Chương 4 - 4

Ngày hôm sau, Vương Gia Nhĩ cùng lão Lục đến tìm Tiêu Chiến.
Dưới sự thuyết phục của tiền bối, Vương Gia Nhĩ đồng ý trợ giúp Tiêu Chiến gặp gỡ các đối tác tiềm năng. Anh ta đưa Tiêu Chiến đến từng công ty, giúp anh thuyết phục họ hợp tác phát triển dịch vụ du lịch trên đảo Đại Long.
Với danh tiếng không hề nhỏ của Vương Gia Nhĩ, các công ty nhanh chóng nhận lời mời trải nghiệm dự án mà Tiêu Chiến đưa ra.
Từ sáng sớm đến tối mịt, cuối cùng Tiêu Chiến cũng có thu hoạch được như ý. Anh luôn miệng nói lời cảm ơn Vương Gia Nhĩ, khách sáo đến nỗi anh ta thấy phiền.

- Được rồi, cậu nói mãi không mỏi miệng sao.

- Tối nay tôi mời anh ăn cơm được không ?

- Không cần đâu. Không tiện lắm. Hơn nữa tôi phải trở về canh chừng Nhất Bác rồi !


Nhắc đến tiểu đệ đệ của anh Tiêu Chiến lại lộ vẻ lo lắng. Cả ngày nay bận bịu khiến anh vô ý quên mất quan tâm đến cậu ấy.

- Đúng rồi, tôi cũng rất lo cho Tiểu Bảo. Lão Lục nói bọn chúng đang nhắm đến em ấy.

Vương Gia Nhĩ quay nhìn Tiêu Chiến, miệng cười nhạt, nói :

- Không cần quá lo lắng. Em ấy không dễ bị bắt nạt đâu. Thân thủ còn tốt hơn cả tôi đấy. Mười người cũng không phải đối thủ của em ấy.

Tiêu Chiến lại nổi lên tính tò mò. Từ trước đến nay anh chưa nghe một ai kể về Tiểu Bảo của anh cả.
Vì thế lúc này đã mạnh dạn hỏi Vương Gia Nhĩ:

- Gia Nhĩ ca, có thể kể cho tôi nghe một chút về Tiểu Bảo không ? Trước đây khi chưa mất trí nhớ thì em ấy như thế nào ?

Không ngờ Vương Gia Nhĩ thật sự kể cho anh nghe.

- Nhất Bác từ nhỏ đã tinh thông võ nghệ. Nếu nói cả địa bàn Thượng Hải này Vương Nhất Bác là thiên tài độc nhất vô nhị cũng không nói quá chút nào. Nhất Bác mới lên năm tuổi đã một mình đánh gục một con Becgie, học tiểu học đã một mình đánh bại cả một lớp võ thuật. Cho đến khi mười lăm tuổi được Vương lão lão truyền dạy hết tinh hoa của Hổ tộc, chính thức tham gia khóa huấn luyện trở thành hạt giống kế nhiệm gia tộc. Nhất Bác trải qua biết bao khổ luyện, đạt đến đỉnh cao võ thuật, nhưng em ấy cũng bị thương không ít, có lần còn suýt mất mạng trong đấu trường với đàn sói. Người ngoài nhìn vào cảm giác thật thót tim. Ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy Nhất Bác quá gồng mình trưởng thành rồi, Vương lão lão đối với em ấy quá hà khắc, đôi lúc còn là nhẫn tâm với cháu trai của ông ấy. Thế nhưng, Nhất Bác tuyệt nhiên không hề kêu ca một lời, không hề biểu hiện một chút lười biếng, em ấy mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm đều dốc đầu làm tốt nhiệm vụ mà lão lão giao. Vượt qua mọi thử thách. Đến cả người anh họ như tôi, mặc dù lớn hơn những mười tuổi nhưng thật sự tâm phục khẩu phục Vương Nhất Bác. Rồi khi em ấy chính thức trở thành tộc trưởng, khí chất lãnh đạo càng toát lên rõ ràng. Phong thái ấy thật uy nghi biết bao. Khiến người khác nhìn vào chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh. Quả thực là Nhất Bác có được số mệnh sinh ra để đứng đầu vạn người, xứng đáng được người khác tung hô, phục tùng...


Vương Gia Nhĩ nói đến đây bỗng dưng ngừng lại.
Tiêu Chiến đang say sưa chăm chú nghe như một đứa trẻ nghe người lớn kể chuyện thánh nhân. Sự im lặng đột ngột làm anh lại nôn nao muốn nghe tiếp.

- Rồi tiếp đến là như thế nào vậy ... Anh nói tiếp đi ....

Vương Gia Nhĩ nhìn chằm chằm lên anh. Khóe miệng khẽ hơi cong lên.

- Tiếp theo chẳng phải cậu đã biết rồi sao ? Em ấy xảy ra chuyện và trở thành bộ dáng như bây giờ.

- Là vậy sao ... - Tiêu Chiến nhỏ giọng lẩm bẩm.

Vương Gia Nhĩ không nói nữa, anh ta tập trung lái xe đưa Tiêu Chiến về nhà trọ.
Căn nhà nhỏ anh thuê lần này có an ninh canh giữ, có thiết bị khóa vân tay nên có thể yên tâm hơn rồi.
Trước mắt cần sắp xếp lại một loạt công việc trong công ty, Tiêu Chiến lại gọi đến cha mình là Tiêu Vĩ Ân, cần ông ấy trực tiếp đến công ty giúp xử lý các đơn hàng dịch vụ và chỉnh đốn lại xưởng sản xuất.
Mặt khác, ở bên này, bản thân anh lại tất bật chuẩn bị cuộc gặp ký hợp đồng với một số đối tác mới.
Cơ hội lần này nhất định không thể vụt mất được.

Chỉ trong vòng gần một tháng, Tiêu Chiến ngày đêm vùi đầu vào học việc, vừa làm vừa học, tích lũy được không ít kinh nghiệm cùng các chiến lược kinh doanh. Ít nhất anh đã tìm được hướng đi mới, mở rộng tiềm năng dịch vụ cho công ty. Ý tưởng và xưởng sản xuất mỹ nghệ của Tiêu gia tạo được hứng thú cho đối tác mới.

Bây giờ khí thế chiến đấu của Tiêu Chiến đang hừng hực trong người. Niềm tin tự mình gánh vác Tiêu gia càng dâng cao trong lòng anh.
Thế nhưng niềm vui nhen nhóm trong lòng chưa bao lâu, thì sáng ngày sau Tiêu Vĩ Ân đã gọi điện đến báo cho anh một tin động trời.

- Chiến Chiến à, Đại Lực xảy ra chuyện rồi, xưởng sản xuất thì bị hư hỏng hết nguyên liệu ...

- Đại Lực ... Đại Lực làm sao hả cha ?

- Nó ... Nó tự sát rồi ... Có lẽ là nguyên nhân từ xưởng sản xuất.


Tiêu Chiến nghe như sét đánh ngang tai, hai chân anh không đứng vững nữa, trực tiếp ngã khuỵu xuống mặt đất.
Tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại, vẫn nghe rõ bên kia là thanh âm của Tiêu Vĩ Ân.

- Cha mới biết tin liền gọi cho con ngay. Hiện giờ cảnh sát đang ở nhà nó, bọn họ kết luận là do nó tự sát. Còn xưởng sản xuất nhà chúng ta thì không còn nguyên liệu để sản xuất, thất thoát ngân khố, không kịp đơn hàng, như vậy lẽ dĩ nhiên là Tiêu gia phải bỏ tiền ra đền hợp đồng rồi. Một thoáng chốc danh tiếng bị ảnh hưởng ít nhiều. Cha đã bỏ tiền ra hạn chế thông tin này lọt ra ngoài. Con xem bây giờ chúng ta nên xử lý như thế nào...

Tiêu Chiến khó khăn nuốt một ngụm khí khô rát xuống cổ họng. Khóe mắt anh đã cay xè nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh để đầu óc tỉnh táo ngay lúc này.

- Vậy còn bên Bối thị có động thái gì không ? Cha có gặp Bối Vy Vy không ?

- Con nghi ngờ Bối thị sao ?

- Con đã từng nói qua với cha, chúng ta nên đề phòng Bối thị. Con nghĩ lần này Bối Vy Vy đã nhúng tay vào.

Đầu máy bên kia im lặng, Tiêu Chiến một lần nữa nén xuống cảm xúc, thấp giọng nói đến người bạn thân Đại Lực.

- Chuyện của Đại Lực con nghĩ không đơn giản như vậy. Cậu ấy không thể không nói không rằng với con mà đã đi như thế ... Nhất định con sẽ tìm ra chân tướng vụ này. Sẽ bắt những kẻ đã hãm hại cậu ấy phải trả giá.

Một tiếng thở dài qua điện thoại, Tiêu Vĩ Ân chùn giọng :

- Được, lần này ta nghe con. Tùy ý con quyết định.

- Được ! Vậy cha hãy luôn để ý đến Bối thị. Đặc biệt là Bối Vy Vy.

Tắt máy, ánh mắt Tiêu Chiến nhìn vào khoảng không xa xăm, trong đáy mắt hiện diện những phức tạp hồng trần.

"" ... Đại Lực à, vất vả cho cậu rồi. Mình thề nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu.""

Những hồi ức về người bạn thân khiến cảm xúc xót xa xâm chiếm vào tâm can Tiêu Chiến .

.
.
.

Biệt thự Vương gia,

Hôm nay là ngày thứ ba Vương Nhất Bác bị cấm ra khỏi nhà. Vương lão lão ngồi trước mặt cậu bắt đầu giảng dạy đủ thứ chuyện.
Ông ấy đã biết cậu và Tiêu Chiến gặp nhau, vì thế càng kiên quyết ngăn cản cậu chạy lung tung.

- Nhất Bác của ta đã thay đổi rồi. Bây giờ Hổ tộc đã không còn quan trọng với con nữa đúng không ?

Vương Nhất Bác khổ sở lặp đi lặp lại :

-  Chuyện vốn dĩ không giống nhau kia mà. Dù thế nào thì anh ấy vẫn là người bạn tốt nhất của con rồi. Ông không nên đem chuyện đời trước ra uy hiếp con. Con không đồng ý với quan điểm của ông.


Vương lão lão tức giận ra mặt. Nhưng ông cũng không thể giơ gậy lên đánh cậu ấy. Chỉ biết lớn tiếng giáo huấn cậu.

- Vương Nhất Bác con giỏi lắm rồi phải không ? Bây giờ còn biết lý luận nữa cơ đấy. Con đã thay đổi rồi. Đã không phải cháu trai của ta trước đây rồi.

- Ông muốn phạt như thế nào cũng được ạ. Con chấp nhận.

- Phạt cái gì ? Phạt xong thì con có thể không đi tìm tên tiểu tử đó sao. Nói con biết, Hổ tộc bây giờ loạn rồi, đám phản đồ đã nghênh chiến với Vương gia ta rồi. Ta muốn con trở lại như trước đây, oai oai phong phong đem người đi xử lý bọn chúng. Chứ không phải suốt ngày đi lo lắng cho gia tộc người ta con hiểu không ?

- Con hứa sẽ cùng Gia Nhĩ ca đi dẹp loạn. Hơn nữa hiện tại Chiến ca đang cùng Gia Nhĩ ca hợp tác với nhau. Ông đừng chấp nhứt với con nữa được không ?

- Hừ ! Tức chết ta mà ...

Vương lão lão hậm hực đứng dậy ra khỏi phòng của cậu. Chưa bao giờ ông thấy cháu trai của ông lại nói nhiều đến như vậy.
Nếu như trước đây Vương Nhất Bác nghiêm túc nhận nhiệm vụ từ ông, cậu ưa hành động thay lời nói. Thì bây giờ hầu như là ngược lại. So với trước đây thì bây giờ cậu nói nhiều hơn, đã biết tranh luận và bày tỏ ý kiến với ông mình.
Dường như điều này khiến Vương lão lão không quen nên sinh ra khó chấp nhận.
Về phía Vương Tuệ Nghi, nhiều khi bà cũng không ngần ngại đối đầu với cha mình. Lúc trước chỉ vì khóa huấn luyện của con trai Vương Nhất Bác mà bà ấy đã tranh cãi với Vương lão lão. Chung quy cũng chỉ vì sót con thôi mà.
Chuyện hiện tại, Vương Tuệ Nghi mong muốn con trai bà không vướng phải một cuộc chiến nào nữa.

Vương lão lão vừa đi khuất thì Vương Gia Nhĩ gấp gáp đến tìm cậu :

- Nhất Bác ! Nhất Bác ! Cậu ta mất tích rồi ...


Vương Nhất Bác tâm tình đang buồn bực, đầu cắm cúi vào đống lego lớn nhỏ nên chẳng buồn ngẩng lên nhìn Vương Gia Nhĩ một cái.

- Ai làm cho quân sư phải hốt hoảng đến thế kia ?

Vương Gia Nhĩ chạy đến lay mạnh bả vai Vương Nhất Bác, vừa nói :

- Tiêu Chiến mất tích rồi !

Bấy giờ cậu nhóc mới thất kinh đến giãn nở cả đồng tử .


___( Còn tiếp ... )___

-# Phương Ruby #-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top