Chương 8

Khi Tiêu Chiến và Lưu Hải Khoan quay lại, họ tình cờ thấy Cố Ngụy nắm tay Vương Nhất Bác đến trường.

Cho đến khi Tiêu Chiến ngửi thấy mùi trà ô long trên người Vương Nhất Bác, cảm giác khó chịu này mới bắt đầu dâng lên đến đỉnh điểm.

Sau khi nghe Cố Ngụy giải thích rõ ràng rằng ,khi Vương Nhất Bác đang trong thời kỳ phát tình, không có thuốc ức chế nên anh ta đã tạm thời đánh đấu em.

Tiêu Chiến cảm ơn ,rồi đi gom lại những bộ quần áo hôm qua thay xong chưa kịp giặt.

"Ca ca......"

"Đại Bảo..."

"Đại Bảo không vui..."

"Đại bảo!"

" Anh đang làm gì vậy?"

Tiêu Chiến ngồi trên ghế đẩu giặt quần áo, trong khi Vương Nhất Bác ngồi xổm và liên tục gọi anh .

"Tại sao anh không để ý đến em"

"..."

Anh vẫn không quan tâm.

Nước mắt Vương Nhất Bác chầm chậm rơi xuống, em ngồi xổm bên cạnh khóc.

Tiêu Chiến nhanh chóng rửa sạch bọt xà phòng trên tay, lấy khăn lau khô rồi ôm lấy em.

"Sao, tại sao lại khóc, anh còn chưa làm gì em, mà em ủy khuất cái gì chứ?."

"Em đã làm gì ? Anh dựa vào cái gì mà mặc kệ em..."

Cố Ngụy và Lưu Hải Khoan đã ra ngoài và không ai ở trong ký túc xá.

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác ra khỏi phòng tắm.

"Ca ca đã nói gì với em vào ngày hôm đó, em còn nhớ không?''

"Nói... Nói không được để người khác đụng vào tuyến thể...Nấc ... "

" Vậy em có nghe lời không? "

"Nhưng mà ... nhưng không thể trách em, nấc ... Em không có thuốc ức chế, anh không mua cho em ... hức, lỡ mùi tỏa ra thì phải làm sao đây ... "

Khi Vương Nhất Bác khóc em rất dễ bị nấc nên em rất ít khóc nhưng bây em lại trở thành tiểu khóc bao*

"Nếu lần sau còn dám, xem ca ca tính sổ với em như nào."

"Ca ca... anh có thể hung dữ với em hoặc mắng em... nhưng anh không thể bỏ mặc em"

Tiêu Chiến đánh mạnh vào mông em hai cái, đứa nhỏ không biết cách tự bảo vệ mình.

Cơ thể Vương Nhất Bác khẽ run lên hai lần và nằm khóc trong vòng tay anh.

Vương Nhất Bác phải được dỗ dành sau khi bị đánh, em dang chân vòng qua người Tiêu Chiến được anh ôm mông nâng lên xuống, em nằm trong lòng anh khóc thút thít. Đây là những gì Lưu Hải Khoan và Cố Ngụy nhìn thấy khi họ bước vào phòng.

Kể lại thì chậm nhưng sự việc diễn ra khá nhanh Lưu Hải Khoan vội đóng cửa lại , Cố Ngụy ở đằng sau còn chưa phản ứng kịp.

"Có chuyện gì?"

"Fuck. Ban ngày ban mặt ..."

"??"

"Ô, không, A Chiến còn đang mặc quần thể thao vẫn chưa cởi ra...."

"Một ngày không nghĩ tới chuyện đó cậu sẽ khó chịu sao?"

"Chậc chậc, cậu không hiểu cái loại hạnh phúc đó."

"Bây giờ hai chúng ta nên làm gì?"

"Đi thôi, đi ra ngoài đi dạo một chút."

"Ca ca ơi, chúng ta đã bị nhìn thấy..."

"Nhìn thấy thì thấy thôi."

"Ca ca .... tin tức tố của anh .... làm em thấy khó chịu.''

Khi omega bị đánh dấu tạm thời sẽ bài xích với tin tức tố của các alpha khác.

Em chịu đựng đến bây giờ mới nói, chứng tỏ đã thực sự rất khó chịu.

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác ra khỏi cơ thể của mình mặt không chút biểu cảm, đặt em xuống.

"Ca ca ơi ... anh làm gì vậy?

"Dọn giường , mấy ngày tới em sẽ ngủ một mình. Sẽ không thấy khó chịu khi ngửi tin tức tố alpha khác."

Tiêu Chiến lấy ra một chiếc niệm bông khác trong tủ, trải lên chiếc giường trống.

"Đừng tức giận."

"Không tức giận."

"Thật không?

"Thật".

Vương Nhất Bác trèo lên mép giường hôn anh.

"Lần sao em sẽ không như vậy nữa , Tiểu Bảo là người của ca ca"

"Em còn dám nghĩ đến lần sau sao? Nếu như có lần sau, ca ca sẽ đánh gãy chân em."

"Ca ca nỡ sao?

"Tại sao không?"

Vào ban đêm khi ngủ, Vương Nhất Bác nằm trên giường và nói nhỏ với anh

"Ngủ ngon Đại Bảo"

"Đại Bảo..."

Tiêu Chiến bước xuống giường và hôn lên bờ môi nhỏ nhắn mềm mại đó

"Đừng gọi nữa."

"Tiểu Bảo ngủ ngon."

Sau đó anh quay trở lại giường và nằm xuống.

Anh thích Vương Nhất Bác, anh thích con nhóc này, người luôn theo sát anh mỗi ngày từ khi còn rất nhỏ.

Chỉ là anh vẫn chưa xác định được đó là thói quen hay sở thích.

Vương Nhất Bác nói trắng ra là do anh nuôi dưỡng, có thể anh đối với em chỉ là tình thân, vì vậy nên anh thường hôn và ôm em, anh chỉ nghĩ rằng đó là em trai của mình, hôn và ôm không quan trọng. Anh cũng không có cách nào xác định được loại tình cảm ấy là gì.

Khi Vương Nhất Bác được tám tháng, Tiêu Chiến mới bắt đầu học tiểu học.

Hôm đó là thứ bảy, khi chú và thím của anh có việc phải làm, họ đưa Vương Nhất Bác sang nhà anh và anh đã ôm Vương Nhất Bác vào phòng chơi cùng.

Một lúc sau, đứa trẻ bắt đầu khóc, Tiêu Chiến khi đó còn quá nhỏ anh không biết phải làm gì, anh đành hôn em như cách người lớn hay làm.

"Tiểu Bảo ,Tiểu Bảo, ca ca hôn em, đừng khóc"

Vương Nhất Bác cắn cắn môi anh, nhưng may mắn là em không khóc nữa, em lại bắt đầu khóc ngay khi Tiêu Chiến nhút nhít.

Kết quả là sau này khi ôm Vương Nhất Bác anh không dám nhúc nhích, liền để em tùy ý cắn chính mình.

Trẻ con chưa mọc răng nên cắn không đau, cắn xong lại lè đầu lưỡi ra liếm.

Dù sao thì, kể từ đó Vương Nhất Bác sẽ cười khi nhìn thấy anh, và vươn tay ôm anh khi em lớn lên.

Anh rất khó chịu khi thấy hôm nay Cố Ngụy ôm Vương Nhất Bác, và khoảnh khắc anh ngửi thấy mùi tin tức tố của Cố Ngụy trên người Vương Nhất Bác, cơn tức giận của anh đã lên đến đỉnh điểm.

Anh muốn đánh dấu Vương Nhất Bác bất kể em đã trưởng thành hay chưa, tốt nhất là sau khi đánh dấu em có thể thụ thai và sinh con cho anh.

Khi suy nghĩ này lóe lên, bản thân Tiêu Chiến cảm thấy thật kinh tởm.

Vương Nhất Bác chưa đến tuổi trưởng thành mà anh muốn anh em mang thai một đàn con. Thật là dã man.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Tiểu khốc bao trong tiếng Trung nghĩa là túi (bao) khóc nhỏ, tương đương với đồ mít ướt ở Việt Nam ( Cre : Google)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top