Chương 4

Giấy hôn thú chẳng qua là hai cuốn sổ đỏ đơn giản, nhưng nó lại thừa nhận vận mệnh của hai người, thậm chí là vận mệnh của hai gia đình. Bất luận tốt như thế nào, chỉ cần hai người xuất hiện trên giấy hôn thú, bọn họ nhất định quý trọng, có trách nhiệm với nhau cả đời.

Vương Nhất Bác biết rõ trọng lượng của nó, vì vậy khi nhìn thấy cuốn sổ đỏ, anh có chút sững sờ. Ít nhất một năm trước, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sở hữu thứ này, huống chi đối phương lại là một Alpha, còn là học trò của anh, là ba ba của con anh.

Sáng nay Tiêu Chiến có tiết học, vẫn là Vương Nhất Bác đưa hắn đến khu vực gần trường học, trên đường đi hai người cũng không nói nhiều lời, tối hôm qua bọn họ đã nói những gì đáng lẽ nên nói.

Vương Nhất Bác nhìn hắn đeo cặp đi về phía trường học, bước chân chậm rãi tiêu sái.

Tối hôm qua, ban đầu bọn họ chuẩn bị chia phòng, nhưng Tiêu Chiến nói mẹ anh ở ngoài, cho dù đã phân phòng, nhưng sau đó hai người vẫn sẽ bị cột cùng một chỗ. Vương Nhất Bác đồng ý với quan điểm của hắn, anh lấy chăn bông hai lớp trong tủ cẩn thận trải dưới sàn,dù sao anh cũng là giáo viên không thể để sinh viên của mình ngủ dưới sàn, đã định chỗ cho mình ngủ. Nhưng Tiêu Chiến không đồng ý, nói anh đang mang thai, không thể bị cảm lạnh.

Vương Nhất Bác còn nghĩ là Tiêu Chiến muốn ngủ dưới sàn, suy nghĩ một chút quả thật cũng có lý, trong thời gian ngắn Tiêu Chiến không thể rời khỏi đây, có thể sẽ luôn ở đây, nếu anh liên tục ngủ dưới sàn, vậy đứa nhỏ trong bụng anh có thể sẽ phản kháng, anh cũng có trách nhiệm với đứa nhỏ này, cho nên anh hào phóng nhường lại chăn mền dưới sàn.

Nhưng khi anh nghiêng người, anh phát hiện Tiêu Chiến không ngủ trên sàn, cảm nhận được một bên giường chùn xuống còn có chút ngây người, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên anh chung giường chung gối với người khác, có một loại cảm giác khó nói thành lời, cũng không nói được lời khiển trách nào.

Có lẽ nhìn thấy hành động của anh, Tiêu Chiến lui về phía sau giữ khoảng cách với anh một chút, "Lão sư không quen ngủ với người khác sao? Không sao, em cũng có thể nằm dưới sàn nhà, tổn thương ở lưng của em đã tốt rồi, có thể ngủ dưới sàn nhà."

"Cậu đang bị thương?"

"Vâng, mấy năm đầu chơi bóng rổ để lại vết thương cũ."

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, rõ ràng hắn không thể ngủ dưới sàn còn suy nghĩ cho mình nhiều như vậy, thật sự là không dễ dàng, chính mình còn suy nghĩ gì nữa, vì vậy liền vươn tay kéo Tiêu Chiến qua một chút, “Nếu bị thương thì ngủ ở đây đi, sau này cứ ngủ ở đây, chăm sóc thật tốt, nếu không để lại bệnh căn, gặp thời tiết thay đổi sẽ đau nhức."

“Không sao đâu lão sư, quan trọng hơn là người không quen, em không thể ép buộc lão sư, tổn thương của em không vấn đề gì."

"Tôi không quen, cũng phải ép buộc chính mình quen dần," Vương Nhất Bác lấy chăn bông đắp cho hắn, "Ngủ sớm đi, không phải cậu nói ngày mai có tiết sao?"

"Được, lão sư ngủ ngon."

"Ừ, ngủ ngon."

Anh cũng không biết, chỉ là một câu chúc ngủ ngon đơn giản, tại sao lại có cảm giác giống như nghi thức vậy, nhưng buổi tối bởi vì có tin tức tố của Tiêu Chiến, trong bụng anh còn là đứa con của Tiêu Chiến, dường như giấc ngủ càng tốt hơn, ban đêm cũng ít mộng mị, đến lúc mở mắt ra thì trời đã sáng.

Mặc dù không phát hiện Tiêu Chiến một tay ôm mình, tay kia ôm bụng mình ngủ say.

Mà thôi, hành động của Tiêu Chiến nhất định là vô ý, nếu mình quấy phá mới là hành vi trẻ con, anh cũng không biết tại sao Tiêu Chiến lại duy trì tư thế này hơn một tiếng đồng hồ mới ung dung tỉnh lại.

Tiêu Chiến sửng sốt một hồi mới tự mình chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành, giáo sư!"

Bây giờ đến lượt Vương Nhất Bác thất thần, phải nói Tiêu Chiến thực sự rất đẹp đáp ứng tiêu chuẩn chọn bạn đời của anh, hắn có một đôi mắt đào hoa, sống mũi cao, môi mỏng mặt trái xoan, điều cốt yếu là hắn rất có giáo dưỡng, đối xử với người khác lịch sự, không giống những sinh viên khác, không biết là thanh xuân của Omega nào rồi, bây giờ còn cười rạng rỡ như vậy, ánh mắt mơ hồ tỏa sáng, Vương Nhất Bác cảm thấy có chút không chịu nổi, bởi vì anh rõ ràng cảm giác mặt mình nóng lên.

Vẫn là người phụ trách thu phí đậu xe đến gõ cửa kính ô tô đánh thức Vương Nhất Bác khỏi hồi ức, anh xin lỗi rồi giao tiền mới lái xe rời đi.

Anh cũng không biết mình bị làm sao, trước đây anh đã gặp qua rất nhiều Alpha chất lượng tốt, cũng không giống như vậy, chắc chắn trực giác của Vương Nhất Bác sai rồi, Tiêu Chiến chỉ là học trò của mình, anh không nên có ý nghĩ ​​lệch lạc, có câu nói, một ngày làm thầy cả đời làm cha, cho nên anh như vậy chẳng phải là muốn cùng con...

Cách tốt nhất để chuyển hướng sự chú ý của mình chính là làm việc, một công việc không đủ, Vương Nhất Bác còn nhận thêm luận văn từ các giáo viên khác đi phê duyệt và sửa lỗi.

Đó là luận văn của Tiêu Chiến.

Mình không thể đối xử tệ với bản thân bởi vì chuyện ngày hôm qua, Vương Nhất Bác tuân theo thái độ công khai và công bằng, bắt đầu phê duyệt và sửa lỗi từng dòng luận văn của Tiêu Chiến.

Không hổ danh là học trò của mình, Vương Nhất Bác có chút vui mừng khi xem, trình độ của Tiêu Chiến rõ ràng là cao hơn hầu hết mọi người, luận điểm rõ ràng, luận cứ đầy đủ, nét chữ cũng là tiêu chuẩn, vừa nhìn chính là luyện tập chuyên nghiệp, mà ngay cả mấy giáo viên khác nhìn thấy luận văn như vậy cũng sẽ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, anh có thể liên tưởng đến Tiêu Chiến trong quá khứ, một đứa nhỏ vừa chăm sóc cha vừa luyện chữ.

Nghĩ đến đây, anh nhận ra khóe miệng của mình không biết từ lúc nào đã nhếch lên.

Anh cố gắng hạ khóe miệng, sau đó tiếp tục đọc nội dung. Dù sao hắn cũng còn là sinh viên, xem kỹ vẫn có thể thấy một số lỗi ngữ pháp, anh cầm bút lên giúp hắn sửa lại.

“Vương lão sư, đây là đang phê sửa bài tập?” Chủ nhiệm đến thị sát công việc, mọi người đều đứng lên chào hỏi, chỉ có Vương Nhất Bác cúi đầu không biết đang làm gì, nhìn kỹ, còn chăm chú làm việc, chủ nhiệm an tâm rất nhiều, Vương Nhất Bác là người được ông tuyển vào, tuy là người trẻ tuổi nhất trong văn phòng, nhưng lại là người làm việc chăm chỉ nhất, cho đến bây giờ chưa làm cho ai phải thất vọng, ánh mắt nhìn Vương Nhất Bác chứa đựng vài phần yêu thương.

Ông làm sao biết, đồng chí tiểu Vương mà ông yêu thương, đang sửa bài tập cho ba của con anh ấy...

"A, xin chào chủ nhiệm." Vương Nhất Bác đứng dậy chào hỏi mười phần nhu thuận, chủ nhiệm nhịn không được véo mặt anh, "Được rồi, tất cả mọi người tiếp tục làm việc, tôi còn có việc khác, đi trước."

“Vương lão sư, vừa rồi cảm ơn a!” Một nữ giáo viên đem bài tập trước mặt Vương Nhất Bác ôm đi, vừa rồi cô cũng không có cách nào mới nhờ Vương Nhất Bác giúp đỡ, chủ nhiệm đi ngang qua Vương Nhất Bác tim cô như treo ở cổ họng, may mắn Vương Nhất Bác không phải loại người thích cáo trạng.

“Không sao, là tôi tự nguyện.” Vương Nhất Bác mỉm cười đem bài tập đặt trên bàn của cô, khóe mắt nhìn thấy một phần anh vừa sửa xong, "Chờ một chút, bài tập của Tiêu Chiến tôi giúp cô đưa cho cậu ta!"

“Hả?” Nữ giáo viên nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh, “Nhưng hôm nay anh không có tiết ở lớp của bọn họ?"

"Khụ..." Vương Nhất Bác có chút chột dạ nhìn cô,"Chỗ của hai chúng tôi tương đối gần nhau, chỉ là tương đối gần mà thôi, cho nên tôi thuận tiện mang cho cậu ta, tôi thấy một vài lỗi trong bài tập này, muốn góp ý với cậu ta... ”Vương Nhất Bác cảm thấy mình càng giải thích càng phát hiện sai lầm trong lời nói, coi như là gần nhau đi, nhưng ở đâu có chuyện giáo sư tự mình đem bài tập đến lớp cho sinh viên ngoại khóa, chính mình thật là bắt chó đi cày....

May mắn nữ giáo viên kia không nghi ngờ điều gì, chẳng qua là đem bài tập của Tiêu Chiến giao cho Vương Nhất Bác, “Vậy làm phiền Vương lão sư rồi."

“Không sao, tiện đường.” Vương Nhất Bác cố hết sức duy trì vẻ mặt của mình. Đợi đến lúc về nhà ăn cơm tối, Vương Nhất Bác mới biết, hóa ra nữ giáo viên kia nói với Tiêu Chiến bài tập bị mình cầm đi, hắn vừa về đến nhà liền vội vã tìm mình lấy bài tập.

Là sinh viên, tất cả mọi người đều muốn mình đạt điểm cao, mở bài tập ra nhìn thấy chi chít vết mực đỏ, biểu cảm trên khuôn mặt của Tiêu Chiến đoán chừng đủ để giết chết một con muỗi, Vương Nhất Bác không khỏi bật cười vì ví von của mình.

Hết lần này đến lần khác Tiêu Chiến vẫn nhìn mình với vẻ mặt buồn bã, Vương Nhất Bác càng vui mừng.

"Lão sư, là đang trả thù em, em muốn cáo trạng với mẹ!"

“Cậu đi đi, đêm nay ngủ dưới sàn.” Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang làm loạn, hôm nay tâm trạng rất tốt, nên muốn bắt nạt Tiêu Chiến một chút.

Tiêu Chiến: "..."

Lúc ăn cơm, Tiêu Chiến không nói một lời, mẹ anh còn tưởng hắn bị làm sao. Chỉ thấy Tiêu Chiến buồn bã nhìn Vương Nhất Bác, sau đó cúi đầu ăn một ngụm lớn.

Tiêu Chiến: Tán Tán ủy khuất, nhưng Tán Tán không nói.

Vương Nhất Bác: Cậu không muốn ủy khuất đêm nay đừng lên giường ngủ.

Tiêu Chiến: 😭~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #abo#zsww