Chapter 3

I can't find a purpose

In these foolish feelings

- Let's not fall in love, BIGBANG


Cuộc sống của một thực tập sinh không hề dễ dàng. Đây không phải là một lời than vãn mà là một sự thật. Một sự thật mà Donghyuck biết quá rõ.

Tất nhiên, cậu tự hào về vị trí của mình. Ca hát không chỉ là thứ cậu giỏi. Ca hát là một phần của cậu. Mỗi lần hát, cậu có cảm giác như đang bay trên bầu trời. Cậu yêu hát cho đến khi cổ họng đau rát. Nhưng điều này không thay đổi được cuộc sống thực tập sinh đầy khó khăn. Thực sự khó khăn.

Mọi thứ đều giống như một cuộc thi. Bạn không thể thân thiết với những đứa trẻ khác vì bạn không bao giờ biết được ai sẽ còn thực tập ở công ty vào tháng tới.

Điều này không ngăn cản Mark Lee và Lee Donghyuck trở thành bạn thân của nhau.

Họ luôn quan tâm đến nhau. Khi một trong hai người cố gắng quá sức, người kia sẽ ở đó để đỡ lấy và nhắc nhở rằng tập luyện cũng cần nghỉ giải lao.

Mặc dù việc tạo dựng một tình bạn đẹp đẽ như vậy có khiến mọi việc bớt khó khăn hơn nhưng điều đó không thay đổi được việc trở thành một thực tập sinh đã khó khăn như thế nào. Đặc biệt là nếu mọi người tin rằng bạn là thứ gì đó không phải như vậy(?).

Mấy chục năm qua, trong giới giải trí gần như không thể nhìn thấy Omega.

May mắn thay, Bộ Luật bảo vệ Omega được ban hành vào năm 2009 và quy định rằng tất cả phải được đối xử như nhau và mọi thành kiến đối với ai đó vì giới tính phụ của họ sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Mọi công việc pháp lý đều có thể được thực hiện bởi tất cả những người có đủ điều kiện thể chất và tinh thần để làm việc đó và có đủ trình độ để làm việc đó. Bộ luật ấy cũng hợp pháp hóa các mối quan hệ đa tình và các mối quan hệ khác giới tính.

Vì Bộ Luật bảo vệ Omega, ngày càng nhiều Omega bắt đầu làm việc trong ngành giải trí bên cạnh Alpha và Beta. Điểm khác biệt duy nhất là khi Omega có kì phát tình và quyết định không sử dụng thuốc ức chế thì họ sẽ được miễn làm việc và điều này cũng áp dụng cho các thực tập sinh thần tượng và việc nghỉ giải lao là bắt buộc về mặt pháp lý đối với Omega vì mặc dù tất cả mọi người đều có quyền như nhau, nhưng Omega có thể lực kém hơn so với Alpha và Beta. Vì lý do này, bạn có thể thấy một số người ngồi trên sàn nghỉ ngơi trong khi những người khác vẫn đang luyện tập.

Donghyuck thực sự muốn nghỉ ngơi ngay bây giờ nhưng mỗi lần cậu ấy cố gắng ngồi gần các học viên Omega, giáo viên dạy nhảy của cậu lại hét vào mặt cậu để bắt buộc cậu quay lại tập luyện.

"Hãy đứng dậy khỏi sàn đi Donghyuck-ssi!".

"Bạn không phải là Omega. Hãy quay lại làm việc ngay bây giờ!".

"Nếu bạn thực sự cần nghỉ ngơi, hãy ra khỏi cửa và đừng bao giờ quay lại!".

"Bạn không thể thử nghiêm túc một lúc được sao? Hãy nhìn những người khác. Nói cho tôi biết, bạn có bao giờ bắt gặp Jeno-ssi hay Johnny-ssi đang nghỉ ngơi không?!".

"K-không, xin lỗi." bây giờ Donghyuck mệt mỏi và căng thẳng trả lời để làm hài lòng giáo viên dạy nhảy của mình và khiến cô ấy ngừng la hét.

"Tốt nhất là bạn nên như vậy."

Các thực tập sinh khác lẩm bẩm với nhau rằng nếu đây là cách Donghyuck cam kết thì có lẽ cậu ấy không xứng đáng có mặt ở đây trong khi Renjun chỉ ném cho cậu bé tội nghiệp một cái nhìn đầy thương hại. Trên đời này không có gì mà Donghyuck khinh thường hơn sự thương hại và nó còn khiến cậu tức giận hơn những lời nói không hay mà cậu nghe được.

Mark không làm gì khác hơn là chỉ vỗ nhẹ vào vai cậu vì dù anh ấy hiểu Donghyuck đang mệt mỏi nhưng điều đó cũng không thể bào chữa cho cậu ấy được lười biếng.

Dù vậy, sự thất vọng của cha mẹ hay sự căm ghét của các thực tập sinh khác đối với cậu đều không thể khiến cậu chùn bước và từ bỏ ước mơ của mình.

Cậu đã hứa với Taemin rằng cậu sẽ làm được, sẽ thực hiện lời hứa của mình. Đó là lý do tại sao ngay cả khi cảm thấy cơ thể run rẩy vì đau đớn, cậu vẫn cố gắng vượt quá giới hạn của mình và tiếp tục luyện tập.

Đúng vậy, cuộc sống thực tập sinh thực sự rất khó khăn.

Đôi khi mọi thứ trở nên quá khó khăn. Những đứa trẻ mà bạn từng gặp hàng ngày cảm thấy quá áp lực và bạn không bao giờ nghe thấy về chúng nữa.

Mọi người đều trải qua sự cố. Kể cả Donghyuck.

Một ngày sau khi bị giáo viên giảng bài một lần nữa về "sự thiếu cam kết trong lời hứa", cậu suy sụp.

Johnny Suh, một thực tập sinh cao cấp đến từ Mỹ, cố gắng an ủi rằng "Này, anh biết mọi chuyện thật khó khăn nhưng anh không nghĩ em nên khóc vì một ngày nào đó mọi chuyện sẽ tốt hơn."

Donghyuck biết anh có ý định tốt nhưng anh cảm thấy thực sự tồi tệ với bản thân và thể hiện sự căm ghét bản thân mình lên Johnny tội nghiệp, người không làm gì khác hơn là cố gắng giúp đỡ cậu.

Cậu cay độc đáp "Đúng vậy? Và anh biết gì không? Anh đã ở đây lâu hơn hầu hết chúng tôi và hãy nhìn xem. Anh đã đạt được điều gì ?!"

Cậu thậm chí không nhìn thấy cái tát hướng tới mình nhưng cậu cảm thấy đắng nghét trong miệng.

Mọi người trong phòng há hốc mồm nhìn cảnh tượng đó.

Johnny bình tĩnh "Anh biết em đang gặp khó khăn nhưng thế giới không xoay quanh em. Hãy nhìn Chenle chẳng hạn, em ấy là người nước ngoài, một omega và trẻ hơn em nhưng anh không thấy em ấy thiếu tôn trọng những người khác."

Mọi người ở đây đều có hoàn cảnh giống bạn.

"Bởi vì anh biết cậu cảm thấy thế nào nên anh sẽ bỏ qua, nhóc con, nhưng đừng bao giờ nghĩ đến việc nói những điều như vậy với anh lần nữa." nói xong anh rời khỏi phòng.

Mọi người đang nhìn về phía cậu hoặc thất vọng hoặc sốc vì điều đó và cậu bắt đầu thở to hơn và nhanh hơn. Cậu không thể chịu đựng được sự căng thẳng trong phòng nữa, cậu nhanh chóng tông bật cửa chạy ra ngoài.

Cậu choáng thấy cái nhìn lo lắng từ Mark.

Cuối ngày hôm đó, cậu xin lỗi Johnny huyng và nói rằng không cố ý nói những lời đó và sau khi hứa sẽ không bao giờ cư xử như vậy nữa thì cậu được tha thứ.

Cuộc sống của một thực tập sinh thực sự rất khó khăn.

Tất cả các thực tập sinh đều sống chật chội trong hai ký túc xá. Họ ngủ chia theo giới tính phụ của mình, nghĩa là tất cả Omega trong một phòng, tất cả Beta ở phòng khác và tất cả Alpha ở cùng nhau.

Không gian họ sống quá nhỏ để có thể cảm thấy thoải mái nhưng Donghyuck ít nhất cũng thấy vui khi được ngủ cùng beta chứ không phải với các thực tập sinh Alpha. Mùi hormone của thanh thiếu niên Alpha quá nồng.

Ngủ chung phòng với người khác có nghĩa là cậu phải hết sức cẩn thận khi dùng thuốc ức chế.

Cậu thường xuyên về nhà để đổ đầy đồ dự trữ của mình và giấu chúng trong một chiếc hộp dùng để đựng thuốc trị cảm với hy vọng không thu hút sự nghi ngờ.

Cậu uống một viên mỗi ngày trong phòng tắm sau khi mọi người đã ngủ say.

Có lần bị Jeno bắt gặp nhưng may mắn thay, cậu ấy tin rằng đó chỉ là thuốc chữa cảm lạnh hay vitamin gì đó mà thôi.

Chỉ có cậu và bố mẹ biết về những loại thuốc ức chế mà cậu sử dụng. Donghyuck đã suy nghĩ rất nhiều nếu nói với Renjun nhưng cậu biết rằng cậu bé người Trung ấy sẽ cho cậu một chút cảm nhận hay lời khuyên khi chấp nhận uống một thứ nguy hiểm như vậy hàng ngày dù biết rằng nó có thể làm cơ thể cậu rối tung lên.

Donghyuck biết chàng trai kia sẽ nói vậy vì cậu ấy quan tâm đến cậu. Trong suốt hai năm dài kể từ khi làm thực tập sinh, cậu nhận ra rằng bố mẹ cậu đã làm điều tốt nhất khi giấu giới tính thật của cậu với cả thế giới. Sẽ tốt hơn nếu mọi người tin rằng cậu là Beta hơn là một Omega khiếm khuyết, là người bị nguyền rủa.

Cậu đã làm quen với việc không có mùi hương từ lâu và nếu không nhờ những viên thuốc phải uống thường xuyên thì cậu đã quên mất thân phận thực sự của mình.

Cuộc sống thực tập sinh thật khó khăn. Và nó ngày càng khó khăn hơn.

Nếu có điều Donghyuck thực sự sợ hãi chính là việc kiểm tra sức khỏe định kỳ hàng tháng. Các học viên phải có ngoại hình nhất định và nếu không làm hài lòng người hướng dẫn, họ sẽ bị đuổi khỏi công ty.

Có rất nhiều áp lực đối với các thực tập sinh trong giai đoạn phát triển, đặc biệt là các bạn nữ về cân nặng của họ. Họ ăn kiêng thường xuyên hơn không.

Giảm 14 kg một tuần là bình thường. Nếu bạn nặng hơn 50 kg khi kiểm tra, bạn sẽ bị đuổi ra khỏi SM.

Họ không quan tâm đến sức khỏe, họ chỉ quan tâm đến việc gầy đi.

Họ không quan tâm bạn đã ăn gì trong ba ngày qua hay chưa. Họ chỉ quan tâm đến con số dưới chân bạn.

Trái tim Donghyuck tan nát khi nghe những người cùng tuổi khen nhau về việc chúng đã ăn ít như thế nào trong tuần đó.

Đó là lý do tại sao cậu ghét việc kiểm tra sức khỏe hàng tháng.

Cậu ghét phải lo lắng khi xếp hàng để được khám. Cậu ghét nhìn thấy những đứa trẻ bị cho là quá béo sẽ khóc vì chúng phải từ bỏ ước mơ của mình chỉ vì nặng quá 2 kg. Cậu ghét nhìn thấy những đứa trẻ gầy gò ốm yếu mỉm cười khi thấy chúng giảm được 5 kg kể từ lần kiểm tra sức khỏe gần đây nhất.

Trong những lần khám sức khỏe định kỳ hàng tháng, các giảng viên chỉ kiểm soát chiều cao, cân nặng và không quan tâm đến sức khỏe.

Khi ai đó bị bệnh, họ không cung cấp thuốc. Rằng ai đó phải tiếp tục luyện tập trong khi bị bệnh không phải là cái cớ để lười biếng.

Cuộc sống thực tập sinh thật khó khăn.

Khi Donghyuck 15 tuổi, tin đồn về một nhóm nhạc nam mới đang lan truyền trong giới thực tập sinh.

Đặc biệt là sau khi chương trình truyền hình SM Rookies được phát sóng.

Bây giờ họ coi nhau như sự cạnh tranh.

Các huấn luyện viên giữ lại một số người để luyện tập sau này và gửi họ đến gặp bác sĩ của công ty để xem họ có đủ điều kiện để ra mắt hay không.

Donghyuck rất hào hứng vì cậu đã làm công việc này được ba năm nhưng cậu cũng lo lắng không biết mình có làm được hay không.

Cậu tự tin vào kỹ năng của mình nhưng cậu cũng biết cơ hội ra mắt rất mong manh.

Đây là lý do tại sao một ngày nọ, khi được yêu cầu đến gặp bác sĩ tại tòa nhà công ty, cậu đã vui mừng khôn xiết vì giấc mơ ra mắt ngày càng trở thành hiện thực.

Cậu thậm chí còn không nghĩ rằng chuyến thăm không giống như một cuộc kiểm tra hàng tháng cho đến khi họ lấy mẫu máu của cậu.

Họ có thể nhìn thấy thuốc ức chế đã lấy từ máu của cậu không?!

Điều gì sẽ xảy ra nếu bác sĩ nhìn vào thẻ y tế của cậu và thấy giới tính phụ không được điền là Omega mà là Beta?!

Cậu dành thời gian còn lại của buổi khám sức khỏe với sự lo lắng nhưng không bác sĩ nào trong phòng đề cập đến giới tính phụ của cậu.

Một tuần sau, cậu gần như quên mất cảm giác an toàn vì không ai nói gì cho đến khi trong lúc tập nhảy, một người đàn ông mặc vest bước vào và nói với giáo viên dạy nhảy.

"Chào buổi sáng. Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng tôi là thư ký của ông Lee Soo-Man".

Cô giáo dạy nhảy lập tức cúi đầu và nhanh chóng nói "Thầy Kim đừng lo. Tại sao thầy Lee lại cử thầy đến đây?"

Ông Kim giữ im lặng và nhìn quanh phòng cho đến khi mắt ông dán chặt vào Donghyuck "Ông Lee muốn nói chuyện với Lee Donghyuck-ssi. Tôi hy vọng điều đó không gây bất tiện cho buổi tập hôm nay."

"Donghyuck?! Ah, đừng lo lắng. Hẹn gặp lại sau, Donghyuck-ssi."

Tất cả các thực tập sinh khác và thậm chí cả giáo viên dạy nhảy đều mở to mắt nhìn cậu trai bước ra khỏi phòng tập với thư kí Kim.


_beanie03___

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top