Chương 3: Cốc Thích gặp Hoa Liên

Chỉ ba ngày sau ngày hôm đó, Thích Dung nhận ra rằng Cốc Tử là một thần quan. Họ thực sự tình cờ gặp Hoa Thành và Tạ Liên.

Mọi chuyện bắt đầu khi Cốc Tử nói với hắn rằng y cần trở lại Tiên Kinh để báo cáo. Mặc dù, thực sự không có ai lãnh đạo các thần quan Tiên Kinh, họ vẫn có trách nhiệm báo cáo tình hình từ Nhân giới,thứ sẽ được Linh Văn và các văn thần khác ghi lại đề phòng trường hợp cần thiết trong tương lai.

Mặt khác, kể từ khi họ đoàn tụ, Thích Dung bắt đầu trở nên đeo bám Cốc Tử hơn. Năn nỉ chỗ này chỗ kia nói muốn cái này cái kia. Lần này, Thích Dung nói, "Yooo, Cốc Tử, ta có thể đi với ngươi không?"

Nhưng Cốc Tử nói, "Không."

Thích Dung, "EEEHHH ?? TẠI SAO KHÔNG ?! TA LÀ CHA CỦA NGƯƠI! TẤT NHIÊN TA MUỐN BIẾT CON CỦA TA LÀM GÌ Ở ĐÓ !!"

Cốc Tử trừng mắt nhìn hắn, "Không có người cha nào bị con trai mình thao."

Thích Dung, "..."

Cốc Tử tiếp tục một cách không chân thành, "Hơn nữa, nếu người đến đó thì người sẽ gặp rắc rối. Ta sẽ lo lắng cho người."

Kỳ thật, y lo lắng về các thần quan.

"Nào ~ Ta sẽ cải trang để không ai có thể nhận ra ta."

Cốc Tử, "Ồ, đúng là ý hay!"

Thích Dung cười hoang dại. Hắn đang định ăn mừng thì nghe thấy những lời tiếp theo của Cốc Tử, "Ừ tốt. Người có thể cải trang nhưng cũng có thể cải trang hành vi của mình sao?"

"..." Con trai chết tiệt, ngươi thực là học được quá nhiều.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn dụ được Cốc Tử đưa mình theo một cách "không thể nói" mà hắn biết.

Cả hai người họ lên trời đi ngang qua các thần quan khác trên đường đi nhưng không nhiều người chú ý đến Thích Dung, người đang đi ngay bên cạnh Cốc Tử.

Cuối cùng thì họ cũng đến được một cung điện lớn mà Thích Dung không hề quen. Tuy nhiên, Cốc Tử chỉ trực tiếp đi vào như thể đó là của riêng mình. Bên ngoài rất thanh nhã.  Nhưng bên trong còn nhã nhặn hơn gấp trăm lần. Những cây cột và đồ đạc bằng vàng sáng chói đến mức làm cay mắt Thích Dung. Nhưng điều làm hắn cay mắt hơn cả là những người bên trong.

Có Linh Văn, Bùi Minh, Sư Thanh Huyền (cuối cùng đã phi thăng trở lại), Lang Thiên Thu, Phong Tín, Mộ Tình và quan trọng nhất là kẻ hắn ghét nhất: Hoa Thành và Tạ Liên.

Thích Dung nghĩ, 'NHÌN NÀY! TA MAY MẮN KHÔNG VẬY!! HA! HA !! HA !!! '

Nhưng Thích Dung không thể biểu lộ sự phẫn uất trên mặt, hắn cười nửa miệng chân thành khi họ đi ngang qua đại sảnh.

Thật không may, số phận của Thích Dung không suôn sẻ như mong đợi. Hoa Thành và Tạ Liên đang nói chuyện với nhau trong góc lập tức nhìn thấy họ và đi về phía họ.

Thích Dung nói giữa hai hàm răng của mình, "CỐC TỬ !! CHÚNG SẮP ĐẾN  RỒI LÀM GÌ ĐI !!"

Cốc Tử nói nửa lời an ủi hắn, "Thoải mái đi. Đừng lo lắng. Để xem cách ngụy trang của người có hiệu quả không. Chỉ cần không nói gì, để ta lo."

Thích Dung định nói lại nhưng cả hai đã cách họ vài mét. Thì thầm sẽ không hợp với đôi tai tốt của hai người này.

"Chào điện hạ và Quỷ vương." Cốc Tử chào và Thích Dung cũng làm theo.

"Rất vui khi thấy ngươi trở về, Cốc Tử." Tạ Liên nói chuyện trước với y sau đó Thích Dung lọt vào tầm mắt của gã, "Ồ? Người thanh niên này là ai? Ta chưa gặp hắn bao giờ. Phải không, Tam Lang?"

Hoa Thành mỉm cười và gật đầu, "Đúng vậy, ca ca. Chúng ta chưa từng."

Cốc Tử lập tức giải thích: "À, thưa điện hạ, đây là Lưu Dung. Ta đã cử hắn làm trợ thủ từ Trung Tiên Kinh khi ta hạ phàm nên quyết định mang hắn đi ăn mừng cùng chúng ta."

Tạ Liên nghĩ, 'Hah! Không phải là trò này lần nữa sao. Ta sẽ không bị lừa lần thứ hai ... 'nhưng gã không nói ra điều này để phá hỏng cuộc vui, thay vào đó gã nói khi đối mặt với Thích Dung, "À, tên của ngươi nghe hay đấy. Ta nên nhớ nó, nghe như thứ gì đó được nghĩ thấu đáo.

Thích Dung chỉ cười với gã và không nói. Hắn cảm thấy rằng có một số ẩn ý sâu xa hơn với những lời nói đó. Hắn nghĩ, 'Có phải tên khốn này đã nhìn thấu lớp ngụy trang của mình rồi không ???'

Tạ Liên không để tâm đến hắn mặc dù gã chắc chắn có thể đọc được suy nghĩ của người kia. "Ồ, được rồi. Cốc Tử, hai người có muốn dùng bữa cùng chúng ta không? Ta có nấu một vài món. Lưu Dung, ngươi có muốn tới nếm thử không?"

Thích Dung nghĩ, "MẸ NÓ KHÔNG !! MẸ NÓ BẰNG THÂN THỂ YÊU QUÝ CỦA TA !!! TA THỰC SỰ CHƯA TỪNG ĂN ĐƯỢC THỨ NHƯ NÀY KỂ TỪ KHI TRỞ LẠI !! TA KHÔNG CÓ CÁCH NÀO ĂN THUỐC ĐỘC NHƯ BỮA ĂN CHÀO MỪNG CỦA TA!!"

Tuy nhiên, trước khi hắn có thể từ chối lời đề nghị, hắn đã nghe thấy Cốc Tử bên cạnh nói: "Rất hân hạnh, thưa điện hạ. Xin hãy dẫn đường."

Và vì vậy, họ bước ra khỏi chính điện vẫy tay chào tạm biệt mọi người. Cả ba người trò chuyện trên đường đi trong khi Thích Dung đang bận rộn suy tính xem khi nào nên trốn thoát.  Nhưng đã quá trễ rồi. Họ đã đến đại sảnh cung điện của Tạ Liên mà không hề hay biết.

Họ đi thẳng vào phòng ăn và Tạ Liên lập tức lấy ra một vài món ăn và đặt chúng trên bàn. Gã nói, "Được rồi, đây là tất cả các món ăn. Lưu Dung, ta hy vọng ngươi sẽ thích bữa ăn."

'THÍCH CÁI MÔNG TA !! KHÔNG AI THÍCH ĂN ĐỘC DƯỢC!! ' Thích Dung nội tâm phẫn nộ. Lưng hắn đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Nhìn thấy những món ăn có màu sắc kinh khủng và kém hấp dẫn, hắn thực sự muốn ngã gục và cầu cứu ngay lập tức.

Cốc Tử và Hoa Thành đã ăn hết phần của họ. Trong khi Tạ Liên nhìn họ với vẻ hài lòng, đầu gã chống lên cánh tay. Thích Dung bối rối nhìn Cốc Tử, hắn đang dần dần tin rằng thức ăn này thực sự rất ngon nên Cốc Tử đã ăn từng miếng một.

Đúng vào lúc này, Tạ Liên nhìn thấy hắn còn chưa có đụng đũa. Gã cau mày lo lắng hỏi: "Lưu Dung, món ăn có gì không ổn sao? Sao ngươi còn chưa bắt đầu ăn?"

Thích Dung lúc này thật sự rất lo lắng, buộc phải lễ phép nói, "Thái tử biể --- Điện hạ, bữa ăn không có vấn đề gì. Chỉ là ta ăn khá no rồi."

Với sự xui xẻo của hắn, cái bụng của hắn không hợp tác với hắn chút nào. Nó gầm gừ lớn như thể phản đối lời nói của hắn.

Tạ Liên cười rồi đẩy bát đĩa về phía hắn, "Thật sao? Nhưng bụng của ngươi lại nói ngược lại. Hãy ăn nhanh lên đi."

Thích Dung tuyệt vọng và buộc phải chịu đựng. Hắn thực sự muốn khóc.  Cốc Tử thậm chí không cứu hắn và chỉ tiếp tục ăn. Hắn ngấu nghiến một vài miếng và hắn thực sự muốn nôn.

Sau đó Tạ Liên bắt đầu một chủ đề, không biết có cố ý hay không, "Đúng rồi. Nay là năm thứ 15 từ Ngày tái lập Tiên Kinh, Tam Lang, đệ nghĩ mình đã tính toán đúng chưa? Thích Dung chắc đã trở về rồi phải không? Đệ nói rằng hắn sẽ trở lại sau mười lăm năm, ta nói chính xác không? Đệ có thực sự chắc chắn về điều đó không? "

Hoa Thành đặt đũa và cười ngọt ngào với gã, "Đúng vậy, ca ca," sau đó gã nhìn chòng chọc Thích Dung, giọng gã trở nên lạnh lùng, "Ta chắc chắn."

Tạ Liên thở dài, "Nhưng có vẻ như chúng ta phải đợi thêm một thời gian nữa," gã dừng lại rồi nói thêm, "Ta cũng nhớ đệ ấy lắm. Đệ ấy là biểu đệ của ta."

Hoa Thành vẫn đang nhìn Thích Dung "Ca ca, ta chắc chắn rằng hắn đang ở quanh đây ở đâu đó. Có lẽ hắn đang trốn vì sợ chúng ta."

Với câu này, lưng của Thích Dung căng lên. Trước đó hắn đã nghĩ rằng tất cả chỉ là ảo giác của mình: Ngay từ đầu mắt Hoa Thành đã như phi dao vào hắn. Trong khi đó Tạ Liên đang cố tình mở ra những chủ đề liên quan đến hắn. Ngay cả khi họ đang đi đến đây, chủ đề của họ chỉ xoay quanh Thích Dung này Thích Dung nọ.

Thích Dung cuối cùng đã từ bỏ việc cải trang của mình. Lửa và khói xanh lóe lên ngay trước mắt. Khi làn khói tan đi, hình dáng ban đầu của Thích Dung đã ở trước mặt họ. Bộ y phục màu xanh lục bình thường, tai nhọn, răng nanh và đôi mắt sắc bén mang sự hung ác.

Bất chấp sự xuất hiện đột ngột của hắn, không ai trong số họ bị sốc.

Tạ Liên lại là người đầu tiên lên tiếng, rõ ràng là giả dối, "Ôi, Thích Dung! Đệ đến rồi! Chúng ta chỉ mới nói về đệ!"

Thích Dung cũng cười giả tạo sau đó nói: "Ôi! Thái tử biểu ca! Đã lâu không gặp! Ngươi nhớ ta không ??" hắn dừng lại rồi tiếp tục, "Yo, cho ta biết, đêm của huynh với Huyết Vũ Thám Hoa thế nào ??"

Tạ Liên không nói nhưng Hoa Thành ném lại một câu hỏi với hắn với giọng điệu chế giễu, "Huynh ấy khá ổn. Còn ngươi thì sao? Mấy đêm của ngươi có vẻ khá cuồng nhiệt."

Thích Dung lúc đầu rất bối rối. Sau đó mặt hắn đỏ bừng khi nhận ra rằng mình đã cởi bỏ lớp ngụy trang. Rõ ràng, những vết đỏ trên cổ và thậm chí ở cổ tay của hắn cũng đã xuất hiện và họ đã nhìn thấy rồi. Đó thực sự là lỗi của hắn vì vụng về và hắn không thể bác bỏ.

Hoa Thành, "Bây giờ nhìn ngươi đi. Một tên ngu ngốc cũng đã trở thành một tên đoạn tụ."

Thích Dung cảm thấy trong người lửa giận bùng lên, hắn đứng dậy đập tay xuống bàn mắng Hoa Thành đang đứng trước mặt mình, "AI LÀ TÊN ĐOẠN TỤ !! TA LÀ NẠN NHÂN ĐÂY !! CỐC TỬ, NGƯƠI KHÔNG GIÚP TA ĐƯỢC Ở ĐÂY À ???? "

Sau đó, hắn đột nhiên cảm thấy một lòng bàn tay ấm áp trên bàn tay phải của mình. Hắn nhìn xuống và thấy đó là của Cốc Tử.

Cốc Tử cuối cùng cũng lên tiếng sau khi im lặng trước toàn bộ cuộc tranh luận, "Thích Dung, bình tĩnh lại và ngoan nào."

Thích Dung cảm thấy thất thế "NHƯNG ... NHƯNG.. NHƯNG !!!"

Cốc Tử lắc đầu và Hoa Thành cười khúc khích.

Trong khi đó, Tạ Liên đã cạn lời.  Đúng vậy, gã biết người đi cùng họ là Thích Dung. Nhưng đó là tất cả những gì gã biết và gã không biết gì về những chi tiết khác.

Gã ngập ngừng hỏi: "Cốc Tử ... Thích Dung và ngươi ...?"

Cốc Tử, "Uh, thưa điện hạ ... vâng."

Tạ Liên đột nhiên cười và đối mặt với Thích Dung, "PHỤT HAHAHAHAHA Thích Dung, đệ ... đệ thực sự ... HAHAHAHA"

Thích Dung bốc khói, "TA LÀ GÌ ?? XEM AI ĐANG NÓI KÌA !!! KHÔNG PHẢI HUYNH CŨNG CÙNG HUYẾT VŨ THÁM HOA?! TẠI SAO TA KHÔNG THỂ CÓ CỐC TỬ CỦA TA???"

Cốc Tử đã giữ hắn lại và cố gắng an ủi hắn khi Thích Dung chuẩn bị nhảy lên bàn và làm ầm lên.

Thích Dung vẫn chưa chịu thua và nói một cách ngượng ngùng, "CỐC TỬ !! HỌ KHÔNG TIN CHÚNG TA!! ĐẾN ĐÂY VÀ HÔN TA!!!"

Cốc Tử bất lực. Y thở dài, nhìn ánh mắt thất vọng của Tạ Liên rồi quay đầu lại cho Thích Dung một cái hôn nhẹ. Nhưng Thích Dung không buông tha y mà hôn sâu thêm. May mắn thay hắn vẫn còn một chút xấu hổ và bỏ ra chỉ sau vài giây, "THẤY CHƯA, THÁI TỬ BIỂU CA ??? Y LÀ CỦA TA VÀ Y KHÔNG BỊ TA ÉP !!!"

Tạ Liên ngượng nghịu cười và gãi đầu, "Được ... có vẻ như vậy......"

Cốc Tử thấy rằng mọi thứ đang vượt quá tầm kiểm soát. Y nghĩ rằng họ có thể rời Tiên Kinh trong hòa bình nhưng có vẻ như y đã đánh giá thấp sự kiên nhẫn của Thích Dung, đặc biệt là khi đối mặt với hai đại địch thủ của hắn.

Y nói trong khi vẫn nắm lấy vòng tay của Thích Dung, "Điện hạ và Quỷ vương, ta xin lỗi vì những xích mích mà chúng ta đã gây ra. Bây giờ chúng ta xin phép.


Thích Dung, "Eeeeh ?? Đó là tất cả những gì ngươi làm ???? Ta không dạy ngươi thoái lùi khi ngươi còn bé !!!"

Cốc Tử không để ý đến hắn và chào tạm biệt hai người kia sau đó kéo Thích Dung ra ngoài. Hoa Thành và Tạ Liên nhất quyết muốn tiễn họ.

Đến cổng, Hoa Thành đột nhiên gọi một tiếng, "Thích Dung."

Thích Dung đột ngột quay lại, "CÓ CHUYỆN GÌ ?!"

Hoa Thành không nói chuyện mà chỉ nhìn hắn

"MẸ NÓ LÀ GÌ ?! NÓI!"

Hoa Thành cuối cùng cũng lên tiếng, lần đầu tiên chân thành cười với hắn, "Tên khốn, cuối cùng thì ngươi cũng tìm được nhà rồi."

Thích Dung trợn to hai mắt, trong lòng nghe được những lời này vô cùng kinh ngạc. Đó là sự thật. Cuối cùng thì hắn cũng đã tìm được nhà của mình.  Và đó là Cốc Tử.

Nhưng không đời nào hắn lại tự làm xấu danh tiếng của mình trước kẻ thù của mình, "NGƯƠI VỪA NÓI CÁI GÌ?? NGƯƠI LÀM TA NỔI DA GÀ!!!"

Sau đó, hắn nghe thấy Tạ Liên nói: "Biểu đệ, chào mừng đệ đã trở lại. Hãy chăm sóc Cốc Tử cho ta."

Lần này Thích Dung thực sự không thể nói được gì nữa. Hắn cau mày và bỏ đi với một tiếng 'hmmph!'

Cốc Tử đi trước hắn khi y nghe thấy Thích Dung được gọi giật lại để cho họ thời gian để nói chuyện nên Thích Dung phải đuổi theo.

Họ im lặng trong suốt quãng đường cho đến khi hắn nghe thấy Cốc Tử cười khúc khích bên cạnh mình.

Thích Dung, "Cái gì?"

Hắn bước lại gần và nghe thấy rằng Cốc Tử đang bắt chước những lời của hắn khi nãy như "Tại sao ta không thể có Cốc Tử của ta?", "Y là của ta và y không bị ta ép!" và cứ vậy.

Mặt Thích Dung đỏ bừng một lần nữa và cố gắng giải thích, "T-T-TA ĐÃ NÓI RẰNG ĐÓ LÀ NGOÀI Ý MUỐN, ĐƯỢC CHƯA?

Cốc Tử mỉm cười, "Nhưng người có ý như vậy."

Thích Dung, "N-NGƯƠI !!! NGƯƠI CHƯA BAO GIỜ CÃI TA TRƯỚC KIA !! NGƯƠI PHẢI ĐỀN BÙ CHO TA ĐÊM NAY, ĐỒ KHỐN NẠN VÔ SỈ!!"

Cốc Tử xấu hổ trả lời: "Được, ta sẽ. Ta ở đây để phục vụ người để trừng phạt người vì nghịch ngợm."

Thích Dung, "..." Ta vừa mới đào mồ chôn mình, phải không?

Sau khi họ trở về, hình phạt đã được áp dụng cho cả đêm.

-HOÀN-

Ghi chú của tác giả:

Xin chào! Bạn đã đến chương cuối cùng cho fanfic Cốc Tử × Thích Dung của tôi! Nếu bạn thích fanfic này, hãy để lại kudos cho tôi ~ bạn cũng có thể chia sẻ fan fic này với các bạn (^ - ^) ♡

Cảm ơn bạn đã tham gia chuyến đi! Hẹn gặp lại các bạn trong các fanfic tiếp theo của tôi ~ ♡

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top