4. (S)he will be loved (2)

Dù sao thì, đấy cũng là điều đã xảy ra.

Anh lên xe và lái đến ga tàu để gặp Naomi. Khi đến nơi, anh quan sát bên ngoài để tìm cô, và nhanh chóng phát hiện ra cô mặc chiếc áo hoodie màu hồng nhạt, ngồi trên bậc thềm, trông có vẻ buồn chán với cằm tựa vào lòng bàn tay.

Jay bước ra khỏi xe để gặp cô, "Naomi!" Anh gọi. Cô ngước lên khi nghe thấy Jay nhắc đến tên mình, và vẻ mặt buồn chán trước đó của cô chuyển sang tươi sáng hơn, mỉm cười rạng rỡ khi nhìn thấy anh.

Đứng dậy rồi cầm chiếc vali nhỏ bên cạnh, Jay thấy cô ở giữa đường và Naomi gần như nhảy vào vòng tay anh. "Chào mừng trở về", Jay thì thầm bên tai cô.

"Anh làm như thể mình đã không gặp em trong nhiều năm vậy." Cô cười khúc khích, siết chặt hai tay quanh cổ Jay. "Em đã trải qua suốt kỳ nghỉ đông mà chẳng được nhìn thấy anh, việc em chỉ đi có một tuần không nên ảnh hưởng đến anh nhiều như vậy".

"Có lẽ, nhưng lần này thì khác rồi. Bây giờ anh có thể làm thế này," Anh rướn lại gần và hôn khắp gò má cô.

"Nhột quá", Cô thì thầm.

"Thì nó phải vậy chứ!"

"Em biết rồi, đủ rồi mà!" Naomi tinh nghịch đẩy anh ra, "Anh nói rằng em đã bỏ lỡ rất nhiều thứ mà anh muốn kể cho em khi em không có mặt, đúng không? Nói cho em nghe đi, em nôn nao lắm rồi đây này!"

Jay cười thầm, nhưng cũng tự cười giễu chính mình. Anh đã cố gắng rất nhiều năm để Naomi cuối cùng cũng để ý đến anh theo cách anh muốn, nhưng tất cả đều phải trả giá bằng việc anh vô tình bị cuốn vào với một chàng trai nào đó, và kết thúc bằng việc phải nói dối với cô ấy về điều đó.

Jay đã luôn khinh thường những gã dường như không bao giờ thực sự trân trọng Naomi vì con người cô ấy, và giờ thì... có thể cho rằng bản thân anh đã trở thành thằng tệ nhất trong số họ.

Thật trớ trêu.

"... Vậy nên em đã bảo Daniel đặt đồ decor cho chúng ta và em nghĩ rằng chúng sẽ được vận chuyển trong khoảng hai ngày tới." Naomi hào hứng kể cho chàng trai của mình nghe về chi tiết cho buổi biểu diễn mùa xuân sắp tới của đội khiêu vũ.

Đêm qua đã có một bữa tiệc tại nhà của họ, và Jay đã mời Naomi đến. Naomi đã ở lại qua đêm, quá mệt mỏi để trở về nhà và thậm chí còn từ chối lời đề nghị chở cô về của Jay. Không phải là Jay đang phàn nàn gì cả, và Jake cũng không phản đối khi Jay giải thích với cậu ấy rằng anh sẽ cần phòng lại trong đêm đó. Jake đã rộng lượng đủ để ngủ ở phòng khác, vỗ vai anh và cười khúc khích trước khi rời đi.

Vì sự hỗn loạn của đêm hôm trước đó, cả hai đã có một buổi sáng lười biếng, chỉ đứng dậy để vệ sinh cá nhân trong phòng tắm và thậm chí không thèm ăn sáng trước khi vội vã quay lại phòng và lên giường ôm nhau.

"Ah, em phấn khích quá!" Cô nằm trong lòng Jay, hào hứng nói "Cuối cùng thì mọi thứ cũng ổn thỏa rồi."

"Bây giờ, anh cũng đang phấn khích đây... mặc dù anh thậm chí không phải là người biểu diễn."

"Anh đã có thể tham gia nếu như anh thực sự nghe lời em và gia nhập team vào năm nhất." Cô tựa trán vào anh, "Anh sẽ ngồi ở hàng đầu để xem chứ?"

"Thực ra là ở hàng ghế đầu." Ngồi thẳng dậy, Jay tìm một vị trí thoải mái để tựa đầu vào gối, "Anh cũng sẽ mang theo máy ảnh nữa, vung vẩy như một thằng điên khi cổ vũ cho em."

"Đừng làm thế—Nếu anh cứ vung vẩy nó lung tung thì làm sao anh có thể quay em được?"

"Vậy thì anh sẽ mang theo hai chiếc điện thoại."

Cô cười phá lên, "Thay vào đó, chúng ta hãy bỏ luôn điện thoại và anh chỉ cần nhìn em bằng đôi mắt chỉ hướng về riêng mình em thôi nhé?"

"Nhưng không chỉ có riêng em trên sân khấu, phải không?" Jay huýt sáo, "Em tham lam đến mức muốn anh chỉ nhìn mỗi mình em thôi à, cô gái xấu tính?"

"Đấy là ý của anh, không phải em." Naomi rút ngắn khoảng cách giữa họ và hôn lên môi Jay, nhẹ nhàng vuốt má anh bằng ngón cái. Tay Jay siết chặt lấy vòng eo cô, những ngón tay len lén lách vào gấu áo. Họ tiếp tục như vậy một lúc, nụ hôn dần trở nên nóng bỏng hơn theo thời gian, cho đến khi bị tiếng cửa mở ngắt ngang.

"Jay, anh sẽ không tin nổi đâu-" Jungwon dừng lại khi nhìn thấy cả hai. "Ồ, xin lỗi—tôi không biết là anh đang có khách..."

Họ tách ra, và Jay vô thức lau miệng, "Ch-chào, Jungwon..."

"Chào, Jungwonie!" Naomi quàng một cánh tay qua cổ Jay, dùng một tay vẫy anh. "Chị vừa nói chuyện với Jay về buổi biểu diễn của chúng ta, nhưng em có chuyện gì ở đây thế?"

"Ờ, em vừa nói chuyện với Heeseung về chuyến đi trượt tuyết..." Cậu đứng đó một cách lúng túng, "Giờ em có thể đi rồi."

"Khoan đã, em có thể sao?" Rõ ràng đây là một tin tức mới với anh, vì Heeseung cứng đầu như một cục đá và thường không bao giờ thay đổi quyết định về bất cứ điều gì. "Em đã thuyết phục được anh ấy thế nào vậy?"

"Đe dọa. Anh ấy là con trai cưng của mẹ, nên tôi đã dọa sẽ nói với mẹ anh ấy một số điều mà anh ấy thực sự không muốn bà ấy biết." Cậu bắt đầu cười toe toét, "Vì vậy, tôi sẽ chính thức được tham gia."

"Nghe thật... đáng sợ, nhưng hoàn toàn là điều tuyệt vời đối với em! Chắc chắn rằng em sẽ có rất nhiều trải nghiệm thú vị đấy." Naomi trượt khỏi lòng Jay để đứng lên, tránh qua Jungwon đang đứng ở cửa. "Em sẽ để hai người nói chuyện một chút."

"Em định đi đâu vậy?" Jay hỏi cô.

"Phòng tắm. Đừng nhớ em quá." Cô ấy thổi một nụ hôn gió trước khi nhẹ nhàng bước xuống hành lang.

Trong khi đó, Jungwon vẫn đứng ở cửa, tay khoanh lại. "Hai người có vẻ rất thân thiết." Cậu nhận xét.

"Ừ... cô ấy, ừm, đã ở lại qua đêm." Cố giải thích về cuộc đêm vừa trải qua với người mà anh thầm thích lại với người mà anh cũng suýt nữa đã dính líu không lâu trước đó thật là một tình huống cực kỳ lúng túng. Jay không được chuẩn bị để đối phó với những tình huống như thế này, "B-bọn anh không...l-làm tình... trong trường hợp em muốn biết."

"...Tôi không hề muốn biết, nhưng cám ơn anh đã nói cho tôi biết. Tôi đoán vậy."

Không khí trong phòng rất căng thẳng, chắc chắn Jungwon không biết lý do tại sao. "...Anh cảm thấy như em đang giận anh. Phải không?"

"Tôi có lý do gì để giận anh, Jay?"

"Vì em đã bắt gặp anh và Naomi...?" Jay nói, giọng điệu có vẻ không chắc chắn về bản thân, "Chỉ là để em biết thôi, anh sẽ không bao giờ làm thế với em—ý anh là, cố tình khoe khoang về cô ấy trước mặt em."

Jungwon thở dài một cách não nề. "Jay, anh có thể thể hiện tình cảm của mình với chị ấy theo bất kỳ cách nào anh muốn, về cơ bản hai người đã là một đôi rồi. Ai quan tâm đến cảm xúc của tôi chứ?"

"Anh quan tâm chúng. Rất nhiều."

"Ồ, vậy thì anh không nên!" Jungwon thì thào, có vẻ gặp khó khăn khi diễn đạt cảm xúc của mình, "Tôi thực sự không bận tâm đến bất cứ điều gì... tại sao tôi lại phải chú ý đến việc anh hẹn hò và hôn một trong những người chị thân nhất của tôi chứ? Bởi vì tôi không quan tâm. Tôi thề là tôi không quan tâm."

"Điều đó... Điều đó nghe giống như em đang quan tâm..."

"Nhưng tôi không!"

Naomi đã quay lại, "Jungwon, em ồn quá. Chị có thể nghe thấy tiếng em từ cuối hành lang đấy. "

"Hãy đổ lỗi cho Jay. Anh ta đáng bị như vậy."

"Jay, anh lại trêu Jungwonie của em à?" Cô ấy ôm Jungwon vào lòng, "Để em bé của em được yên ổn." Thật là một cảnh tượng hài hước, nhìn cô che chở Jungwon như vậy dù anh chàng cao hơn cô cả một cái đầu.

Jay khịt mũi, "Cậu ấy không ngây thơ như em nghĩ đâu." Jungwon ném cho anh một cái nhìn vì câu nói đó, nhưng Jay lờ đi.

"Dù sao thì, tôi sẽ để hai người yên. Tôi còn bài tập về nhà phải làm." Jungwon tuyên bố, thoát khỏi vòng tay của Naomi.

"Chờ đã, chị sẽ đi cùng với em." Naomi đi ngang qua phòng và lấy chiếc túi tote mà cô để lại trên bàn của Jay, "Em đã hứa với Yeji là sẽ gặp cô ấy cách đây khoảng một giờ nhưng rồi lại bị phân tâm ở đây."

"À, nếu cả hai người đều đi thì anh không ngại chở hai người đi đâu." Jay đề nghị.

"Anh chắc chứ?" Naomi hỏi anh, "Em đã chiếm hết thời gian trong ngày của anh rồi."

"Không, anh ổn mà. Anh thực sự không phiền đâu." Anh quay sang cậu sinh viên năm nhất vẫn đang nóng lòng đứng chờ đợi ở cửa, "Được không, Jungwon?"

"Còn hơn là đi xe buýt... Tôi sẽ đi."

"Vậy thì ổn rồi." Ba người rời khỏi đó chỉ sau vài phút, lên xe của Jay, với Naomi và Jay ngồi trên và Jungwon lặng lẽ ngồi phía sau, tựa đầu vào cửa sổ.

Jay thả Naomi xuống trước, "Gặp lại sau nhé?"

"Tất nhiên rồi," Cô hôn má anh, "Tạm biệt cả hai!"

"Tạm biệt." Khi thấy Naomi đã ra đến cửa an toàn, anh quay lại đối mặt với Jungwon ở ghế sau, "Won à, em có thể lên ngồi phía trước và kết nối điện thoại với bluetooth nếu muốn."

"Tôi ổn, cảm ơn." Cậu từ chối.

"Em chắc chứ?"

"Ký túc xá của tôi không xa lắm đâu, Jay. Tôi sẽ ổn khi ngồi đây trong vài phút."

Jay để cậu yên tĩnh và lái xe đưa cậu về ký túc xá, và Jungwon đã nhanh hơn anh một bước để nói lời tạm biệt, "Cảm ơn vì đã chở. Tạm biệt."

"Khoan đã—Em có chắc là em không giận anh không?" Jay lặp lại câu hỏi trước đó của mình.

"Cái gì... Chúng ta đã nói qua chuyện này rồi, tôi đã nói là tôi không sao mà." Dựa vào giọng điệu của Jungwon, Jay có thể biết cậu đang dần trở nên khó chịu.

"Ừ, nhưng, em có thực sự có ý đó không?" Jungwon có thói quen nói rằng mình ổn mặc dù thực tế là không ổn, Jay ghét điều đó. "Jungwon, nếu em thấy anh với Naomi khiến em khó chịu thì hãy nói cho anh biết."

"Và nếu tôi nói là tôi đang khó chịu, rồi anh sẽ làm gì? Chia tay với cô ấy à?" Jay không trả lời, Jungwon lườm anh. "Đúng như tôi nghĩ." Khi Jungwon định mở cửa, cậu càng khó chịu hơn khi thấy cửa bị khóa. "Đm...? Anh thực sự bật chế độ khóa an toàn cho trẻ em à?"

"Trả lời anh trước đi." Điều Jay không ngờ là Jungwon sẽ trèo qua ngăn đựng đồ đến ghế phụ và mở cửa ấy để thoát ra.. "Jungwon–"

"Jay, nhìn tôi này." Jungwon nắm lấy cằm người đối diệm và giữ chặt anh ở đó. "Tôi thật sự không giận, được chứ?" Giọng cậu lần này đã dịu hơn rất nhiều .

"Anh chỉ... thực sự không muốn làm em đau thôi."

Jungwon chỉ mỉm cười nhẹ, "Cách tốt nhất để không làm tổn thương tôi là để tôi yên ổn tiến về phía trước, được chứ?" Cậu hôn nhẹ lên má anh, bên má Naomi không hôn, "Gặp lại sau nhé, Jay."

"... Gặp sau nhé." Anh nhìn theo Jungwon rời khỏi xe, vẫn cảm thấy một cảm giác tê dại không rõ ràng ở trong tim.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top