. — Một căn bệnh mà người ta cảm thấy đau ở ngực và bị ngạt thở nghiêm trọng, bắt đầu ho ra cánh hoa. Và mỗi lần như vậy lại trở nên đau đớn hơn, đáng sợ hơn...

Em nhỏ nuốt nước bọt một cách khó khăn sau khi nghe lời nói của ông lão. Những triệu chứng này mô tả chính xác tình trạng của em. Dù có đáng sợ đến đâu, Riki đã tìm thấy người biết về căn bệnh này. Đó đã là một niềm vui lớn.

— Ông có biết cách chữa trị không? — hy vọng trong đôi mắt tối tăm lóe lên, nhưng ánh mắt u ám của ông lão ngay lập tức làm nó tắt ngúm. — Không ai biết ạ? — em nhìn xuống, cảm thấy thứ gì đó nghẹn trong cổ họng. — Tại sao không bác sĩ nào nghe nói về loại bệnh này ạ?

— Vậy ai là người mà cháu yêu đến như vậy? — ông lão hỏi câu tiếp theo, khiến Riki gần như nghẹn lại.

— Gì cơ ạ? — má em đỏ bừng, khuôn mặt hiện rõ sự ngại ngùng, và mắt em mở to trong hoảng loạn. Ông lão này biết hết mọi thứ về em sao?

— "Lời Nguyền Hanahaki" là một căn bệnh rất hiếm. Nó chỉ xuất hiện khi ai đó nguyền rủa cháu bằng... Ma thuật hắc ám... — em nhỏ nuốt nước bọt khi nghe phần đầu câu chuyện của ông lão. — Trong thời trẻ, đã có trường hợp khi một phù thủy, yêu một chàng trai vừa giải ngũ, không thể chịu đựng nổi tình yêu không được đáp lại và đã nguyền rủa cô bạn gái của người lính ấy bằng căn bệnh này... Để cô ấy ho ra tất cả cánh hoa mà anh ta tặng. Bà ta đã bỏ bùa cô ấy để hoa nở ra trong phổi cô và làm cô ngạt thở từ bên trong. Và anh ta bị tước đoạt mọi cảm xúc và tình cảm để anh không bao giờ yêu lại cô bạn gái. Và anh ta trở thành người vô cảm, lạnh lùng, thô lỗ và... lạnh như băng. Điều này thật không tốt chút nào...

— Sau đó thì sao ạ? — Riki không muốn tin điều đó. Em cầu nguyện rằng ông lão này là một kẻ tâm thần vừa mới trốn viện, nhưng những triệu chứng của bệnh đã xác nhận bằng chính câu chuyện này.

— Anh ta không thể yêu lại cô gái ấy nữa. Vì tình yêu không được đáp lại, một kết cục bi thảm đã xảy ra... Hanahaki đã chặn đường thở của cô ấy, sau đó trái tim non trẻ của cô gái đã ngừng đập.

Riki tỏ ra uất ức. Nước mắt tức giận và hiểu lầm sắp trào ra từ đôi mắt em, ai có thể nguyền rủa em bằng một căn bệnh khủng khiếp như vậy? Thật không thể nào chấp nhận được mà.

— Nhưng còn một trường hợp khác... Vào hai mươi năm trước, điều này cũng xảy ra với một người bạn của ta, — em nhỏ không còn nhìn ông lão nữa, vì em sợ rằng ông sẽ nhận ra những giọt nước mắt của mình. — Cô ấy đã cố gắng bằng mọi cách để yêu người tình lạnh lùng của mình. Cô ấy làm mọi thứ để anh ta có thể dành nhiều thời gian bên cô nhất có thể. Ta không biết cô ấy đã làm thế nào, nhưng cô ấy đã thành công. Chàng trai ấy bắt đầu cảm nhận được tình yêu đang nảy nở... Cái lạnh băng trong anh ta bắt đầu rút lui, và thay vào đó là sự ấm áp. Họ vẫn sống cùng nhau. Lâu dài và hạnh phúc, — ông lão mỉm cười khi kết thúc câu chuyện.

— Vậy... bây giờ cháu nên làm gì? — người lớn tuổi mỉm cười ấm áp và vuốt đầu em nhỏ đang ủ rũ.

— Hãy cố gắng yêu người mà cháu thích, — Riki nuốt nước bọt và cảm thấy nước mắt bắt đầu chảy xuống.

Làm cho Park Sunghoon yêu em ư?!

— Nhưng còn một điều nữa cháu cần biết... — ông lão lại dừng lại khi đứng dậy khỏi ghế. — Với mỗi lần bị từ chối, nỗi đau sẽ ngày càng tồi tệ hơn. Cháu không nên nghe từ "Tôi không yêu cậu" từ bạn gái của mình. Cháu cũng không nên ghen tuông và không nên thấy cô ấy bên cạnh người khác. Vì điều này, rễ của bông hoa sẽ trở nên lớn hơn, và cánh hoa — thậm chí càng nhiều hơn. Và việc tránh cô ấy cũng không phải là một lựa chọn, vì như vậy "Lời nguyền Hanahaki" sẽ trở nên nặng hơn.

Riki cúi đầu thấp hơn nữa và nắm chặt lòng bàn tay với những cánh hoa rất rất chặt, không muốn chấp nhận tất cả điều này.

— Mọi thứ đều nằm trong tay của cháu đấy, cậu bé. Ta chúc cháu đạt được hạnh phúc và tình yêu, — ông lão vỗ vai em và rời đi mà không ngoảnh lại.

Mọi thứ sẽ ổn nếu đơn thuần là một cô gái... Nhưng người mà Nishimura Riki yêu trong vô vọng lại là cái tên Park Sunghoon chết tiệt kia, một người luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, vô tâm và thô lỗ như một sát thủ! Mặc dù... đây có phải là lời nguyền khiến hắn ta thành như vậy không?

Nishimura Riki nhanh chóng lau nước mắt trên mặt và đứng dậy, quyết định rằng em nên là người đầu tiên tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với Park Sunghoon khiến hắn ta trở nên vô cảm như vậy. Có thể chuyện này xảy ra khi hắn còn năm nhất chăng? Hay có thể đó là Kim Sunoo, người thường xuyên ở bên cạnh Sunghoon, đã nguyền rủa Riki? Dù sao thì, chỉ có bên cạnh anh ta, chàng sinh viên năm ba kia như được hồi sinh mà không sợ hãi trước nụ cười rực rỡ và bản chất thật sự của hắn. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top