4

Chương 07

Lục Minh Tiêu đặt tên cho con chim là Diệp Bàn Thu, để trong tủ lạnh suốt năm năm, cuối cùng trong một ngày xuân về hoa nở, thọ hết chết già.

diệp là họ của em Tranh, bàn là béo thu là líu lo =)))

Diệp Hàm Tranh ngồi xổm trước tủ lạnh, trong tay bưng hai hạt đậu đen, là mắt của Diệp Bàn Thu.

Hai giờ rưỡi chiều hôm qua, nhà họ Lục năm năm chưa từng mất điện, đột nhiên cắt điện mười mấy tiếng đồng hồ, quản gia nói không sao, chỉ cần không mở tủ lạnh, vẫn có thể giữ nhiệt độ thấp, đồ cất bên trong sẽ không bị hư hỏng, nhưng lại không để ý đến Diệp Bàn Thu đã lớn tuổi, không thể cứu kịp thời, Diệp Hàm Tranh nhìn thoáng qua thời gian, bỏ đậu đen vào trong cặp, cưỡi xe đạp đi ra ngoài.

Trung học cơ sở Kỳ An nằm ở phía Bắc nội thành, Diệp Hàm Tranh đạp ba bốn cây số, gửi xe, đứng ở trạm xe buýt lân cận chờ xe, năm nay cậu học lớp tám, trước khi vào học mấy ngày, giáo viên sắp xếp vài học sinh giỏi, đến trường học sửa bài thi, dùng cho kiểm tra tại lớp vào ngày đầu tiên của học kỳ mới.

"Ê! Diệp Hàm Tranh!"

Đột nhiên có người gọi cậu, Diệp Hàm Tranh quay đầu, cười hỏi: "Chào buổi sáng, Kiều Khả."

Kiều Khả chạy thở hồng hộc, vịn bả vai Diệp Hàm Tranh nghỉ ngơi hồi lâu mới nói: "Chào buổi sáng."

Hai người họ là bạn cùng lớp, hôm nay muốn cùng đến trường học giúp đỡ, "Nghỉ đông thế nào? Có đi ra ngoài chơi không?"

Diệp Hàm Tranh nói: "Không có." Toàn hộ ngày nghỉ cậu đều ở nhà họ Lục, đi theo quản gia cùng quét dọn nhà họ Lục sạch sẽ.

Kiều Khả nói: "Mẹ tao dẫn tao ra nước ngoài du lịch, làm cho hôm ăn tết ngay cả sủi cảo cũng chưa ăn được, nhưng mà rất thú vị, sân chơi rộng ơi là rộng! Đúng rồi đúng rồi, mang đồ ăn ngon cho mày."

Diệp Hàm Tranh nhận lấy trứng cuộn Kiều Khả đưa tới, nói tiếng cảm ơn, đến trường với cậu ta, trong sân trường không có ai, trừ Diệp Hàm Tranh và Kiều Khả ra còn có ba ủy viên môn học, thừa dịp giáo viên chưa tới, Kiều Khả triệu tập tất cả lại với nhau, bắt đầu kể hành trình kỳ diệu trải qua ở nước ngoài của cậu ta!

Những đứa trẻ đang độ mười ba mười bốn tuổi, phần lớn thích khoe khoang, Kiều Khả cũng không ngoại lệ, ngồi trên bàn nói: "Chúng mày không biết lúc đó mạo hiểm cỡ nào đâu! Những con sư tử to đói bụng rất nhiều ngày được thả ra, gào cắn một cái lên cổ con hổ, cắn chảy máu luôn! Tao sợ đến nỗi không dám nhìn, vốn tưởng là con hổ sắp chết, kết quả không ngờ nó thế mà đứng lên chạy trốn!"

"Sau đó thì sao sau đó thì sao? Cuối cùng con nào thắng?"

Kiều Khả nhớ lại mấy giây: "Đương nhiên là con hổ thắng!"

Ủy viên ngữ văn tên là Từ Sênh, hỏi cậu ta: "Thật ư?"

Kiều Khả nói: "Tất nhiên!"

"Không đúng chứ gì."

"Sao không đúng?"

Từ Sênh nói: "Chỗ như trường đấu thú căn bản không cho trẻ em đi vào đâu, ông khoác lác."

Kiều Khả nói: "Tui không khoác lác! Tui thật sự đi vào!"

Từ Sênh nói: "Cho dù đi vào cũng là tham quan, tuyệt đối sẽ không để ông xem biểu diễn."

Kiều Khả nói: "Làm sao bà biết, bà lại chưa từng đến!"

Từ Sênh nói: "Đó là lệnh cấm rõ ràng được chưa, không đi cũng biết nhá, vả lại trong trường đấu thú căn bản không phải là sư tử và hổ vật lộn, là người và hổ vật lộn, đã cấm từ lâu."

Điểm này liên quan đến điểm mù của Kiều Khả, nhưng vì mặt mũi mạnh miệng: "Đó là sư tử với hổ."

Từ Sênh tức giận, vểnh hai bím tóc đuôi ngựa nói: "Căn bản không phải, trong sách nói không phải."

"Trong sách nói cũng không hoàn toàn chính xác."

"Cãi chày cãi cối!"

"Tui không có, ba tui nói thật sự có loại thi đấu kia, cùng lắm là nằm dưới đất, phải có nhiều tiền mới có thể xem." Ý thức được mình lỡ miệng, Kiều Khả vội vàng nói sang chuyện khác: "Nhưng mà bọn bây đoán xem lúc tao đi đến đó chơi, đụng phải ai?"

"Ai vậy ai vậy?" Ủy viên môn toán của lớp là một tên bốn mắt, vô cùng cổ động.

Kiều Khả nói: "Chính là Lục Minh Tiêu lớp bên cạnh."

"Thật sao?" Điều này Từ Sênh cũng tin, còn thật sự cảm thấy hứng thú: "Nhưng tôi cảm thấy cậu ấy rất đáng sợ, trước kia đụng phải mấy lần ở hành lang, tôi cũng không dám tới gần."

Bốn mắt nói: "Tao cũng sợ cậu ta, nhưng thành tích môn toán của cậu ta rất tốt, trước đó tao vẫn còn muốn tìm cậu ta hỏi đề, nhưng cậu ta lườm tao..."

Kiều Khả nói: "Tại sao cậu ta lườm mày?"

Bốn mắt oan ức: "Tao cũng không biết, chẳng biết tại sao, hôm đó Diệp Hàm Tranh cũng có mặt, không biết bọn tao làm sao chọc tới cậu ta, đúng không Hàm Tranh?"

Diệp Hàm Tranh đã sớm thoát khỏi cuộc chiến của họ, ngồi trước bàn tô tô vẽ vẽ, Kiều Khả nhìn thấy hai cục giấy tròn tròn để trước mặt cậu, trong hộp đựng bút còn để hai viên đậu đen, Từ Sênh cũng xúm lại hỏi: "Làm thủ công à?"

Diệp Hàm Tranh gật gật đầu, lấy keo dính ra dính hai cục giấy tròn một to một nhỏ lại với nhau, lại dính mắt lên, dùng bút màu đỏ vẽ cái miệng nhọn.

Được rồi, đại công cáo thành!

Đến trường bận bịu hai ngày, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ giáo viên bàn giao, Diệp Hàm Tranh dậy sớm, ôm chăn của Lục Minh Tiêu đến sân sau, sân sau rộng rãi hơn, dây phơi áo hình cung treo giữa hai cột, ga giường vỏ chăn giặt sạch sẽ tung bay trên đó, mấy năm nay Diệp Hàm Tranh đã cao lên nhiều, nhưng ôm chăn nặng vẫn phải trèo lên ghế đẩu mới với tới, kéo ngay ngắn hai bên chăn, lại vỗ vỗ nếp nhăn bên trên, quay về phòng thay một bộ quần áo, hôm nay muốn đi theo quản gia đến sân bay đón Lục Minh Tiêu, trước tết âm lịch hắn đã ra nước ngoài, chuyến bay năm giờ.

"Hàm Tranh, đi thôi."

Quản gia gọi cậu ở dưới lầu, Diệp Hàm Tranh đáp một tiếng, lấy ra món đồ đã làm xong hai ngày trước từ trong cặp, để trong tủ lạnh.

Khoảng năm giờ rưỡi, Lục Minh Tiêu đi ra từ sân bay, trên tay không cầm hành lý, cả người cao lên rất nhiều, trên mặt rút đi ngây ngô đáng yêu thời nhi đồng, càng thêm anh tuấn đẹp trai.

Diệp Hàm Tranh đã xuống xe đợi từ trước, trông thấy hắn gọi một tiếng cậu chủ, mở cửa xe giúp hắn.

"Lục tiên sinh vẫn khỏe chứ?" Quản gia xuyên qua kính chiếu hậu hỏi một câu.

Lục Minh Tiêu nói: "Vẫn khỏe." Vị Lục tiên sinh này là cha của Lục Minh Tiêu, Diệp Hàm Tranh tới năm năm, chưa bao giờ gặp, nghe nói công việc rất bận, lại định cư ở nước ngoài lâu dài, không có thời gian trở về, Lục Minh Tiêu ngáp một cái, tiện tay kéo bả vai của Diệp Hàm Tranh qua dựa lên.

Diệp Hàm Tranh không lên tiếng, thậm chí hít thở cũng ít đi một chút, cầm lấy tấm thảm nhỏ bên cạnh, đắp lên người Lục Minh Tiêu, cậu đã hình thành thói quen chăm sóc Lục Minh Tiêu như vậy, mấy năm tiểu học cùng nhau đến trường, gần như ngày nào cũng thế, nhưng sau khi lên cấp hai, Lục Minh Tiêu không đi cùng cậu nữa, để cậu tự đến trường.

Nhưng có thể vẫn là vì vấn đề xưng hô, Diệp Hàm Tranh nghĩ: có lẽ cậu chủ thật sự không thích mình gọi hắn như vậy ở trường.

Về đến nhà, Diệp Hàm Tranh cởi áo khoác giúp Lục Minh Tiêu, vừa treo lên, phát hiện Lục thiếu gia đi đến cửa tủ lạnh, Diệp Hàm Tranh chớp mắt mấy cái, vội vàng nói: "Cậu chủ muốn uống gì? Tôi giúp cậu."

Tính xấu của Lục Minh Tiêu không thay đổi chút nào, cau mày nói: "Tôi tàn phế sao? Mở cửa tủ lạnh cũng không biết?"

"Không phải." Diệp Hàm Tranh không cưỡng cầu, dịch từng bước từng bước đến phòng bếp: "Vậy tôi đi giúp thu dọn bát đũa."

Lục Minh Tiêu không nói gì, mở cửa tủ lạnh ra lấy một chai nước uống, chưa vặn nắp ra, tầm mắt sắc bén rơi vào một con chim nhỏ đã thay đổi loài.

"Đứng lại."

Diệp Hàm Tranh chưa kịp chạy, đành phải đứng tại chỗ.

"Đây là cái gì?" Lục Minh Tiêu đối mắt nửa phút với con chim cầu giấy ngớ ngẩn, nguy hiểm hỏi: "Diệp Bàn Thu đâu?"

Diệp Hàm Tranh biết không giấu được, cúi đầu thừa nhận: "Sau khi mất điện, bay mất rồi."

Chương 08

Diệp Bàn Thu bản biến dị bị Lục Minh Tiêu ép buộc mang đi, cụ thể đặt ở đâu, Diệp Hàm Tranh cũng không biết.

Học kỳ mới chính thức bắt đầu, Diệp Hàm Tranh như thường lệ gọi Lục Minh Tiêu thức dậy, trước tiên chuẩn bị sẵn quần áo cho hắn, đợi hắn rửa mặt đi ra, lại mặc áo sơ mi vào giúp hắn, Lục Minh Tiêu rũ mắt xuống, nhận thấy đỉnh đầu của Diệp Hàm Tranh gần hơn với cằm của mình, hỏi: "Có phải cậu cao lên không."

"Ừm." Diệp Hàm Tranh nói: "Mấy ngày trước mới đo, sắp được mét bảy." Mười ba tuổi cao thế này đã tương đối khá, Lục Minh Tiêu tự xắn ống tay áo, liếc qua cái giường gỗ nhỏ bên cạnh, quay người xuống lầu.

Diệp Hàm Tranh sẽ đi xe buýt, không đi cùng đường với hắn, ăn xong bữa sáng ở phòng bếp đã rời đi trước, quản gia vẫn xách cặp đứng ở cửa như cũ, đợi sau khi Lục Minh Tiêu ăn sáng xong, lái xe một đoạn đường, nhìn Diệp Hàm Tranh lên xe buýt, mới lại quẹo về.

Mới đầu là sợ Diệp Hàm Tranh không tìm thấy biển báo trạm xe buýt, hoặc là đi xe đạp không vững ngã xuống, cũng không lộ mặt, chỉ đi theo sau nhìn, không có vấn đề gì mới rời đi, ngày đầu tiên là Lục Minh Tiêu mớm lời, mỗi ngày sau đó con đường đi học đều chưa từng thay đổi, quản gia không nhắc, Lục Minh Tiêu cũng không nói, bất tri bất giác đã thành thói quen.

Thời tiết dần ầm trở lại, đổi đi áo bông dày nặng, mặc ác khoác mùa xuân, hôm nay trước khi tan học Kiều Khả hẹn Diệp Hàm Tranh cùng đi mua đồ, Từ Sênh nói: "Các ông là con gái à? Mua đồ còn phải đi cùng nhau?"

Kiều Khả nói: "Ai quy định chỉ có con gái mới có thể cùng đi ra ngoài mua đồ? Tôi vui sướng đi với Diệp Hàm Tranh, bà quản được à?"

Từ Sênh ghét bỏ nói: "Đồ đàn bà."

Kiều Khả tức giận đến độ cong tay hoa lan lên: "Bà kỳ thị giới tính!"

Diệp Hàm Tranh ngồi bên cạnh không nhịn được bật cười, vốn dĩ cậu không muốn đi, dù sao mình chỉ là người hầu ở nhà họ Lục, không có thời gian tự do, có thể đến trường đã là ban ân lớn nhất nhà họ Lục đối xử với cậu, nhiều năm như vậy cậu không bao giờ đưa ra một chút yêu cầu khác, cho dù là vào ngày nghỉ bạn học gọi cậu ra ngoài đi chơi, cũng đều uyển chuyển từ chối, nhưng không ngăn được mỗi khi hết một tiết Kiều Khả đều tìm cậu, thậm chí còn truyền giấy trong giờ học, suýt nữa bị giáo viên phát hiện đuổi đi phạt đứng.

Diệp Hàm Tranh nghĩ một lát, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Minh Tiêu, điện thoại là món quà sinh nhật quản gia tặng cậu năm mười tuổi, cậu quý trọng ghê lắm, bây giờ nhìn còn giống như mới, bên trong chỉ lưu ba số điện thoại, chú Trần, quản gia, còn có Lục Minh Tiêu.

Cậu nói: Cậu chủ, hôm nay tan học, tôi có thể về muộn một chút không?

Đợi năm phút, Lục Minh Tiêu không trả lời, Diệp Hàm Tranh lại gửi một tin: Bạn học hẹn tôi đi mua đồ, tôi có thể đi không?

Lại qua năm phút, Lục Minh Tiêu tích trữ như vàng trả lời một câu: Bạn học nào.

Diệp Hàm Tranh nói: Là Kiều Khả.

Quan hệ tốt với cậu chỉ có bọn Kiều Khả, những người này Lục Minh Tiêu đều biết, lại qua mấy phút, Lục Minh Tiêu mới nhắn lại chữ: Ừ.

Coi như phê duyệt.

Bốn mắt ngồi tại bàn trước họ, nghiêng đầu sang hỏi: "Chúng mày muốn đi mua gì thế?"

Kiều Khả nói: "Gần đây tao muốn học trượt ván, hôm qua cuối cùng cũng đủ tiền rồi!" Lại móc mấy tờ tiền giấy đỏ chót trong túi ra khoe khoang: "Đợi lát nữa định đến cửa hàng thể thao nhìn xem, nếu có cái thích hợp thì mua một cái."

Bốn mắt nói: "Trong cửa hàng thể thao có à?"

"Có chứ." Kiều Khả nói: "Lần trước tao thấy rồi, nhưng kiểu dáng hơi ít, không biết khoảng thời gian này có cái mới không."

Bốn mắt nói: "Có phải cửa hàng thể thao ở hẻm phố cũ đằng kia không?"

"Ừ, cửa hàng kia khá lớn."

Bốn mắt lo lắng: "Vậy hai đứa mày cũng phải cẩn thận một chút."

Kiểu Khả hỏi: "Sao vậy?"

Bốn mắt nói: "Bên đó có lưu manh cướp đường, chính là nhóm người lớp chín ở trường mình, nghe nói còn giựt tiền đấy."

Kiều Khả hơi hoảng, nhưng sự cám dỗ của ván trượt thực sự quá lớn, trái lo phải nghĩ, vẫn kéo Diệp Hàm Tranh đi cùng.

Hẻm phố cũ đúng là lâu năm rồi, không ít mặt tiền cửa hàng vẫn là phong cách vài thập niên trước, vẫn không phá bỏ xây lại, dự định giữ lại hình dáng nguyên thủy nhất của thành phố Kỳ An, nhưng cũng chính vì vậy, về mặt an ninh trật tự không tính là làm tới nơi, trên đường có một đám lưu manh sống quanh năm, bởi vì trường học lân cận khá là gần, phần lớn lưu manh là học sinh cứng đầu không chăm chỉ lên lớp.

Kiều Khả không nghĩ tới mình xui xẻo như vậy, cậu ta và Diệp Hàm Tranh ngay cả cửa chính của cửa hàng thể thao còn chưa sờ được, đã bị người chặn ở ngõ cụt.

"Này, cho mượn ít tiền tiêu đi?"

Người nói chuyện này Kiều Khả biết, là Phùng Thịnh lớp chín, mỗi lần đến trường đều sẽ đánh nhau, là loại tiêu cực điển hình, ngay cả giáo viên cũng không có cách, chỉ có thể bảo mọi người cố gắng tránh đi, Kiều Khả sợ đến nỗi cẳng chân run lên, ôm chặt cánh tay của Diệp Hàm Tranh nói: "Tôi, tôi không có tiền."

Diệp Hàm Tranh coi như bình tĩnh, vẫn đang tìm cơ hội chạy trốn, cậu biết không thể nói lý lẽ với loại người này, cũng biết nếu như Kiều Khả đưa tiền, chắc chắn còn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, đều học trong một trường, sau này quẳng cũng không quẳng được, báo cảnh sát vô dụng, tìm phụ huynh càng vô dụng.

Phùng Thịnh căn bản không tin, xách theo cây gậy bóng chày, chống trên trán Kiều Khả nói: "Mau mau giao ra, đừng để tao động thủ."

Kiều Khả méo miệng không bằng lòng, Diệp Hàm Tranh liếc cậu ta một cái, ý là đợi Phùng Thịnh chuẩn bị đánh người, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, Kiều Khả cũng có ý nghĩ này, nhưng Phùng Thịnh dẫn theo mấy cậu em, có chạy được hay không toàn bộ nhờ vận mệnh, mắt thấy Phùng Thịnh nâng cây gậy lên, khi hai người chuẩn bị lao ra, có người nói: "Anh, anh Thịnh, thả bọn họ đi đi."

"Cái gì?" Cây gậy của Phùng Thịnh bị một cậu em ngăn lại, nhướng mày hỏi: "Mày quen?"

"Dạ... đó là bạn học tiểu học của em." Cậu ta chỉ vào Diệp Hàm Tranh, kéo Phùng Thịnh qua một bên nói nhỏ: "Anh Thịnh, nó là người của Lục Minh Tiêu, chúng ta vẫn đừng nên đụng vào nó."

"Lục Minh Tiêu"? Phùng Thịnh gằn mấy chữ này, luôn cảm thấy nghe ở đâu rồi: "Hắn làm gì?"

Cậu em tên Lương Thiệu Vũ, trước kia khá thân thiết với Hồ Triết, trong trường tiểu học truyền tới truyền lui, cũng chỉ là nhà Lục Minh Tiêu có tiền, cụ thể làm gì không rõ lắm, "Tóm lại là không dễ chọc, chúng ta vẫn..."

"Không dễ chọc?" Phùng Thịnh cười: "Ở thành phố Kỳ An này còn có chuyện tao không chọc nổi."

Lương Thiệu Vũ còn muốn khuyên nữa, nhưng Phùng Thịnh căn bản không nghe, cậu ta vốn là tiểu tốt lớp tám chạy theo tới đây, lời nói không có chút sức nặng nào, thậm chí còn chọc Phùng Thịnh nổi giận, muốn xem thử xem Lục Minh Tiêu trong miệng cậu ta đến cùng có bản lĩnh gì, nhưng không nghĩ tới, Diệp Hàm Tranh và Kiều Khả thừa dịp bọn họ nói chuyện chạy nhanh như bay.

"Mẹ kiếp! Đều tại mày nói nhảm!" Phùng Thịnh đạp một phát vào bụng Lương Thiệu Vũ, mắng chửi, Lương Thiệu Vũ vội vàng đứng lên nói xin lỗi, thuận theo con hẻm nhìn thoáng qua chiếc xe con màu đen dừng lại ở ven đường, cứ cảm thấy bên trong có một đôi mắt nhìn cậu ta chòng chọc.

"Cậu chủ." Quản gia thắt dây an toàn nói: "Chúng ta đi chưa?"

Lục Minh Tiêu nhìn đám lưu manh tản ra ở ngoài cửa sổ xe, nói: "Đi thôi."

Quản gia khởi động xe, cảm thán: "Không ngờ bây giờ học sinh cấp hai đánh nhau dữ vậy, kéo bè kéo cánh, trong trường không quản sao?"

Lục Minh Tiêu phớt lờ y, một lát sau đột nhiên nói: "Diệp Hàm Tranh cao lên rồi."

"Phải, cao lên không ít."

Lục Minh Tiêu cúi đầu lật sách, xem thứ không liên quan đến sách giáo khoa: "Quay về đổi cái giường cho cậu ấy, giường nhỏ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #romance