Part 2
Hyo Min không hiểu nhìn hai người kia, đột nhiên đèn tắt, để lại hai ngọn, một ngọn đèn chiếu đến trên người Hyo Min, một ngọn đèn ở chiếu đến dương cầm trên sân khấu. Hyo Min nghi ngờ nhìn sân khấu đột nhiên mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm một chỗ, nhất thời phía dưới một trận bàn tán. Một cô gái chậm rãi đi tới trước dương cầm, mang theo cười ngọt ngào, nhìn chằm chằm vào Hyo Min. Ji Yeon tới, cô mặc một chiếc váy màu trắng, giày cao gót màu trắng, tóc xõa thẳng, đem đôi chân trắng nõn cùng bờ vai đẹp mắt biểu hiện ra. Cả người toát lên vẻ thành thục, thở ra một hơi thật sâu ngồi vào trước dương cầm, ngón tay giống như khiêu vũ bay múa ở trên phím đàn, ánh mắt vẫn nhìn Hyo Min, ánh mắt thật là ôn nhu, ôn nhu đến có thể xuất nước.
Từ rất lâu rồi, tôi len lén thầm yêu em
Sợ bị em phát hiện mà lo âu
My love, my love
Mong em mở rộng trái tim với tôi
Em còn quan trọng hơn cả mạng sống của tôi
Tôi sẽ yêu em mãi mãi
Hãy ở bên cạnh tôi nhé, được không?
Toàn bộ quá trình, hai người một mực nhìn nhau, phảng phất cái không gian này
bên trong cũng chỉ còn dư lại hai người, chung quanh phát ra hơi thở là người khác không thể đến gần. Mới vừa đàn xong âm cuối cùng, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Ji Yeon chậm rãi đứng lên, đối mặt với Hyo Min, giống như là hạ quyết tâm thật lớn dùng hai tay cầm thật chặt micro mở miệng nói “Hyo Min unnie, chúc mừng, chúc mừng kết hôn” dừng lại một chút, cắn đôi môi, đem nước mắt ép trở về tiếp tục nói “Nhưng mà làm sao bây giờ, hôm nay em đến có thể sẽ để cho unnie lưu lại ấn tượng xấu. Nhưng em không hối hận. Hyo Min, em yêu unnie, không phải là tình cảm của chị em gái, mà chính là tình yêu. Rất lâu trước đây, em cũng biết tình cảm của em đối với unnie cũng không đơn thuần. Em dùng sức trốn tránh dùng sức nói đây đều là tình cảm chị em, nhưng mà em lại không lừa được mình. Mỗi khi unnie vui vẻ, em sẽ ngây ngốc vui vẻ cả ngày, khi unnie đau lòng, em ngay cả ăn thịt đều không có mùi vị. Em biết tình cảm này không đúng, em không cho unnie được một gia đình hoàn chỉnh, không cho unnie được một đứa con đáng yêu, nhưng mà làm sao bây giờ em thật không khống chế được. Mấy năm nay em rất ít liên lạc với unnie, chính là sợ không thể quên unnie, nhưng là làm sao bây giờ, không có một khắc không nghĩ tới unnie. Mấy năm nay em một mực đang cố gắng, cố gắng để cho mình trưởng thành, để cho mình có thể bảo vệ unnie, có thể để cho unnie dựa vào. Nhưng em phát hiện bất kể em ở bên ngoài thành thục thế nào, đối mặt với unnie em vẫn mãi như vậy, tổng hội bất tri bất giác giống như làm nũng unnie. Hyo Min, em thầm mến unnie không sai biệt lắm mười năm. Rất ghê tởm đi, tình cảm chị em đơn thuần biến thành…” nói đến đây Ji Yeon không nhịn được nghẹn ngào, sau đó nhanh chóng đem nụ cười của khủng long phóng đại ở trên mặt “Thật xin lỗi vì nói những thứ này ở hôn lễ của unnie. Hì hì, không cần có gánh nặng, từ giờ khắc này em quyết định buông tay, thật lòng chúc phúc unnie, Hyo Min. Anh rể, thật xin lỗi, chăm sóc Hyo Min unnie thật tốt”
Lệ rơi đầy mặt sau khi nói xong, còn ngây ngốc phất phất tay, sau đó liền hướng phía sau sân khấu đi tới. Người ở phía dưới tựa hồ cũng bị giật mình, trong lúc nhất thời đều không có phản ứng. Chờ Ji Yeon sau khi đi, phía dưới một trận huyên náo, các loại thanh âm, sôi trào. Hyo Min từ khi Ji Yeon bắt đầu nói chuyện liền ngây dại, trên mặt sớm bị nước mắt che mất, dừng lại một chút điên cuồng hướng cửa đuổi theo. Các thành viên khác cũng rất kinh ngạc, nhưng là lại vui mừng cười. Thật ra thì khi còn ở T-ara, tất cả mọi người đều nhận thấy tình cảm của Ji Yeon dành cho Hyo Min ở trong mắt, trong lòng yên lặng chúc phúc hai người. Mà sau khi Hyo Min đi ra ngoài, bốn người động tác nhanh chóng ngăn lại Fu Xin Bo cùng người nhà Hyo Min “ Cố gắng lên MinYeon” trong lòng bốn người mặc niệm.
Ji Yeon từ trong khách sạn ra ngoài, từng bước một đi về phía trước, cảm giác dưới chân có ngàn cân nặng, nước mắt không ngừng rơi xuống. Kết thúc thật rồi, mười năm thầm mến kết thúc, Hyo Min, em phải chúc phúc unnie thế nào, em nên thế nào chúc phúc unnie?
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Ji Yeon ngồi xổm xuống ôm đầu từng lần một vừa nói thật xin lỗi. Đột nhiên, cả người bị người từ sau lưng ôm vào trong ngực. Ji Yeon sợ hết hồn đang muốn tránh ra, đột nhiên nghe được một tiếng nói quen thuộc “Ji Yeon babo, tỏ tình xong cũng không muốn nghe câu trả lời sao?”
Ji Yeon ngẩn người, tay run rẩy ghé vào đôi tay ở ngang hông mình, đột nhiên nước mắt giống như dòng nước điên cuồng chảy xuống “Thật xin lỗi, unnie, thật xin lỗi, không muốn không để ý tới em, thật xin lỗi, thật xin lỗi” Ji Yeon lắc đầu, sau lưng người kia tựa hồ muốn nói cái gì nhưng là Ji Yeon cũng không cho cô cơ hội. Đột nhiên người phía sau đem toàn bộ thân thể Ji Yeon quay lại, môi nhanh chóng dán lên. Mắt Ji Yeon chợt phóng đại, nhìn người trước mắt, là người mình ngày nhớ đêm mong, cứ như vậy ngơ ngác nhìn. Hyo Min hôn hôn đột nhiên cảm thấy không ổn, mở mắt ra, bật cười “Ji Yeon babo, không hô hấp sẽ không còn thở”
Ánh mắt Ji Yeon một mực duy trì gấp mấy lần lớn trạng thái “Hyo Min, unnie?”
“Chúng ta bỏ trốn có được không?”
“Hyo Min unnie”
“Ji Yeon babo, unnie yêu em”
“Hyo Min unnie, hôn lễ…”
“Không cần, dù sao em cũng không ở đó”
“Em?”
“Uh, chú rể không ở thì hôn lễ cái gì”
“Hyo Minunnie”
“Aigoo, đừng có khóc”
“Thật xin lỗi, là em không có dũng khí”
“Được rồi, đừng nói chuyện ”
“ Hmm . . . ” đôi môi thật là mềm
Mỗi lần luyện tập mệt mỏi unnie cũng muốn dựa vào em
Mỗi lần nửa đêm tỉnh lại, cũng sẽ ngắm một chút gương mặt e, tự nói với mình phải cố gắng lên, phải làm tấm gương tốt cho em xem.
Ở trong fan meeting, ngay trước fan hâm mộ, em gọi unnie là “yeobo”, lúc đó unnie thật thật hạnh phúc, nghĩ thầm có thể hay không một mực nghe tiếp.
Khi fan hâm mộ kêu MinYeon, unnie cũng thích lôi kéo em, chỉ là muốn nói cho fan hâm mộ, đúng vậy, em chính là Ji Yeon của unnie.
Ngày đó, em nói với unnie em muốn 29 tuổi kết hôn, lòng của unnie thật thật là đau, người nào như vậy hạnh phúc? Có thể để cho unnie làm người hạnh phúc đó không?
Rất lâu trước phát hiện tình cảm của mình dành cho em dần dần thay đổi, unnie rất hốt hoảng, cảm giác mình rất biến thái, đoạn thời gian đó cực độ khủng hoảng. Cho đến khi T-ara mỗi người một nơi, unnie nghĩ đây là một cơ hội tốt có thể quên em, nhưng mà unnie sai lầm rồi. Mỗi một ngày, từng giây từng phút nhớ tới em, cho nên vạn bất đắc dĩ unnie đáp ứng cha mẹ thử cùng những người khác lui tới, sau đó cảm thấy cũng tốt liền kết hôn. Unnie thật rất cảm tạ ngày đó em có thể dũng cảm như vậy. Cám ơn em, có thể dũng cảm tỏ tình với unnie. Unnie yêu em, Park Ji Yeon
- Park Hyo Min -
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top