Maybe we're both drunk in love
Một chiếc oneshot [trans] về OTP YaeEi của mình.
Mình đã xin phép author để trans.
Author: BaaeSimp
Sources: https://archiveofourown.org/works/33837805
--------
"Đưa Ei- Ý tôi là, Rai... den! Người cai trị Inazuma hic... gì cũng được.... Đưa cô ấy về đây ngay! " Ngay bây giờ, ở một góc tuyệt đẹp trong căn phòng đậm chất Japan ở Phòng trà Komore, Yae Miko đập xuống, lúc đang say Yae nói lớn. "Tôi đợi!" -smack! Tiếng gối va vào sàn trải chiếu tatami- "Cô ấy!" -smack- "Ở đây!" -smack- và Nhà lữ hành quay lại nhìn một cách bất lực vào một Raiden Ei đang ủ rũ không kém, đang chết cóng tại chỗ trước cửa. Có quá muộn để giả vờ như tôi không biết cô ấy không?
-
Vào giữa đêm, Nhà lữ hành đã lao vào Nhất Tâm Tịnh Thổ và cầu xin Ei ra mặt giúp họ vì họ đang gặp phải rắc rối. Loại rắc rối gì? Ei đứng dậy khỏi tư thế ngồi thiền, lông mày nhíu lại vì lo lắng. Ei nhớ rằng tối nay họ có một bữa tiệc ăn mừng mà? Bây giờ chiến tranh đã kết thúc, họ có thể gặp rắc rối gì..."Chà," Nhà lữ hành gãi đầu bối rối. "Rắc rối là Yae..."
-
"Chúng tôi xin lỗi, Raiden Shogun-sama..." Kujou Sara bắt đầu nói, lấy thẻ thăm Tenshukaku từ Nhà lữ hành và ấn nó vào một trong những cánh tay đang vung vẩy của Yae. Sara né tránh một cánh tay đang vung vẩy - "Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác—" và một cánh tay khác vung lên gần mặt Sara một cách nguy hiểm - "—nhưng để gọi Shogun-sama ở đây... Guuji Yae đã như thế này... ừm... 2 giờ rồi."
"Inazuma hic — Shogun! Narukami Ogosho! Ei ở đâu hic...! Cô!" Một giọng nói ồn ào, đáng ghét khác. Quay lưng về phía cửa, Yae Miko hoàn toàn không biết rằng người mà cô ấy đã gọi suốt đêm nay đang ở ngay sau cô ấy. Ei nghĩ thật thú vị làm sao, và Ei im lặng thêm một lúc nữa, bằng lòng chỉ quan sát Guuji Yae khi cô ấy liếc mắt vào một tách trà trống rỗng trước khi đưa nó xuống môi, lẩm bẩm, "Có phải Ei đang ở đây không?"
"Hahaha! Tôi không biết Guuji Yae lại có một khía cạnh thú vị như vậy! " Thoma cười, quàng vai Kamisato Ayaka cũng say xỉn và nhấc Naganohara Yoimiya bất lực khác lên bằng cánh tay còn lại. "Tất cả chúng tôi đều đã uống rất nhiều, nhưng không giống như hai người này, tôi thấy Guuji Yae-san là một người say thú vị hơn nhiều!"
Giờ Yae ôm chặt tách trà vào ngực, Yae bắt đầu thút thít và nức nở. Nhà lữ hành cố gắng nâng tách trà ra khỏi tay của Yae nhưng không có kết quả. "Tránh.... ra! Tôi chỉ muốn... Ei... đừng chạm vào.... " Và Ei không thể ngăn mình nụ cười dịu dàng nở trên khuôn mặt.
Trong tất cả những thiên niên kỷ mà Raiden Ei đã sống, cô chỉ thấy Yae Miko say rượu đúng hai lần. Lần đầu tiên điều đó xảy ra, là khi họ đã cùng nhau tham dự một bữa tiệc ăn mừng sau khi đã bảo vệ thành công Inazuma chống lại giặc ngoại xâm . Đây cũng là lần đầu tiên Yae uống rượu, vì vậy cô ấy không nhận ra mình uống được bao nhiêu - nhiều hay ít. Chén rượu sake đầu tiên của cô ấy còn chưa được nửa chừng thì Yae bắt đầu nói lảm nhảm và lắc lư người mình. Ei đã hộ tống cô ấy trở về nhà, nhưng không phải trước khi Yae vô tình biến thành hình dạng cáo của cô ấy trong chuyến đi về nhà. Và vào giữa mùa đông, lê bước trên tuyết cao đến mắt cá chân, Ei đã trút bỏ chiếc áo khoác của chính mình và quấn nó thật chặt quanh con cáo hồng đó, ước gì nó đủ để giữ ấm cho Yae. Tất nhiên là như vậy. Cáo có bộ lông riêng của chúng, nhưng Ei vẫn muốn chắc chắn rằng Yae sẽ không bị lạnh.
Lần thứ hai Ei thấy Yae say rượu? Chà, đây chính là nó. Yae Miko, trong sự bối rối của mình, Yae đã tuyên thệ bỏ rượu và bất kỳ đồ uống có cồn nào khác. Vì vậy, khi Ei đến Phòng trà Komore, lại nhìn thấy Yae trong cơn say, cô không thể ngăn mình không mỉm cười. Ei có thể cảm thấy trái tim mình thắt lại vì hạnh phúc từ nỗi nhớ và tất cả những kỷ niệm mà họ đã chia sẻ trong đêm mùa đông đó. Dù gì thì đó cũng là lần đầu tiên Ei nhìn thấy Yae trong hình dạng hồ ly của cô ấy. Mặc dù sau đó, Yae không còn ngượng ngùng khi ở gần Ei trong hình dạng hồ ly nữa nên Ei đã nhìn thấy hình dạng cáo khá thường xuyên, đó là một điều đặc biệt đầu tiên. Hoặc đơn giản có lẽ đó chỉ là nhìn khuôn mặt của Yae nóng lên khi nhận ra những gì cô ấy đã làm vào ngày hôm sau, cái cách mà đôi tai cáo của cô ấy cụp xuống, bám chặt vào khuôn mặt của cô ấy; như cách cô ấy lấy tay che mặt nhưng dù sao thì Ei vẫn có thể nhìn thấy vệt đỏ đang hình thành trên tai cô ấy. Điều này thật đáng yêu.
"Miko." Ei gọi và hai tai Yae vểnh lên khi nghe âm thanh đó. Yae quay đầu lại, và một ánh nhìn ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt cô. "Eiiiiii.... Hic, "Yae rên rỉ trước khi biến thành tiếng nức nở yếu ớt. "Nnngh... Eiiiii.... Đến đây nào.... Ôm tôi...."A, Ei cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Có lẽ mình nên mời cô ấy đi uống rượu thường xuyên hơn.
"Ừm. Tôi đây." Ei vào phòng, quỳ xuống trước mặt Yae. Nhanh chóng, Ei quàng tay Yae ngang vai và ôm cô ấy vào lòng. Thay thế bằng một cái ôm kiểu công chúa, nhưng ở vị trí gần trái tim của Ei nhất. Yae Miko nằm xuống trong vòng tay của Ei, khi da Ei tiếp xúc, cảm thấy hơi ấm lan tỏa khắp người của Yae. Đã bao lâu rồi họ không chạm vào nhau như thế này? Đã bao lâu rồi Ei không được ôm Yae vào lòng?
Yae không nhớ. Nhưng một khoảnh khắc này cũng đủ để thể hiện cho tất cả những gì Yae đã chờ đợi trong suốt 500 năm qua. Yae rúc sâu hơn vào vai Ei, kéo Ei lại gần hơn với vòng tay ôm lấy vai, hít một hơi thật sâu, hít thở mùi hương của Ei. Yae muốn ghi nhớ cảm giác làn da của Ei, sự ấm áp khi chạm vào, cách Yae ngửi mùi của trái Amakumo và hoa Sakura nở; của mọi thứ ngọt ngào và mờ ảo và.... cách Ei rùng mình một cách tinh tế lúc này khi Yae đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên cổ Ei.
Điều này diễn ra ở nơi công cộng, nhưng Ei không bận tâm. Ei hiểu được niềm khao khát, cách Yae bám lấy cô, như thể đang hét lên, "Tôi nhớ cô! Tôi nhớ cô! Tôi yêu cô! Tôi yêu cô! .... Nhưng cô đã ở đâu? "Thật vậy, cô đang ở đâu? Ei biết Miko đã nhớ cô và khao khát cô đến nhường nào, bởi vì tình cảm là của nhau. Không một ngày trôi qua trong Nhất Tâm Tịnh Thổ, nơi mà Yae Miko không vào được, nhưng cô vẫn kiên quyết bám vào con đường của Vĩnh hằng. Cô bám vào con đường duy nhất mà cô biết. Nhưng Vĩnh hằng là gì nếu không có Yae Miko? Một nơi cô đơn và lạnh lẽo. Một sự tồn tại duy nhất. Một không gian trống rỗng bao phủ bởi bầu trời tối tăm, đáng sợ. Thật đau đớn khi ở đó một mình. Giờ đây, bên ngoài Nhất Tâm Tịnh Thổ, Ei bám vào thứ quý giá nhất mà trái tim cô nắm giữ, cảm thấy Yae động đậy trong vòng tay của mình. Họ nhận ra vẫn còn sự hiện diện của những người khác, Ei cố định bằng cách áp má vào trán Yae, để Yae biết rằng nụ hôn của cô có thể xoa dịu Yae. 500 năm nay, tôi là một kẻ ngốc. Tôi có thể đã để mất cô.
"Cảm ơn bạn đã đưa tôi đến đây, Nhà lữ hành." Cẩn thận để không đánh thức Yae đang ngủ gật trong vòng tay cô, Ei từ từ đứng dậy và quay sang nói lời tạm biệt với nhóm, nhưng không kịp nhận ra tiếng kêu và cái nắm tay chặt lại gần như không được kiềm chế. Ei trở nên hơi bối rối; mọi người chắc chắn đã nhìn thấy và nhận thấy sự thể hiện tình cảm giữa họ. Ei lắc đầu, và nở một nụ cười cảm kích. "Cảm ơn tất cả các bạn đã chăm sóc Yae."
Với sức mạnh của mình, Raiden Ei có thể đã dịch chuyển họ trở lại Đền Narukami và đến thẳng chiếc giường của Yae, đặt cô ấy xuống, để cô ấy vào nệm của mình. Nhưng Ei đã không làm vậy. Thay vào đó, khi Yae đang ngủ gật trên lưng, Ei quyết định quay trở lại ngôi đền, ngay cả khi đó chỉ là vì họ có thể dành thêm một vài giây phút bên nhau. Cô bước ra con đường rải sỏi giờ đang phủ đầy tuyết và dừng lại.
Hum, Ei hít thở không khí lạnh giá của tuyết rơi đầu mùa. Inazuma trở nên xinh đẹp như thế nào vào khoảng thời gian này trong năm. Có lẽ mùa đông là mùa yêu thích của cô vì mọi thứ cô nhìn thấy đều được trang trí bằng những đám tuyết trắng nhỏ; cách hơi thở ngưng tụ trong không khí nhanh chóng khi chúng biến mất, một dấu hiệu của sự sống, một dạng của vẻ đẹp vĩnh hằng thoáng qua, tương tự như chính những tia chớp. Cô thích cách mùa đông làm nổi bật bước chân của mọi người qua lớp tuyết, và cô đặc biệt thích nhìn cách các bước chân hòa nhịp vào nhau. Cách những người yêu, bạn bè, gia đình khi họ đi cạnh nhau và khi trái tim họ đồng điệu.
Nhưng hơn tất cả, Ei thừa nhận, cô yêu cách mùa đông gợi nhớ về những kỷ niệm mà cô chia sẻ với Yae. Lần đầu tiên Ei nhìn thấy Yae trong hình dạng hồ ly của cô ấy, lần đầu tiên họ đánh nhau với quả cầu tuyết khi còn nhỏ, lần đầu tiên họ cãi nhau, lần đầu tiên họ bộc bạch về những lo lắng và sợ hãi của mình...Ah, lần đầu tiên sau hàng trăm năm, Ei nhận ra, cô đã yêu cô ấy từ lâu.
"Ei...?"
Yae bật dậy và Ei phủi tuyết trên chiếc ghế dài bằng gỗ gần đó trước khi nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống. "Ừm, Miko, tôi ở đây," Ei trả lời, chỉnh lại một lọn tóc hồng trên khuôn mặt Yae. Cô quỳ xuống trước mặt Yae, đặt tay lên má, để ý thấy mặt Yae vẫn đang đỏ và nóng bừng trong lòng bàn tay. Chắc là rượu, cô nghĩ, và cô quay lại tìm người bán hàng để mua một chai nước giúp Yae tỉnh táo.
"Chờ ở đây," Ei nói, đứng dậy rời đi. "Tôi sẽ trở—"
"Không!" Yae nắm lấy tay áo của Ei, bàn tay nắm chặt nó đến nỗi các khớp ngón tay của cô ấy trở nên trắng bệch. "Đừng đi..."
"...Miko? –Oof!"
Yae nhảy lên, đè Ei xuống đất, vòng tay ôm chặt lấy thân của Ei khi cả hai cùng rơi xuống một mảng tuyết mềm. Ei xoa tay vào sau đầu, thầm cảm ơn Thiên Lý vì trận tuyết rơi bất ngờ. Có là thần hay không thì điều đó vẫn có thể sẽ làm đau cô. Sau đó, cô ấy nhìn xuống mái tóc hồng đang vùi đầu trong ngực mình, và thay vào đó, hai tay cô ôm lấy cô ấy.
"Sao vậy? Cô không bị thương chứ, phải không? " Ei ngửa cổ nhìn Yae từ trên xuống dưới, kiểm tra xem có dấu hiệu bị thương nào không, và thở phào nhẹ nhõm khi biết Yae không bị thương. Như thể được báo trước, Yae siết chặt lấy Ei trong cái ôm chặt, và Ei không thể không cười khúc khích. Ai mà biết được con cáo hồng đầy tự tin, lém lỉnh, xảo quyệt lại trở thành một con cáo nhỏ ngọt ngào, đeo bám cô khi say rượu?
Nhưng rồi Ei nghe thấy tiếng sụt sịt. Đôi vai mảnh mai trong vòng tay của cô bắt đầu rung lên, và Ei hoảng hốt nhận ra rằng Yae đang khóc."Chờ đã — Yae ??? Tại sao cô khóc??" Cánh tay của cô trở nên vô dụng khi chúng vung vẩy xung quanh, cố gắng tìm ra lý do cho những giọt nước mắt của Yae. Có đau đầu không ?? Từ rượu? Nước! Tôi cần nước-
"Đồ ngốc! Cô là đồ ngốc! " Yae kéo Ei ra, đặt tay lên vai, đè Ei xuống chiếc giường tuyết mềm mại. Lần đầu tiên, Ei có một cái nhìn tốt về Yae. Ei để ý đến đôi má ửng hồng, đôi môi run rẩy, mái tóc hồng bồng bềnh xõa xuống vai và ngang mặt và chạm vào má cô; và cô nhận thấy những giọt nước mắt đang trào ra trên đôi mắt màu tím của cô ấy... Đẹp làm sao, cô nghĩ. Vẻ đẹp của mùa đông không có gì đẹp hơn thế nữa.Tình yêu của cuộc đời cô là biểu tượng cho vẻ đẹp của chính cô. Người đẹp hóa thân.
"Tôi ghét cô... hic... Tại sao cô lại để tôi một mình? Cô thậm chí còn không cho tôi vào? hic-- Trong 500 năm trôi qua! " Yae nói, nước mắt rơi trên má Ei. Nó không đủ lạnh để nước mắt của Yae có thể đóng thành băng, nhưng từng giọt nước mắt rơi xuống da cô ấy cảm thấy chính xác như vậy. Một tảng băng cắt vào da cô, cắt vào trái tim cô. Cô ấy không đáng bị tổn thương như thế vì cô đã bỏ rơi cô ấy theo cách đó suốt 500 năm về trước. Yae nâng cả hai nắm đấm, hạ hết nắm đấm này đến nắm đấm khác hết lần này đến lần khác khi cô ấy trút sự thất vọng vào ngực Ei. "Cô là người tồi tệ nhất! Tệ nhất! "
"Cô nói đúng-- ow, tôi thực sự là người tồi tệ nhất." Nhưng Ei không phản kháng ngay cả khi Yae đang đập mạnh vào ngực, trút sự bực bội vào lòng. "Ồ ... Tôi xin lỗi. Tôi thực sự đáng bị như vậy. Cô có thể đánh tôi miễn là cô thích "cho đến khi nó làm cho cô cảm thấy tốt hơn." Ei cười khúc khích, mặc kệ bản thân. Cô thấy nó vô cùng đáng yêu, mặt trung thực (mặc dù say rượu) này của Yae. Không có tổn thương và khao khát ẩn sau một tính cách trêu chọc, như nữ tu sĩ luôn mặc định. Cô yêu Yae Miko tự tin, Yae Miko ranh mãnh và xảo quyệt luôn trêu chọc cô, nhưng cô cũng yêu Yae Miko dễ bị tổn thương. Ngay tại đây, không có chỗ để những điều khác xen vào. Chỉ hai người họ, với tình cảm của nhau mà hai người cảm nhận được.
"Tôi xin lỗi," Ei nói, nắm lấy nắm đấm trong tay và đưa lên môi hôn. "Tôi thật ngu ngốc. Và tôi là người tồi tệ nhất. Và tôi nhớ cô rất nhiều, Miko. ""~~~ Hnngh!" Yae đỏ mặt khi nghe lời thừa nhận chân thành, ngọt ngào của Ei. "Không. Cô là một kẻ mập, và là kẻ nói dối, dù sao thì— ""Mập???""Đó là vấn đề của cô?!"
"Haha!" Ei bật ra một tiếng cười rạng rỡ. "Tất nhiên là không," Cô kéo Yae vào lòng, tận dụng sự mất tập trung nhất thời và vòng tay ôm chặt Yae. "Tôi chỉ cần cô ngừng đánh tôi trong giây lát và, tốt, hãy nghe tôi nói."Ei đưa tay lên và vuốt tóc Yae theo cách mà cô vẫn thường thích: từ đỉnh đầu xuống đến vành tai. Yae do dự một lúc trước khi thả lỏng dựa vào người Ei, đầu ngả vào ngực cô ấy, cánh tay lại tìm cách vòng qua eo của Ei. Họ cứ như vậy một lúc trong sự im lặng của tuyết, và Ei không tiếp tục cho đến khi cô cảm thấy như Yae đã bình tĩnh lại. Cô không muốn cô ấy phải gắng sức quá nhiều, kẻo rượu sẽ làm cô ấy đau đầu. "Bây giờ cô cảm thấy đỡ hơn chưa?"
"...Không. Tôi vẫn đang đợi lời giải thích của cô. " Ei có thể cảm thấy Yae đang nũng nịu vào vai mình. Thật dễ thương."Nói đi, Miko... Cô có còn nhớ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô trong hình dạng hồ ly của cô không?" Ei nói, bằng một giọng điệu yêu thương nhẹ nhàng, và điều này khiến trái tim Yae loạn nhịp."Ừm. Tất nhiên tôi nhớ. Đó là một đêm đầy tuyết. Giống như hiện tại. ""... Khi tôi nhìn thấy cô, một con cáo con màu hồng cuộn tròn trong vòng tay của tôi, tôi đã thầm hứa với bản thân rằng tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để bảo vệ cô. Để tôi sẽ không bao giờ đánh mất cô. " Ei đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Yae. "Khi tôi mất họ, và khi tôi mất cô ấy, tôi... tôi vô cùng sợ hãi. Tôi không thể giữ lại họ được. Vĩnh hằng... Tôi có thể đã đánh mất chính mình khi theo đuổi điều đó. Nhưng tôi không muốn - không, tôi cũng không thể mạo hiểm để mất cô. "
Một phần của Ei hy vọng rằng, trong cơn say của mình, Yae sẽ thức dậy vào ngày mai và quên đi tất cả những gì cô vừa nói. Bộc lộ bản thân, thừa nhận bản thân và cho phép bản thân cảm nhận - tất cả những điều này, nỗi sợ hãi, sự đau buồn, nỗi đau đều vô cùng đáng sợ. Cảm giác tội lỗi đang khuấy động trong cô vì đã khiến Yae phải chịu nỗi đau tương tự... Làm sao cô có thể bắt đầu xin lỗi? Làm thế nào cô thậm chí có thể bắt đầu giải thích cho cô ấy những gì mà cô thực sự cảm thấy? Nhưng nếu cô không nói điều đó ngay bây giờ, cô sẽ không nghĩ rằng mình sẽ còn cơ hội khác nữa.
"Tôi yêu cô, Yae. Kể từ lần đầu tiên tôi để mắt đến cô, "Ei vuốt ngón tay cái lên má Yae, cảm thấy má cô ấy ửng hồng. "Tôi yêu cách cô cười, cách đôi tai của cô đáp lại giọng nói của tôi bất cứ khi nào tôi gọi cô. Tôi yêu cách cô nhìn tôi, cách cô biết tôi đang cảm thấy thế nào ngay cả trước khi tôi làm vậy và tôi yêu cách cô làm cho tôi cảm thấy vui sướng trong lòng. Được yêu mến. Tôi... "Ei cắt ngang. Lúc này, Yae thổn thức, hỗn độn. Cô ấy đang nắm chặt lấy bộ kimono của Ei, tai đỏ như quả táo, và có lần, Ei nghĩ rằng đó không phải hoàn toàn là do rượu. Cứ tưởng lời tỏ tình này sẽ khiến cô ấy hạnh phúc, Ei lo lắng, tự hỏi tại sao Yae lại khóc dữ dội hơn trước. Ei giữ lấy khuôn mặt của Yae trên tay, tìm kiếm câu trả lời cho đôi mắt màu tím đó. Nhìn những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, lần đầu tiên Ei nhận ra mình cần phải làm gì để trấn an Yae. Điều mà cô muốn làm từ lâu nhất.
"Nếu cô không muốn điều này, hãy đẩy tôi ra." Trong một giây dừng lại, môi Ei đã ở trên môi Yae, chiếm lấy môi cô ấy trong một nụ hôn nồng cháy. Ei hôn Yae một cách nhẹ nhàng, cẩn thận lúc đầu, nhưng đó không phải là sự dịu dàng mà Yae muốn, không phải bây giờ, không phải lúc này, và Yae đã siết chặt tay mình vào bộ kimono của Ei, kéo Ei lại gần hơn, áp sát hơn vào Ei. Ei khẽ rên rỉ, trầm thấp trong cổ họng, rồi vòng tay vòng qua người Yae, đặt Yae vào ngực mình và tay Yae vùi vào tóc Ei khi bàn tay của Ei khám phá từng inch trên lưng Yae.
Ei hôn cô ấy, một lần, hai lần, ba lần, cho đến khi cô ấy nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ cảm thấy đủ cho điều này. Dần dần, Ei hôn cô ấy mạnh hơn, sâu hơn, với sự kích thích đang lớn dần trong người cô ấy và Ei không bao giờ muốn dừng lại. Toàn thân Yae ngứa ran; cảm giác khung người mảnh mai nhưng mạnh mẽ của Ei dựa vào cô khi họ hôn nhau khiến cô rùng mình. Bàn tay của Ei đặt trên lưng cô, kéo cô vào một lần nữa, bằng miệng của cô ấy. Những nụ hôn khao khát và mãnh liệt và Yae cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng. Hơn. Tôi muốn nhiều hơn nữa. Gần hơn nữa.
Trong suốt 500 năm qua, cả hai hầu như không nói chuyện với nhau một lời nào, nhưng giờ đây, nụ hôn của Ei đang ngày càng cuồng nhiệt hơn. Nếu tôi yêu cô là một nụ hôn, nó sẽ cảm thấy như thế này. Nếu tôi nhớ đến cô như một nụ hôn, nó sẽ như thế này. Và nếu lời xin lỗi của tôi là một nụ hôn - miệng Ei hé mở với Yae - thì mọi chuyện sẽ như thế này. Ei hôn cô ấy như đang đọc một cuốn tiểu thuyết, chỉ hát những lời ca ngợi Yae và kể cho cả thế giới biết về cô ấy. Ei hôn cô ấy như thể cô đang rút thứ gì đó ra khỏi người cô ấy bằng cách cọ mũi vào cằm cô ấy. Ei lướt các ngón tay lên cổ theo đường thẳng đến xương hàm của Yae, và Ei tự hỏi tại sao họ lại mất nhiều thời gian đến vậy. Thời gian như đứng yên khi họ hôn nhau, và có lẽ đây là Vĩnh hằng mà Ei đã tìm kiếm.
Tôi phải dừng lại ngay bây giờ... nếu không tôi sẽ không thể kiểm soát được bản thân... Ei muốn nhiều hơn bất cứ điều gì để được tiếp tục hôn cô ấy, tiếp tục tôn thờ cô ấy, bù đắp cho khoảng thời gian họ đã mất. Nhưng Ei cảm thấy như vậy không ổn, không phải bây giờ khi Yae vẫn còn hơi say. Cô không muốn lợi dụng cơ hội như vậy. Miễn cưỡng, Ei tách ra, đặt nụ hôn cuối cùng lên khóe môi Yae.
"... Chà," là tất cả những gì Yae nói, đôi mắt mù sương và ngực phập phồng sau tất cả những nụ hôn mà họ đã làm trước đó. Những nụ hôn làm cô ấy cảm thấy như có hàng ngàn con bướm bay lượn trong người và làm cho đầu cô ấy mù mịt và mơ màng, nhưng cô ấy không thể muốn gì hơn thế nữa. Để Ei quét chân cô ấy một lần nữa và đưa cô ấy đến đó và sau đó. Nhưng Yae biết mình vẫn còn một chút ảnh hưởng và biết rằng Ei đang cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân. Rốt cuộc, trong tất cả nụ hôn đó, Yae thoáng thấy một tia sáng tím trong mắt Ei. Ah... tôi yêu cô ấy rất nhiều. Trái tim Yae thắt lại. Một tâm hồn dịu dàng, người sẽ không bao giờ làm tổn thương cô. Một tâm hồn ân cần, người luôn chu đáo và quan tâm đến cô. Đáng tiếc, có lúc cô ấy có thể ngớ người như vậy. Một tay áo đưa lên để lau nước mắt, và cô ấy không thể không cười khúc khích. "Có lẽ tôi không phải là người duy nhất say rượu."
"Hah... Tôi thấy ai đó đã tỉnh táo." Ei mỉm cười, đặt một nụ hôn khác lên trán Yae, rồi một nụ hôn khác lên mí mắt, một nụ hôn khác lên mũi, một nụ hôn khác lên má."Nếu cô hứa sẽ hôn tôi như vậy một lần nữa, tôi sẽ trở thành một kẻ say vì cô." Yae trêu chọc, hôn nhanh vào mũi Ei.
"... Xin đừng. Một người say là đủ ". Ei thở dài. Cuối cùng khi Yae rời khỏi cô ấy, cô ấy nhấc mình khỏi mặt đất, phủi bụi tuyết trên quần áo trước khi nắm tay Yae, nhẹ nhàng đan các ngón tay vào nhau. "Nhưng nếu cô cho phép, Miko," cô ấy thì thầm vào đốt ngón tay của Yae, "Tôi muốn hôn cô hàng ngày trong suốt quãng đời còn lại của chúng ta. Dù có rượu hay không. "
- End -
Đây là chiếc fic đầu tiên mà mình nổi hứng muốn trans khi vô tình đọc được trên AO3 (vì nhớ OTP quá nhiều), câu văn có thể còn chưa được tốt, nếu mọi người có đọc thì thông cảm giúp mình nha ^^. Cảm ơn mọi người đã đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top