[Đế Trạch]
- Tác giả: @poormuqiao / Ao3
------
Thục quý phi mất sớm, Khánh Đế thương Nhị hoàng tử ốm yếu nhiều bệnh, nuôi dưỡng hắn từ nhỏ đến tận năm Lý Thừa Trạch mười sáu tuổi phân hoá thành khôn trạch, Khánh Đế mới cho y đến ở cung khác. Trong cung người người đều nói, hoàng đế sủng ái Nhị hoàng tử đến Thái tử cũng không sánh nổi.
Ngày hạ, đêm mưa, tiếng sấm cuồn cuộn.
Lý Thừa Trạch xách vạt áo, bước vào tẩm cung Khánh Đế.
Khánh Đế còn chưa ngủ, ngồi nghiêng ở bàn nhấm nháp rượu ngon Đông Di thành tiến cống.
Lý Thừa Trạch cũng không hành lễ, rũ ngoại bào dính mưa bụi ngồi xổm trước bàn, cầm lấy trái nho trước mặt Khánh Đế nhét vào miệng.
Khánh Đế phất tay nhìn Hầu công công đang lo lắng vì hành vi thô lỗ của Nhị hoàng tử, hỏi Lý Thừa Trạch: "Đã trễ như vậy, con chạy đến đây làm gì?"
Bên ngoài vừa lúc vang lên một tiếng sét, Lý Thừa Trạch bị dọa đến rụt cổ lại, "Tiếng sấm cứ không ngừng vang lên, con ngủ không được."
Khánh Đế nhìn bộ dạng đáng thương của y ngược lại là nhớ đến một chút chuyện cũ, Lý Thừa Trạch từ nhỏ sợ sấm đánh, chưa phân hóa trước đó cùng hắn cùng phòng ngủ, mỗi đêm dông tố đều rút vào trong lồng ngực của hắn mới có thể ngủ.
Trong mắt hiện ra một chút ý cười, lại hỏi: "Đông cung gần hơn, sao không đi tìm Thái tử?"
"Đi rồi, "Lý Thừa Trạch bĩu môi nói, "Không ngờ hoàng hậu vừa đến thăm thái tử lại đuổi ra ngoài."
Trong cung người người đều biết, Thái tử và Nhị hoàng tử huynh đệ tình nghĩa thâm hậu, hết lần này tới lần khác hoàng hậu một mực không thích Nhị hoàng tử, còn phản đối Thái tử cùng y lui tới.
Khánh Đế rót rượu tay dừng lại, "Nàng ấy lại mắng con?"
"Hừ hừ, "Lý Thừa Trạch nuốt quả nho xuống, không lắm để ý trả lời, "Đều là lời sáo rỗng, con đều nghe chán rồi."
Đơn giản chính là Thái tử thân phận cao quý, y chớ có vọng tưởng leo lên, đừng làm hư Thái tử.
Mùi rượu cam ngào ngạt, Lý Thừa Trạch ngửi một hơi, mắt sáng lên, cầm lấy một ly rượu rỗng khác đặt úp ngược trên bàn, sau đó vươn tay cầm lấy bầu rượu trong tay Khánh Đế. "Quả nhiên nơi này của phụ hoàng vẫn là có nhiều đồ tốt."
Khánh Đế có chút nhếch môi, lại dời bầu rượu ra xa để hắn không chạm vào, "Rượu là rượu ngon, đáng tiếc lại quá nặng, ngươi uống không được."
"Nhi thần chỉ uống một chén."
"Một chén cũng đủ khiến con ngày mai đau đầu."
"Hừ." Lý Thừa Trạch tức giận đứng dậy đi ra ngoài điện, vừa đi đến cửa lại một trận sấm sét vang dội ập xuống, bước chân lập tức thu hồi lại, liếc nhìn Khánh Đế, ra vẻ bình tĩnh đi vào trong nội điện.
Đế vương anh tuấn khẽ mỉm cười lại châm cho mình một chén rượu, nói: "Ngươi đi thay quần áo cho Nhị hoàng tử."
Nửa đêm, Khánh Đế bị hương nho ngọt ngào làm cho tỉnh giấc
"Thừa Trạch?"
Khánh Đế phát hiện trước khi ngủ Lý Thừa Trạch còn rất khỏe mạnh giờ phút này lại co ro cuộn tròn ẩn sâu trong rèm giường, toàn thân nóng hổi giống như lửa đốt, áo ngủ mỏng manh ướt đẫm mồ hôi áp sát vào trên thân, trông vô cùng chật vật.
Lý Thừa Trạch mở mắt phượng, thở hổn hển cầu cứu Khánh đế, "Phụ hoàng, con khó chịu quá."
"Kỳ phát tình của con lại đến ?"
Trong không khí tràn ngập hương nho ngọt ngào quyến rũ. Khánh Đế vuốt mấy sợi tóc rối trên mặt Lý Thừa Trạch, ánh mắt ảm đạm không rõ.
Lý Thừa Trạch hoàn toàn không biết mình đang trong tình cảnh nguy hiểm, chỉ ở trên giường vặn vẹo thở hổn hển cầu cứu phụ thân, "Nóng quá...... Khát quá......" Trong lúc vặn vẹo vạt áo tản ra, lồng ngực lộ ra một mảng lớn, da thịt tái nhợt hiện rõ lên trong ánh trăng lạnh lẽo.
Khánh Đế hô hấp trì trệ, nhắm lại mắt, xốc màn lên, xuống giường, đi rót chén trà nguội trở về.
Lý Thừa Trạch tựa trong lồng ngực Khánh Đế uống cạn chén trà nguội, lửa nóng trong cơ thể không hề dịu bớt, khó chịu đến mức nước mắt trào ra.
"Con có phải sắp chết không?"
"Lại nói mê sảng."
Mùi Long Diên Hương lặng lẽ tản ra trong điện, Khánh Đế đặt Lý Thừa Trạch xuống giường, bàn tay trơn nhẵn trượt xuống bộ ngực trần trụi mịn màng, lại luồn vào chiếc quần đã ướt đẫm mồ hôi, tóm lấy cự vật giữa chân y bắt đầu vuốt ve.
Khánh Đế động tác thành thạo từ đầu tới cuối cẩn thận hầu hạ, không bao lâu Lý Thừa Trạch liền khẽ rên một tiếng, dịch đục phun ra che kín vết chai dày trong lòng bàn tay to lớn của hắn.
Kỳ phát tình của Khôn trạch không phải chỉ làm như thế là có thể dịu lại, triệu chứng của Lý Thừa Trạch chỉ thoáng thuyên giảm một chút, lửa dục một lát sau lại ngóc đầu trở lại. Dù cho trong điện chưa đốt đèn, Khánh Đế cũng có thể đoán được Lý Thừa Trạch giờ phút này nhất định đã bị tình dục giày vò đến hai má ửng đỏ ánh mắt mờ mịt. Hắn dời ngón tay, đi vào hoa huyệt giữa hai chân khôn trạch, vừa mới tiến vào một ngón tay, liền bị người ta tóm lấy lấy cổ tay.
Dù bị dục hỏa làm cho thần trí không rõ ràng, thiếu niên vẫn cố chống đỡ lấy một tia lý trí cuối cùng nắm lấy cổ tay hắn, lắc đầu thút thít, "Không được...... Nơi đó không được......"
Càn Nguyên khẽ cười một tiếng, "Làm sao không được?" Dứt khoát trực tiếp cởi chiếc quần lót đã bị tinh dịch làm bẩn, ngón tay thô ráp cọ xát lấy hoa huyệt, nghe được tiếng thở liên tục lại hỏi, "Phạm Nhàn được, Thừa Càn cũng được, phụ hoàng lại không được sao?"
Lý Thừa Trạch kinh ngạc trợn to hai mắt, "Người...... A!"
Phốc một tiếng, ngón tay tiến vào hoa huyệt bắt đầu khuếch trương, Khánh Đế trong thanh âm cũng nhiễm dục vọng, "Chuyện giữa ba người các ngươi trẫm đều biết."
Lý Thừa Trạch giãy dụa muốn chạy trốn, Khánh Đế nắm lấy cổ chân nhỏ gầy của y đem người kéo về, "Sợ cái gì, trẫm lại không trách ngươi." Hắn tách hai chân y, rút tay ra, đem cự vật cương cứng đỉnh lấy cửa huyệt.
"A ha ――"
Lúc Khánh Đế tiến vào trong, ngoài cửa sổ vang một tiếng sét, cuồng phong gào thét, Lý Thừa Trạch chảy nước mắt hai mắt nhắm lại.
“Con lớn rồi vẫn sợ sấm như lúc nhỏ vậy.”
Hắn dùng đôi tay lớn che tai y lại, Khánh Đế nằm trên người y, dùng lực đè lên eo và bụng, mở ra lỗ huyệt chật hẹp, ẩm ướt
Lý Thừa Trạch cầu khẩn Khánh Đế rút ra, nhưng hoa huyệt dưới thân lại chảy ra chất mật, nhiệt tình nịnh nọt bao trùm lấy trướng khí, sưng tấy tĩm sẫm, mỗi lần rút ra lại như muốn giữ lại, dù Càn Nguyên lớn tuổi hậu cung có ba ngàn giai lệ, đây lại là lần đầu hưởng thụ được khoái cảm tiêu hồn.
Ánh mắt hắn dần trở nên điên cuồng, kéo đôi chân dài của Lý Thừa Trạch lên ngang eo, bắt đầu đẩy dương vật một cách thô bạo, mỗi cú thúc đều đẩy vào sâu nhất.
"A ―― Sâu quá"
Khôn trạch đang trong kỳ phát tình cuối cùng vẫn thần phục trước tình dục, hưởng thụ khoái cảm nam nhân trên thân mang tới, hai chân chủ động ôm lấy eo Càn Nguyên, đôi môi mỏng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ.
Khánh Đế hài lòng trước phản ứng của Lý Thừa Trạch, dùng một tay an ủi cự vật cương cứng run rẩy, đổi lại là những tiếng rên rỉ cùng khoái cảm khi huyệt thịt không ngừng co rút hút lấy tính khí, đợi đến khi người dưới thân lắc eo tiếp tục đăng đỉnh liền cố ý chặn lại, dùng tay khác bóp lấy eo nhỏ mãnh liệt rút ra đút vào, đầu đỉnh tiến vào chỗ sâu nhất của hoa huyệt cùng y phóng thích.
"A ――"
Lý Thừa Trạch che lấy bụng dưới, nơi không ngừng bị tiêm vào chất lỏng, cao giọng rên rỉ rồi ngất đi vì khoái cảm mãng liệt.
Khánh Đế lại không vì thế mà buông tha y, nghỉ một hồi, hắn lại bắt đầu một vòng mới.
Hậu quả của việc túng dục quá độ là Lý Thừa Trạch hôm sau bị sốt, Khánh Đế cũng bởi vậy ngừng tảo triều.
Trong cung thái y đông đảo, Khánh Đế lại tìm đến Phạm Nhàn chẩn trị cho Lý Thừa Trạch. Phạm Nhàn ngay khi nhìn thân trên Lý Thừa Trạch xanh tím một mảng liền đoán được đêm qua xảy ra chuyện gì, trong lòng nảy sinh sát ý, hận không thể chính tay đâm chết tên Khánh Đế mặt người dạ thú.
Lý Thừa Trạch lặng lẽ mở mắt ra, kéo ngọn tay Phạm Nhàn, đưa cổ tay đưa đến bên tay hắn. Phạm Nhàn hiểu ý liền bắt mạch, một lát sau chấn kinh trợn to hai mắt.
Khánh Đế đứng bên ngoài rèm vừa đúng lúc này mở miệng, "Nhị hoàng tử bệnh tình như thế nào?"
Phạm Nhàn đứng dậy rời khỏi rèm che, đáp: "Hao tổn quá nhiều sức lực, cần cấm dục, tịnh dưỡng."
Khánh Đế nghe được hai chữ “cấm dục” không một chút mảy may chột dạ, nhàn nhạt phân phó: "Vậy ta lệnh ngươi chăm sóc Nhị hoàng tử đến khi hồi phục."
"Thần lĩnh chỉ."
Trên giường, Lý Thừa Trạch để tay lên bụng dưới, khóe môi giương lên, cười châm chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top