14
" Đơn hàng số 48"
Jaebum đi phía sau, quay ra nhìn Jin Young khi cậu ấy đặt thức ăn lên quầy.
"Hôm nay là Giáng Sinh, và lúc này đã là 12 giờ đêm rồi, nhưng, chết tiệt, chúng ta quá bận." Jaebum thở dài khi bê đĩa thức ăn.
Bây giờ là Giáng Sinh, và Jaebum đã tình nguyện làm việc ở một nhà hàng mà anh đã làm lúc trước, đơn giản vì Jaebum không có bất cứ kế hoạch đi chơi hay làm gì vào ngày này.
"Anh có thể im lặng được không?" Jin Young hỏi. "Ý em là, nghiêm túc đi hyung, trong ngày hôm nay anh nói câu này tận mười lần rồi đấy!"
"Xin lỗi." Jaebum liếc mắt khi anh rời khỏi phòng bếp, quay ra khu vực phòng ăn. Anh chậm rãi bước tới bàn mà anh cần phục vụ.
"Đây là món ăn mà quý khách yêu cầu." Jaebum nói khi đặt đĩa thức ăn xuống bàn, cùng với dao dĩa và nước mát.
Họ cảm ơn khi Jaebum bước đi.
"Um, xin lỗi."
"Tôi có thể giúp gì cho cô ?" Jaebum hỏi khi bước nhanh về phía bàn vừa gọi.
"Um, xin lỗi, chỗ cơm này có trứng. Anh có thể đổi lại được không? Chúng tôi đã yêu cầu đặc biệt là- không có trứng." Người phụ nữ nói.
"Ôi, tất nhiên rồi. Tôi xin lỗi vì sự bất tiện này, tôi sẽ trở lại ngay." Jaebum nói bằng một giọng giả tạo, rõ ràng là anh cảm thấy khó chịu khi nghe những lời phàn nàn của mọi người. Anh nhanh chóng cầm chiếc đĩa lên và chạy về phía khu bếp.
"Jin Young. Cái này-"
"Oh, Jaebum. Thật tuyệt khi anh đã trở lại. Anh có thể lấy cho em một ít rau bina trong tủ đông được không?" Jin Young nói.
"Ừ, chắc chắn là được. Có điều này, bàn này yêu cầu là cơm chiên không trứng, thế có nghĩa là em phải làm lại một đĩa mới cho họ." Jaebum nói, bắt đầu đi về phía cầu thang- nơi tất cả mọi nguyên liệu được để ở đó.
Jaebum lười biếng trèo lên lầu. Anh bước về phía tủ đông, mở toang cánh cửa và tìm thứ cần thiết.
"Rau bina, bina, bina, quái lạ, nó ở đâu rồi nhỉ? .." Jaebum lẩm bẩm một mình, cố gắng tìm rau bina đang xuôi ngược nơi nào. Anh nắm lấy túi rau bina tươi- nhưng được đông lạnh rồi đóng cử tủ lại. Rồi Jaebum bước về phía cầu thang, cẩn thận đi từng bước từng bước một.
Tuy nhiên, Jaebum lại bị trượt chân. Mắt anh mở to nhìn bậc thang mà anh đã bỏ lỡ, và rơi xuống cầu thang.
"Fuck"
Jaebum đau đớn kêu lên khi gói rau bina trượt khỏi tay anh, bay tới chân cầu thang. Người Jaebum chạm phải một đống chậu và chảo , tạo ra tiếng ồn kinh khủng nhất mà anh từng nghe.
Tai anh bắt đầu ù đi, khi mở mắt, điều đầu tiên mà Jaebum thấy là chóng mặt. Mắt anh mờ dần, miệng không ngừng rên rỉ vì đau.
"Jaebum... Ôi chúa ơi, anh có sao không Jaebum?"
Anh nghe thấy giọng nói của vài đồng nghiệp nữ, khi tiếng bước chân tiến về phía anh và vài đôi tay nâng anh lên.
Tuy nhiên, trước khi Jaebum có thể làm được gì, mắt anh từ từ nhắm lại, trước mắt anh biến thành một màu đen vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top