Chương 15


Trên người Tiêu Chiến vẫn còn lưu lại hương sữa tắm, lúc anh hôn lên mặt Vương Nhất Bác, hắn có thể ngửi thấy mùi thơm quen thuộc. Đôi lúc, hắn rất muốn hỏi Tiêu Chiến, có phải tất cả thỏ tinh đều có mùi hương cơ thể không. Mỗi đêm ôm lấy đôi vai thon gầy kia chìm vào giấc ngủ, Vương Nhất Bác luôn cảm thấy hương thơm trên người anh có một loại ma lực có thể khiến người khác an tâm.

"Anh nói sao?" Vương Nhất Bác khó tin mở to hai mắt. Khóe mắt hắn vẫn còn ửng đỏ, con ngươi trong suốt phản chiếu ánh đèn phòng khách. Tiêu Chiến cảm thấy hắn giờ phút này có chút xa lạ. Bởi vì Vương Nhất Bác hiện tại dường như hơi mong manh.

Tay Tiêu Chiến từ trên mặt hắn trượt xuống cổ, vừa định rút ra, đã bị Vương Nhất Bác bắt lấy, giữ chặt trước ngực.

"Anh nói..." Tiêu Chiến không dám nhìn vào đôi mắt sốt ruột lúc này của hắn, chỉ có thể đỏ mặt lặp lại: "Anh không ghét em hôn anh."

Vương Nhất Bác đột nhiên ngồi thẳng dậy, giữ lấy vai Tiêu Chiến, để anh nhìn thẳng vào mình. Hắn hỏi: "Không ghét, có nghĩa là gì?"

Hắn sợ Tiêu Chiến không phân biệt được tình thân và tình yêu. Cho dù tình yêu cuối cùng cũng sẽ biến thành tình thân, nhưng Vương Nhất Bác vẫn muốn xác nhận, Tiêu Chiến đến bên hắn, quan tâm hắn, tất cả đều là xuất phát từ tình yêu.

"Chính là...nghĩa là "yêu" đó."

Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, không dám chắc hỏi lại lần nữa: "Anh thật sự hiểu thế nào là......"

"Anh biết." Tiêu Chiến ngắt lời, nhìn vào mắt hắn, giọng nói còn mang theo chút run rẩy nhưng vẫn kiên định: "Anh yêu em."

Đây là lời hứa duy nhất anh cam kết sau khi đến thế giới loài người – chính là sẽ mãi mãi ở bên cạnh người mình yêu.


====

Nụ hôn chân chính đầu tiên giữa hai người, động tác gấp gáp của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến có chút thở không thông. Nhưng anh vẫn cố gắng phối hợp cùng hắn, ngửa cổ đáp lại nụ hôn, hai tay vô thức câu lấy cổ đối phương. Vương Nhất Bác ôm lấy khuôn mặt anh, ngón cái giữ cằm, một tay khác ấn sau gáy, làm cho người trong lòng không có chỗ trốn.

Tiêu Chiến không cách nào nói cho Vương Nhất Bác chính xác ý nghĩa của từ "yêu". Ngay cả con người cũng chẳng định nghĩa chính xác được. Tiêu Chiến chỉ biết cảm giác của bản thân đối với Vương Nhất Bác chính là "yêu". Anh không hiểu những thứ phức tạp khác, chỉ biết mình yêu Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cũng yêu anh.

Vậy là đủ rồi.

Vương Nhất Bác đôi lúc cũng muốn cho Tiêu Chiến hiểu rõ thế nào là "yêu", cũng cảm thấy thật khó khăn. Dù vậy, hắn vẫn tham lam, muốn lấy thân phận người yêu ở bên Tiêu Chiến. Hắn rất ích kỷ, nhưng thật may, Tiêu Chiến không làm cho hắn thất vọng.


Không biết hai người đã hôn nhau bao lâu, hai mắt đang nhắm của Tiêu Chiến dần trở nên mờ sương. Đến khi một đôi tay vén vạt áo chui vào, xoa nắn nơi hõm eo mềm mại, anh mới không nhịn được mà co rúm lại. Còn chưa kịp làm quen với cảm giác này, cả người đã bị bế lên. Vương Nhất Bác ôm anh, vừa hôn vừa đi về phía phòng ngủ. Phòng nhỏ đã mở lò sưởi ấm áp, Tiêu Chiến được thả lên giường, quần áo đồng thời cũng nhanh chóng bị cởi bỏ. Anh theo bản năng muốn che ngực, quần cũng bị kéo xuống.

Trong đầu Tiêu Chiến không đúng lúc nghĩ đến, Vương Nhất Bác quả nhiên không hổ là ảo thuật gia, ra tay thật sự rất nhanh.

Trong phòng sáng trưng, Tiêu Chiến vặn vẹo eo muốn đi tắt đèn liền bị Vương Nhất Bác đè lại, hôn lên: "Không tắt đèn có được không?"

Tiêu Chiến không thể từ chối hắn.


Anh ấy thật mẫn cảm, Vương Nhất Bác chỉ có một ý nghĩ như vậy.

Khi hắn cắn vào dái tai, toàn thân Tiêu Chiến run lên, Vương Nhất Bác nhướng mắt nhìn đôi tai thỏ kia, xấu xa đưa tay ra tóm lấy, còn phải nhéo nhéo xoa xoa phần gốc. Nếu không phải sợ ngậm một miệng đầy lông, hắn nhất định đã há miệng gặm.

Tiêu Chiến bị kích thích đến cả người run rẩy, nỉ non bảo Vương Nhất Bác đừng sờ nữa, ưm ưm a a liên tục, khiến người không biết còn tưởng anh đã bị đâm vào.

Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng sắp khóc đến nơi của đối phương, đột nhiên buông tay ra, còn không đợi người phục hồi tinh thần, tay lại nhanh chóng túm lấy đuôi. Lần này, anh phản ứng còn lớn hơn, giãy giụa muốn chạy, nhưng đã bị Vương Nhất Bác bóp eo đè ngược trở về.

"Không cho sờ?"

"Không...không phải..." Tiêu Chiến bối rối, cảm giác bị sờ đuôi và tai thật kì quái, nhưng anh không muốn từ chối Vương Nhất Bác.

"Sờ, sờ chỗ khác được không?" Anh nhỏ giọng đưa ra một đề nghị tự cho là thông minh, còn lo lắng Vương Nhất Bác sẽ không vui. Không ngờ người này nhướng mày mỉm cười, bỏ tay khỏi đuôi, dùng ngón cái đặt lên hai điểm nhỏ trước ngực Tiêu Chiến, không ngừng ấn nắn xoa bóp. Bộ ngực vốn bằng phẳng giờ đã có hai viên anh đào đỏ thẫm dựng đứng lên.

"Đừng mà...ưm...a! Nhất Bác..."

Tiêu Chiến đã bao giờ trải qua loại cảm giác này, vừa đau vừa sướng, trong lòng dâng lên một cảm xúc khác lạ, ngay cả biến hóa cơ thể cũng thật kì quái......

"A——!"

Vương Nhất Bác vẫn luôn quan sát phản ứng của người dưới thân, vật phía trước đã sớm ngẩng cao đầu, huyệt nhỏ phía sau không ngừng mấp máy, thậm chí còn phun ra chất lỏng trong suốt. Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng sẽ mất nhiều công sức để khuếch trương, không nghĩ tới hai ngón tay tiến vào khá thuận lợi. Nhưng Tiêu Chiến hiển nhiên vẫn chưa thích ứng, nước mắt thấm ra nơi khóe mắt.

Vương Nhất Bác còn muốn trêu chọc anh, rút ngón tay ra, đưa đến trước mặt: "Thỏ tinh các anh đều ra nước nhiều thế này sao?"

Nếu là lúc bình thường, dĩ nhiên hắn sẽ không nỡ để Tiêu Chiến khóc thế này, nhưng hôm nay dưới xúc tác của rượu, hắn không thể khống chế bản thân. Huống chi, đối diện với Tiêu Chiến, hắn càng không có cách nào tỉnh táo được.


Lúc ba ngón tay tiến vào, Tiêu Chiến không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là dị vật khiến anh có chút không thoải mái, nức nở muốn Vương Nhất Bác hôn anh.

"Thật biết làm nũng." Vương Nhất Bác áp tới hôn lên môi anh, mút lấy đầu lưỡi vang lên chậc chậc.

Nhìn thấy có vẻ mở rộng đủ rồi, Vương Nhất Bác rút ra ngón tay đã dính nhớp, đỡ dương vật trực tiếp đâm sâu vào. Vẻ mặt Tiêu Chiến trong phút chốc thất thần, ưm ưm a a kêu hồi lâu nhưng không có than đau.

"Có đau không?"

Tiêu Chiến lắc lắc đầu.

Vương Nhất Bác âm thầm than thở một câu, thân thể này quả thật trời sinh thích hợp để bị thao mà. Động tác dưới thân dần dần tăng nhanh, điên cuồng va chạm vào nơi ấm áp đang bao lấy côn thịt, không có quy luật gì, cũng may năng khiếu bẩm sinh ưu tú. Tai thỏ trên đầu bị đâm đến không ngừng rung rung, Vương Nhất Bác đột nhiên hiểu được tâm trạng của cánh đàn ông thích xem nữ livestream đeo tai thú. Quả thật muốn bao nhiêu sắc tình liền có bấy nhiêu. Dĩ nhiên, Tiêu Chiến so với bọn họ xinh đẹp hơn gấp vạn lần.

Lúc dương vật đỉnh đến một nơi nào đó, tiếng rên rỉ của Tiêu Chiến đột nhiên thay đổi, trở nên cao vút. Vương Nhất Bác mơ hồ nhận ra gì đó, nhắm vào điểm kia mà thao, còn chưa đâm được mấy cái, ngón tay trắng nõn của Tiêu Chiến đã bắt lấy tay hắn, khóc nức nở bảo hắn chậm một chút.

Vương Nhất Bác đương nhiên không thể nào nghe theo anh, vẫn tàn nhẫn đâm vào điểm kia. Côn thịt gần như là hoàn toàn rút ra, sau đó đẩy cả cây thô to ngập vào. Mỗi lần cắm đều đánh vào điểm G khiến Tiêu Chiến sướng đến không còn biết gì.


Tiêu Chiến bị thao đến không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, chỉ theo bản năng phát ra tiếng rên rỉ, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm tên Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác khom người hôn lên môi, hôn một lúc lại cúi xuống gặm cắn đầu vú, dùng răng môi ma sát khiến nó đỏ thẫm, chạm nhẹ một chút cũng để cho người nhạy cảm đến bắn ra.

"Vì sao không có sữa?"

Vương Nhất Bác cố ý đánh vào mông Tiêu Chiến một cái. Mông thịt trắng nõn cùng bắp đùi đều rung lên.

"Không có...không có mà..." Tiêu Chiến nỉ non: "Thỏ cái mới có."

"Thỏ cái có thể sinh bảo bảo."

Ý thức của Tiêu Chiến đã mơ hồ, không biết bản thân đang nói gì: "Sinh bảo bảo, sinh cho Nhất Bác......"

Nhìn miệng nhỏ khép mở trong vô thức, Vương Nhất Bác đưa hai ngón tay vào trong, nước bọt theo ngón tay cùng khóe miệng chảy ra ngoài, đọng lại trên giường.

"Thật dâm đãng."

Cho đến khi lỗ nhỏ phía sau bị cắm thành hình dáng dương vật của Vương Nhất Bác, chỗ giao hợp bị thao liên tục dính đầy tinh dịch và nước của Tiêu Chiến, nhỏ xuống ướt đẫm ga giường, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng rút ra, kéo Tiêu Chiến ngồi dậy, bắn lên mặt anh.

Anh còn đang mở miệng, ngoan ngoãn nuốt xuống toàn bộ tinh dịch vừa bắn, trên lông mi còn đọng lại chất lỏng trắng đục, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác.

"Vì sao không để lại ở trong anh nha?" Tiêu Chiến đột nhiên hỏi.

Vương Nhất Bác khựng lại một lúc mới nhận ra ý của anh là "vì sao không bắn bên trong anh". Hắn ôm người vào trong lòng, hôn hôn dỗ dành: "Sợ anh không thoải mái."

"Thế này thì không thể sinh bảo bảo cho Nhất Bác......"

Vương Nhất Bác không nhịn được bật cười, sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của anh, thì thầm bên tai: "Không sinh."

"Em có một mình anh làm bảo bảo là đủ rồi."


====//====

Đấy, vừa gặp phụ huynh xong là ăn thịt thỏ ngay <( ̄^ ̄)>

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top