12
Chương 23
Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, buổi tập luyện đã quyết định sau khi tan học đã dời đến ngày mai, Sở Hân Hân phải sửa kịch bản trong đêm, sử dụng toàn bộ thời gian thừa ra.
Diệp Hàm Tranh không chậm phút nào mà chạy về nhà, vừa khéo Lục Minh Tiêu cũng về không lâu, đang ngồi trên sofa xem tivi, "Cậu chủ!" Diệp Hàm Tranh cực kỳ hứng thú chạy đến bên cạnh gọi hắn một tiếng.
Lục Minh Tiêu ngước mắt hỏi: "Làm sao?"
Diệp Hàm Tranh nói: "Cậu thật sự muốn tham gia biểu diễn kịch sân khấu của lớp tôi à?"
Vẻ mặt Lục Minh Tiêu thản nhiên gật đầu một cái.
"Thật sự á?" Diệp Hàm Tranh xác nhận lần nữa, sợ là ở trường học nghe lầm.
"Ừm." Lục Minh Tiêu đứng lên, giữa lông mày còn mang theo một chút miễn cưỡng bất đắc dĩ, lườm Diệp Hàm Tranh một cái: "Xem ra hình như cậu rất vui?"
"Ừm!"
"Tại sao?"
Diệp Hàm Tranh cong mắt: "Bởi vì có thể diễn chung với cậu chủ! Cho nên đặc biệt vui vẻ!" Cậu rất ít khi hớn hở ra mặt như thế, nụ cười trên mặt giấu thế nào cũng không giấu được, ăn cơm tối xong, quản gia bỏ lá trà mới mua vào bình trà, nghe thấy Diệp Hàm Tranh vừa lau bàn vừa ngâm nga bài hát, còn là bài hát cổ ông nội Lục thường bật trong nhà, cái loại lỗi thời ấy, không câu nào đúng nhịp điệu, bất đắc dĩ hỏi: "Hàm Tranh rất thích biểu diễn à?"
Diệp Hàm Tranh nói: "Không phải ạ, cháu không biết biểu diễn."
"Thế vui như vậy, chỉ đơn thuần vì cậu chủ?"
"Vâng!" Mỗi âm điệu câu nói của cậu đều lên cao trong vui sướng, ban đầu khi biết phải biểu diễn tiết mục, cậu chỉ coi nó như một nhiệm vụ bình thường, nhưng sau khi biết Lục Minh Tiêu muốn tham gia, nháy mắt liền trở nên khác biệt, giống như nhiệm vụ kia đặt vào một cái hộp bí ẩn, sau khi mở pháo hoa đủ mọi màu sắc bắt ra, còn có một niềm vui lớn bất ngờ được cất giấu.
Diệp Hàm Tranh thích thú ngủ không yên, nằm trên giường sau vài phút lại muốn mở mắt ra nhìn thời gian.
"Nửa đêm không ngủ làm gì vậy?"
Diệp Hàm Tranh lại liếc nhìn thời gian, vẫn chưa nằm im đã bị Lục Minh Tiêu phát hiện, nhỏ giọng hỏi: "Cậu chủ vẫn chưa ngủ à?"
Lục Minh Tiêu cau mày ngồi dậy: "Cậu đè lên ngực tôi, lúc nặng lúc nhẹ nhích tới nhích lui, ai mà ngủ được?"
Diệp Hàm Tranh vội vàng xin lỗi, cũng ngồi dậy theo, cậu đã cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, nhưng vẫn đánh thức Lục Minh Tiêu.
"Hỏi cậu đó." Lục Minh Tiêu nói: "Tại sao không ngủ?"
Diệp Hàm Tranh móc móc ngón tay, lại bưng miệng không nhịn được cười lên: "Tôi muốn nhanh đến bình minh."
Lục Minh Tiêu ngáp một cái: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó nhanh đi học."
"Sau đó nữa thì sao?"
"Sau đó nữa nhanh hết tiết nhanh tan học, như vậy thì có thể nhanh một chút luyện tập với cậu chủ!" Trong đôi mắt xinh đẹp của cậu lóe lên ánh sáng bức thiết, thậm chí ngay cả bản thân cũng không nhận ra được.
Lục Minh Tiêu nhìn cậu chốc lát, vén chăn xuống giường, Diệp Hàm Tranh vội vàng chỉnh đèn sáng lên, hỏi: "Cậu chủ cậu muốn đi đâu?"
Lục Minh Tiêu không lên tiếng, đi tới bên kia giường, duỗi một tay về phía cậu, Diệp Hàm Tranh ngây ngốc đưa tay ra, đặt lên lòng bàn tay của hắn hỏi: "Sao vậy?"
"Không phải muốn tập luyện à?" Lục Minh Tiêu kéo người xuống, đồng thời chân trần đứng trên mặt thảm mềm mại.
"Tập luyện?" Diệp Hàm Tranh nhìn thấy khuy áo ngủ cuối cùng của hắn lỏng ra, cài lại giúp hắn theo thói quen, mới nói: "Nhưng Sở Hân Hân vẫn chưa viết kịch bản mà?"
"Thứ này cần gì kịch bản?" Lục Minh Tiêu nói: "Cảnh quan trọng chỉ có mấy màn như vậy, tham gia vũ hội, rơi giày và tìm người, kịch bản thay đổi thế nào đi nữa mấy cảnh này cũng sẽ không thay đổi." Hắn vươn tay nắm lấy eo Diệp Hàm Tranh, nghiêm túc nói: "Thẳng người, ngửa ra sau."
"À được, được..." Diệp Hàm Tranh hơi ngửa ra sau theo hắn nói, nghi hoặc hỏi: "Cậu chủ đã đọc quyển truyện kia à?"
"Tất nhiên, nếu đã đồng ý tham gia tiết mục, cũng phải tìm hiểu một chút chứ? Tay." Lục Minh Tiêu mặt không đổi sắc mà hất hất cằm: "Đặt lên vai tôi."
Diệp Hàm Tranh kích động nói: "Muốn khiêu vũ à?"
"Không thì sao? Hơn nửa đêm bày ra động tác này để phạt đứng hả?"
Diệp Hàm Tranh phì cười, học theo Lục Minh Tiêu từng bước từng bước, cậu chưa bao giờ khiêu vũ, ngay cả xem cũng không xem nhiều lắm, chỉ là không nghĩ tới lúc ngủ lăn qua lộn lại lưu loát như vậy, khi nhảy tay chân lại không nhịp nhàng, nửa tiếng sau ngay cả tám nhịp cũng không học được, còn nhiều lần giẫm phải Lục Minh Tiêu, "Cậu cũng ngốc quá rồi đấy?" Lục thiếu gia ghét bỏ nói.
"Xin lỗi cậu chủ, tôi không cố ý."
"Nếu cậu cố ý đã bị tôi đá ra từ lâu rồi, lại nào, tôi tiến trái, cậu lùi phải."
"À à..." Diệp Hàm Tranh luống cuống tay chân: "Lùi phải, phải..."
"Phải, đó là trái của cậu!" Hắn rống lên một tiếng, Diệp Hàm Tranh căng thẳng hơn, hơi mê man hỏi: "Bên... bên nào là phải..."
Lục Minh Tiêu nhìn nhau vài giây với cậu, không xị mặt nổi, vậy mà cười lên, chọc trán cậu hỏi: "Một trăm điểm mấy năm nay của cậu đều là chép à?"
Diệp Hàm Tranh cũng cảm thấy mình đần độn, vừa chuẩn bị bình tĩnh lại phân biệt trái phải, đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, Lục Minh Tiêu lại ôm cậu lên khỏi mặt đất, để hai chân cậu rơi trên mu bàn chân mình.
"Cậu, cậu chủ?" Diệp Hàm Tranh khiếp sợ không thôi, vội vàng muốn bước xuống khỏi mu bàn chân hắn, Lục Minh Tiêu lại thiếu kiên nhẫn nói: "Đứng im." Hắn lại ôm lấy eo Diệp Hàm Tranh lần nữa, từng bước từng bước bắt đầu lại từ đầu, không phải lần đầu tiên hai người cách gần như thế, cũng đã quen thuộc hơi thở và nhiệt độ của nhau từ lâu, Diệp Hàm Tranh yên lặng nhớ động tác, tầm mắt rơi trên sống mũi thẳng tắp của Lục Minh Tiêu, lại chuyển vào đôi mắt thâm trầm của hắn.
"Cậu chủ." Hồi lâu, Diệp Hàm Tranh mới mở miệng hỏi: "Cậu học khiêu vũ lúc nào?"
Lục Minh Tiêu nói: "Nghỉ hè năm ngoái, loại khiêu vũ xã giao này rất phổ biến, nhìn một chút liền biết, đến bước này nhớ xoay vòng."
Biên độ động tác tám nhịp này hơi lớn, vì phòng ngừa Diệp Hàm Tranh rơi xuống khỏi chân mình, một tay Lục Minh Tiêu ôm eo cậu, tay kia lại che lưng cậu, ban đầu giữa hai người còn có một chút khoảng cách, lúc này lại dán chặt chẽ, không để lại một tí khe hở.
"Nhớ chưa?" Mấy phút sau, Lục Minh Tiêu dừng lại hỏi, Diệp Hàm Tranh chống trên vai hắn, không nhìn thấy mặt, một lúc sau cũng không nói gì, Lục Minh Tiêu cảm thấy không được bình thường, định hỏi cậu làm sao, lại đột nhiên cảm nhận được từng đợt nhịp tim bất thường, không phải của hắn, hơn nữa cách một lồng ngực, đến từ Diệp Hàm Tranh.
Thịch, thịch, thịch...
Nhịp tim dữ dội từng nhịp từng nhịp mà đập như đánh trống, kéo theo tim của Lục Minh Tiêu cũng đập nhanh theo, hình như Diệp Hàm Tranh cũng cảm nhận được sự thay đổi này, siết chặt áo ngủ, rõ ràng đã qua nửa đêm, trong căn phòng yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh nào, nhưng hai người vẫn cảm thấy rất ồn ào, trộn lẫn hơi thở nhỏ xíu, đinh tai nhức óc.
Chương 24
Âm thanh như vậy khi có khi không, vẫn luôn kéo dài đến buổi dạ hội tết tây hôm ấy, thái độ Lục Minh Tiêu cương quyết yêu cầu Diệp Hàm Tranh đổi một cái váy không hở vai, che cực kỳ kín, thậm chí còn tìm một cái áo choàng, bảo vệ hai tầng, Diệp Hàm Tranh cười híp mắt mặc kệ hắn giúp phối đồ, đưa cái gì thì mặc cái đó, ai đến cũng không từ chối. Cho đến khoảnh khắc lên sân khấu, tiếng vỗ tay nhiệt liệt mới đè xuống những âm thanh đập bất ổn mấy ngày nay, nhưng cảm giác kỳ diệu đã khắc ở trong lòng, có một số việc, dường như trở nên khác biệt.
Có vài người đứng ở hàng cuối cùng trong hội trường, trong miệng ngậm điếu thuốc, Từ Sênh dẫn theo ủy viên kỷ luật đi tới nói: "Bạn học, làm phiền dập thuốc lá đi."
Cầm đầu là Phùng Thịnh đã từng chặn Kiều Khả, đã bỏ học từ lâu, bây giờ không có việc gì sẽ đến trường học lắc lư, dẫn theo một đám các anh em từ đầu đến cuối đi theo gã gây chuyện khắp nơi.
Trong đó bao gồm Lương Thiệu Vũ, cậu ta vẫn muốn đi học ở trường, yên lặng dập thuốc lá.
Từ Sênh ghi lại tên của mấy người, phát hiện một người đội mũ lưỡi trai nhìn không quen mặt, hỏi hắn ta: "Cậu ở lớp nào?"
Lương Thiệu Vũ nói: "Cậu ấy là bạn của tôi, không học ở trường chúng ta."
Từ Sênh nói: "Cậu dẫn vào?"
Lương Thiệu Vũ nói: "Phải."
"Vậy cậu ta hút thuốc lá ghi vào tội của cậu."
"Đừng mà chị gái." Mũ lưỡi trai thổi một vòng khói, phun lên mặt Từ Sênh, cười nói: "Hiếm khi tới một lần, cho chút mặt mũi đi."
Từ Sênh sặc một cái, được bạn nam ủy viên kỷ luật kéo ra sau lưng: "Bạn học, mời cậu tôn trọng một chút, không phải học sinh trong trường mời cậu rời đi ngay lập tức, bằng không thì tôi gọi bảo vệ tới, cũng không để các cậu trực tiếp rời đi đơn giản như vậy."
Lời này cũng nhằm vào Phùng Thịnh, Lương Thiệu Vũ nói: "Anh Thịnh, xem cũng xem rồi, chúng ta đi thôi."
Phùng Thịnh nói được, đút tay vào túi dẫn theo một đám em trai đi ra, gã chỉ đến xem náo nhiệt, nhưng có người lại muốn gặp bạn cũ một lần, mũ lưỡi trai đứng không nhúc nhích, Lương Thiệu Vũ kéo hắn ta một cái.
"Mày cảm thấy tiểu nô tài họ Diệp kia diễn thế nào?" Mũ lưỡi trai đột nhiên mở miệng.
Lương Thiệu Vũ nhìn một đám người trên sân khấu đang chào cảm ơn nói: "Cũng được."
Mũ lưỡi trai trào phúng mà cười ra tiếng: "Có thể không được sao? Mẹ của nó diễn phim cấp ba, kỹ năng diễn xuất của nó, chắc chắn không có vấn đề."
Dạ tiệc tết tây kết thúc hoàn mỹ, bởi vì biểu diễn kịch sân khấu mà Lục Minh Tiêu và Diệp Hàm Tranh đã trở thành tiêu điểm, Lục Minh Tiêu thì không cần phải nói, không lên sân khấu toàn trường cũng biết, nhưng hắn lên sân khấu mới khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, Diệp Hàm Tranh cũng trở thành một ngạc nhiên lớn, sau khi tan cuộc vẫn có không ít người thảo luận, một nữ sinh trong đó bắt được trọng điểm: "Da cậu ấy cũng trắng quá rồi đó? Lúc ấy tui thật sự rất muốn nhảy lên hỏi cậu ấy dùng mỹ phẩm dưỡng da nào!"
"Đúng rồi đúng rồi! Còn có lông mi, cũng dài quá đi? Chắc chắn không phải giả sao?"
"Chắc không phải giả." Một cô gái đeo kính nói: "Da cậu ấy trắng là trời sinh, hồi tiểu học đã rất trắng."
"Tiểu học? Cậu ấy là bạn tiểu học của cậu à?"
"Không cùng lớp, nhưng rất kỳ lạ, hình như rất ít người trong lớp họ học ở trường bọn mình."
"Nhà cậu ta rất nghèo nhỉ?" Nam sinh cùng khối lại gần nói.
Cô gái đeo kính sững sờ: "Cậu nghe ai nói?"
"Tôi cũng quên rồi, chỉ biết là từ nhỏ cậu ta đã làm người hầu cho nhà giàu."
"Ha ha, đừng có nói lung tung được không, còn từ nhỏ? Bây giờ là thời đại nào rồi, ai còn đi làm người hầu chứ?"
"Đúng á, hơn nữa, trông bạn học Diệp đẹp thế kia, ăn mặc cũng không tệ, điều kiện gia đình chắc chắn rất ưu tú, làm sao có thể làm người hầu được."
Nam sinh cũng cảm thấy hoang đường: "Tôi chỉ nghe người ta nói như vậy."
"Không có khả năng không có khả năng, là người hầu sao còn đi học, nếu như thật sự đã hầu hạ người ta từ nhỏ vậy cũng mất mặt lắm rồi đấy?"
Bọn họ vừa nói vừa đi về phía cổng trường, Kiều Khả thay quần áo xong, vọt tới cửa lớn hội trường vỗ bả vai Diệp Hàm Tranh một cái: "Đợi lâu rồi! Bây giờ mẹ kế dẫn con về nhà!" Cậu ta vẫn chưa thoát diễn, vẫn đắm chìm trong nhân vật mẹ kế: "Tao thật sự quá có thiên phú biểu diễn! Sao lại không phát hiện sớm nhỉ? Không thì quay lại lúc điền nguyện vọng điền học viện điện ảnh đi, mày diễn cũng rất tốt, làm người ta vui nhất chính là Lục Minh Tiêu, không nghĩ tới cậu ta nhập vai như thế! Lúc tao bắt nạt mày, nhìn dáng vẻ cậu ta đứng ở hậu trường, thật sự giống như muốn lao ra đánh tao một trận, nhưng người biểu diễn thật sự phải tập trung toàn bộ tinh thần như vậy! Chỉ là khí tràng quá đủ, người biết cho là cậu ta diễn hoàng tử, người không biết còn tưởng cậu ta diễn quốc vương!"
Kiều Khả blah blah nói một đường, Diệp Hàm Tranh cũng không lên tiếng nhiều, đến trạm xe buýt mới dừng bước hỏi cậu ta: "Mày cảm thấy làm người hầu, là một chuyện mất mặt à?"
"Người hầu? Người hầu gì?"
"Chính là hầu hạ người khác, chăm sóc người khác."
"Bảo mẫu à?" Kiều Khả nói: "Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"
"Vậy nếu như từ nhỏ đã bắt đầu làm người hầu thì sao?"
"Từ nhỏ? Nào có ai từ nhỏ đã bắt đầu làm người hầu, chắc chắn là trưởng thành rồi sau đó vì cuộc sống."
Diệp Hàm Tranh nghiêm túc hỏi: "Tao nói nếu như, nếu có người khi còn rất nhỏ đã bắt đầu làm người hầu, mày sẽ cười nhạo nó à?"
Kiều Khả nói: "Đương nhiên sẽ không, đã là người lớn rồi, ba tao nói không được chế giễu bất kỳ người nào, bất kể người đó làm chuyện gì chắc chắn đề có lý do hoặc là nỗi khổ tâm của người ta, mặc dù trước kia lúc tao không hiểu chuyện, cũng thường xuyên chế giễu người khác, nhưng đó cũng là hồi nhỏ, hồi nhỏ không có não, khẳng định sẽ cảm thấy hầu hạ người khác là chuyện mất mặt."
Có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là tùy tùng của Lục Minh Tiêu à.
Tùy tùng cái gì, tôi nghe nói là người hầu, nhỏ thế này đã làm người hầu, thật không có tiền đồ.
Ha ha, người hầu nhỏ, nô tài nhỏ, không có tiền đồ không có tiền đồ!
Hóa ra là như vậy... Diệp Hàm Tranh đột nhiên nhớ lại, đến thành phố Kỳ An vào ngày nhập học đó, cậu bị một đám trẻ con vây vào giữa, nghe chúng nó mồm năm miệng mười nói mình là tiểu nô tài tiểu tùy tùng của Lục Minh Tiêu, thật ra cậu không để trong lòng, nhưng từ đó về sau Lục Minh Tiêu không cho cậu gọi hắn là cậu chủ ở trường, thậm chí lên cấp hai còn tách ra đi học, giả vờ như không quen biết, cậu vẫn cho rằng Lục Minh Tiêu sợ các bạn học nghe được xưng hô đó, cảm thấy ngại.
Bây giờ mới bỗng nhiên nhận ra, hắn mới không phải vì xấu hổ, mà sợ người khác cười nhạo mình, cho nên nhiều năm như vậy, mới cố ý giữ một khoảng cách.
Tối hôm đó, Lục Minh Tiêu ở phòng sách, Diệp Hàm Tranh bưng một bát canh đi vào, không rời đi giống thường ngày, mà nhẹ giọng hỏi: "Cậu chủ, tôi có thể ngồi ở đây làm bài tập không?"
Lục Minh Tiêu nói: "Có thể." Bảo cậu lấy một cái ghế ngồi đối diện.
Thực ra cũng không có bao nhiêu bài tập, Diệp Hàm Tranh tốn vài phút đã làm xong, thời gian còn lại nhìn chằm chằm vào Lục Minh tiêu, nhìn một chút, không tự giác gọi một tiếng: "Cậu chủ."
"Ừm?"
Diệp Hàm Tranh không nói chuyện, một lúc sau, lại gọi một tiếng: "Cậu chủ."
Lục Minh Tiêu hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Hàm Tranh vẫn không trả lời hắn, nhưng lại gọi: "Cậu chủ."
"Chậc." Lục Minh Tiêu đặt sách xuống, thiếu kiên nhẫn liếc cậu một cái: "Có chuyện gì không?"
Diệp Hàm Tranh mỉm cười nói: "Không có chuyện gì cả."
"Không có chuyện thì gọi lung tung cái gì?" Lục Minh Tiêu lại cầm sách lên, vừa chuẩn bị lật giấy, đột nhiên nghe cậu nói: "Bởi vì thích."
"Thích xưng hô này, thích cậu làm cậu chủ của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top