Chương 11
Tôi coi như đã xác minh được thân phận của mình, một Quận chúa hữu danh vô thực nghèo rớt mùng tơi. Thật sự không hiểu nổi cha mẹ, cớ gì phải từ bỏ lâu đài Tú Tâm tráng lệ để chạy tới vùng núi rừng khỉ ho cò gáy mà sinh sống. Nghe tôi cằn nhằn, lão Trần cân nhắc hồi lâu mới trả lời: nguyên nhân có rất nhiều, một trong số đó là do tôi không có linh lực. Ban đầu, tôi ngỡ cha mẹ vì sinh ra một đứa con Vô linh mà xấu hổ với thiên hạ, phải đem tôi giấu kín. Lão Trần nhìn vẻ mặt thất vọng của tôi thì an ủi. "Con đừng nghĩ linh tinh. Bọn họ làm vậy chủ yếu là để bảo vệ con. Lúc con lên năm, mẹ con từng nhìn thấy cảnh con bị người ta đuổi giết thông qua Tinh cầu Tiên tri, từ đó bà ấy bị ám ảnh và có phần bảo hộ quá mức."
Trông thấy ánh mắt sợ hãi của tôi, lão thêm vào. "Thật ra Tiên tri không phải thứ tuyệt đối, không hoàn toàn chính xác. Chỉ cần chút thay đổi ở hành vi hiện tại cũng có thể dẫn đến kết quả khác trong tương lai. Nếu điều tiên đoán là bất biến thì thuật Tiên tri coi như vô dụng. Sở dĩ người ta cần đến nó là để biết trước chuyện chưa xảy ra và xem xét điều chỉnh hành động để đạt được mục đích mong muốn. Nó giống như mê cung với hàng vạn lối đi khác nhau, mỗi con đường dẫn tới một đích đến riêng biệt, hoặc có khi chính là cái đích ban đầu."
Kì thực tôi không quá tin tưởng vào thuật Tiên tri, vốn dĩ cho rằng nó rất mơ hồ, về sau trải qua nhiều lần kiểm chứng mới nhận thấy nó là lĩnh vực vi diệu tới nhường nào.
Trong tủ thuốc có vài loại dược liệu gần hết nên tôi cùng Thu Thủy ra ngoài mua thêm. Sói Tuyết tí tởn làm cái đuôi xù bám theo chúng tôi, hẳn là nó đã phát ngán với khoảng không gian chật hẹp đi từ căn phòng nọ sang căn phòng kia. Cái không khí náo nhiệt nơi phố phường tuy ồn ào nhưng khiến lòng người phấn chấn. Trên đường đi, chúng tôi tiện thể ghé qua các sạp hàng mua mấy thứ đồ hay ho. Đang lúc ngang qua tiệm bánh ngọt, từ xa bỗng vọng lại tiếng phụ nữ khóc nức nở. Chúng tôi lần theo hướng âm thanh phát ra, tìm đến ngôi nhà lớn với cổng mái vòm cuốn đầy dây leo nằm sâu trong con ngõ. Người phụ nữ đang đứng bên cửa mất bình tĩnh kéo tay người đàn ông, giọng nói đứt đoạn.
"Y sư, cứu con ta... Xin hãy cứu nó... Hết bao nhiêu tiền cũng được. Chỉ cần..."
"Xin lỗi." Người đàn ông nóng nảy ngắt lời. "Con trai ngươi chết rồi. Người chết không thể sống lại." Ông ta vừa nói vừa dùng sức rút tay lại, rảo bước thật nhanh về phía cổng rồi biến mất.
Thu Thủy vỗ vai tôi. "Đi! Chúng ta vào xem thế nào."
Người phụ nữ vẫn thẫn thờ đứng trước thềm nhà. Mái tóc dài hơi rối của bà xõa tung như những ngọn cỏ khô héo. Bà giương đôi mắt đỏ hoe nhìn chúng tôi nghi hoặc.
"Các người là ai?"
"Ta là y sư." Thu Thủy điềm đạm trả lời.
"Y sư?" Bà ta máy móc lặp lại, chợt tỉnh ngộ. "Ngươi thật là y sư sao? Mau! Mau vào xem con trai ta. Xin ngươi cứu nó!"
Chúng tôi lẳng lặng theo bà bước vào căn phòng cuối nhà. Trong không khí không ngập tràn mùi thuốc như tôi tưởng tượng. Trên chiếc giường đơn có một thanh niên trẻ đang nằm, hai mắt khép hờ và làn da không quá nhợt nhạt nhưng đã mất đi độ ấm. Hắn nằm trong tư thế tay chân duỗi thẳng, vẻ mặt yên bình tựa hồ đang chìm trong mộng đẹp.
Thu Thủy ngồi xuống chiếc ghế bên giường, thuần thục bắt mạch và kiểm tra một số vị trí trọng yếu trên đầu. Tôi đứng cạnh người phụ nữ giữa không gian lặng ngắt như tờ, bị lây cả sự căng thẳng của bà. Trông thấy Thu Thủy cau mày, khuôn mặt bà ta dường như tái thêm vài phần.
"Ta rất tiếc." Thu Thủy cẩn thận liếc qua người phụ nữ, nói giọng rành mạch. "Con trai bà quả thực đã chết, vô phương cứu chữa."
"Không thể nào." Đôi môi bà run rẩy. "Mới hôm qua nó còn khỏe mạnh cùng đám bạn vào rừng. Tại sao tất cả những người khác đều không việc gì mà chỉ mình nó thành ra thế này? Tại sao... ông trời bất công như thế?"
Tiếng nói nghẹn lại trong cổ họng. Người phụ nữ lảo đảo tiến về phía con mình, ngồi sụp xuống. Thu Thủy đưa mắt nhìn tôi ra hiệu. Chúng tôi an ủi bà mấy câu rồi khẽ khàng rời đi, nhưng có lẽ chẳng âm thanh nào lọt vào tai bà hiện giờ.
"Hắn thật sự đã chết sao?" Tôi dừng bước chân. Ngõ nhỏ vắng tanh không một bóng người. "Thật kì lạ! Thoạt nhìn chỉ như người bình thường đang ngủ."
Thu Thủy không vội trả lời mà thận trọng nhìn trước ngó sau, kế tiếp tạo kết giới bao quanh chúng tôi để đảm bảo người khác không nghe lén rồi mới nói. "Hắn không trúng độc, không bị thương, ngay cả vết máu chảy cũng chẳng thấy. Thế nhưng hắn đã chết vì không còn linh hồn."
"Cái gì?" Tôi kinh hãi. "Sao tự dưng lại mất linh hồn?"
Giọng nàng trở nên nghiêm nghị. "Ta đoán là tà thuật. Chỉ loại phép thuật tàn độc ấy mới có thể rút đi linh hồn mà không để lại bất kì vết tích nào."
"Tà thuật chẳng phải từ lâu đã bị cấm sao?" Tôi nhíu mày.
"Bị cấm không có nghĩa là biến mất, bằng cách này hay cách khác, vẫn có nhiều kẻ ngấm ngầm lưu truyền và tu luyện. Chúng bỏ qua mọi giá trị đạo đức để đạt được sức mạnh một cách nhanh chóng, đồng thời che đậy đủ khôn khéo để khỏi bị tống giam. Đó là những kẻ tham vọng bào mòn nhân tâm."
"Chờ đã, sử dụng tà thuật cũng coi như là hành vi nguy hiểm. Nếu đơn thuần chỉ muốn giết người thì hẳn nên dùng phép thuật thông thường."
"Đúng vậy. Rất có khả năng cướp linh hồn mới là mục đích thật sự của tên sát nhân. Có một loại pháp khí tên gọi Tam Giác Hồn, chuyên dùng để lưu giữ những linh hồn vừa rời bỏ cơ thể, chính cha ta đã sử dụng nó để bảo vệ linh hồn mẹ ta khỏi tan biến."
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ. Trong trí óc hiện lên hình ảnh chàng thanh niên nằm bất động không chút thương tổn, chợt lóe lên hi vọng. "Cơ thể người kia hoàn toàn nguyên vẹn. Nếu tìm lại được linh hồn bị đánh cắp thì có cơ may cứu sống không?" Lão Trần từng nhắc đến một loại phép thuật gọi là Di hồn nhập thể mà chính bản thân tôi đã nghiệm qua. Nó cho phép tách riêng rẽ linh hồn và thể xác rồi sau đó nhập lại.
"Không được." Thu Thủy vươn tay đón chiếc lá vàng vừa rụng xuống, xỉn màu, héo úa. "Trong y học có một liệu pháp chữa bệnh đặc biệt, tên gọi Di hồn nhập thể. Người ta sẽ tách linh hồn ra khỏi thân xác rồi đưa vào Tam Giác Hồn để bảo vệ, còn thân thể được chữa trị theo chu trình băng nhằm phục hồi các thương tổn. Nghe qua có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế các y sư rất hiếm sử dụng, bởi nó chẳng mấy khả thi. Thứ nhất, chu trình băng là quá trình chữa lành cực kì phức tạp. Việc điều trị cho cơ thể "chết" hiển nhiên khó khăn hơn nhiều so với cơ thể sống thông thường, đa phần không thể chữa khỏi hoàn toàn các vết thương hay tiêu trừ hết mầm bệnh. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu dẫn tới hạn chế thứ hai: linh hồn không dung nhập được vào cơ thể ban đầu. Việc tách hồn khỏi xác là điều không quá khó để thực hiện, nhưng đưa nó trở lại sau quá trình trị liệu thì gần như bất khả thi. Vì thân thể chưa hết bệnh hoàn toàn nên chẳng thể cùng linh hồn hợp nhất, cũng giống như việc tổn thương quá nặng khiến con người chết đi, hồn lìa khỏi xác. Trừ phi cả thể xác và linh hồn đều khỏe mạnh thì tỷ lệ thành công cao hơn. Mà tình trạng sức khỏe tốt thì người ta chẳng có lý do gì để mạo hiểm làm thuật này. Nhưng điều trọng yếu của bất cứ phương thức Di hồn nhập thể nào, chính là một phần hồn nằm lại cơ thể."
"Một phần hồn?" Tôi sửng sốt.
"Đúng thế." Thu Thủy nghiêm túc gật đầu. "Hãy tưởng tượng nó giống như một mốc đánh dấu, một điểm kết nối, hay một vật trung gian để đưa linh hồn hòa nhập với cơ thể ban đầu. Thiếu nó là mất đi toàn bộ liên kết."
"Ta hiểu rồi. Tức là người kia không có phần hồn nằm lại cơ thể, nên dù có tìm được linh hồn cũng không cách nào đưa chúng hòa làm một."
Thu Thủy thở dài. "Chỉ tội cho mẹ hắn, phải đón nhận cái chết không rõ nguyên do của con trai, cũng chẳng thể điều tra khi không hề có dấu hiệu hay chứng cứ. Thật quá đỗi oan ức."
"Thế giới vốn dĩ không công bằng." Tôi lắc đầu. "Nhưng thật ra công bằng cũng chỉ là một khái niệm tương đối mà thôi."
Thu Thủy vung tay hóa giải kết giới. Chúng tôi tiếp tục đi hết con ngõ ra tới đường lớn, vừa đi nàng vừa kể. "Khi mẹ ta mang thai, cha ta đã lường trước kết cục của bà ấy. Vậy nên linh hồn vừa thoát ra ông đã kịp thời giữ lại và tách một phần hồn đặt trong cơ thể. Hàng trăm năm qua ông không ngừng tìm kiếm dược liệu, hao tâm tổn sức điều dưỡng một thân xác đã chết, cho đến tận bây giờ, việc quan trọng nhất là đưa linh hồn trở lại thì chưa có cách nào vẹn toàn."
Cố tình làm trái quy luật tự nhiên là phải chấp nhận đánh đổi, tôi nhủ thầm, có khi cái giá đắt tới không ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top