A Dung - Chương 7 + 8 (Hết P5)


Nàng thích hắn?


Phó Trường Ca ngẩn ngơ không nói gì, rất rất lâu sau, dường như đã trải qua cả đời, hắn mới nghe thấy mình dùng giọng điệu vô cùng tỉnh táo hoàn toàn trái ngược với tình cảm nói: "Xin lỗi, A Dung cô nương, Môn chủ đã định thân cho ta rồi." Vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, " Phó Trường Ca đời này chỉ có thể lấy tiểu thư."


A Dung không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nàng còn đang ngẩn người, chợt nghe thiếu nữ bên cạnh vui sướng kêu lên: "Được lắm, Phó Trường Ca! Rốt cuộc cũng bị muội bắt được rồi nhé! Huynh và cô gái này có gian tình! Muội sẽ nói với cha ta! Huynh đừng hòng ngăn muội đi với Mộ Sinh ca ca!"


Thanh Túc đột nhiên lên tiếng làm cho hai người đều giật mình, Phó Trường Ca thẳng tay đẩy A Dung từ trên người hắn xuống. Hắn lau môi, nói: "Tiểu thư, Phó Trường Ca nhất quyết không phụ tiểu thư, ta cùng A Dung cô nương. . . . . . Chỉ là nàng đã cứu ta, đồng hành cùng ta, ít ngày nữa sẽ rời đi."


Thanh Túc mất hứng bĩu môi một cái: "Nói dối."


A Dung vì câu nói này của hắn mà thất thần, nàng bình tĩnh nhìn chằm chằm Phó Trường Ca hỏi: "Chàng không thích ta sao?"


Phó Trường Ca rũ mắt không nhìn vào mắt A Dung, chỉ chăm chú nhìn Thanh Túc, nói: "Không thích." Giống như đang nói hắn không thích một món đồ nào đó vậy.


"Bởi vì chàng có trách nhiệm chăm sóc nàng ta sao?" A Dung nói, "Ta giết nàng ta là được đúng không?"


"Không được!" Phó Trường Ca vừa quay đầu, lập tức chạm phải đôi mắt buồn bã của A Dung. Hắn vội vàng nhìn sang chỗ khác, bàn tay siết chặt, "A Dung cô nương có ân cứu mạng tại hạ, tại hạ không dám ra tay với cô nương, nhưng nếu như tiểu thư có gì sơ xuất. . . . . . Phó Trường Ca cũng không cần sống nữa." Sắc mặt hắn chẳng biết tại sao có chút tái nhợt, nhưng giọng nói lại kiên quyết chưa từng thấy, "Mạng ta là của Trường Thanh Môn."


Trong ngôi miếu đổ nát chỉ nghe thấy tiếng lửa cháy lép bép, A Dung sững sờ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, trong lòng lại lạnh như gió đông khiến tầm mắt nàng trở nên mờ mịt: "Nhưng. . . . . . Không phải ta đã cứu chàng sao?" Giọng nàng thấp dần, nói ra lời này A Dung cảm thấy mình chẳng khác nào một kẻ vô sỉ, đang yêu cầu người ta phải cho mình thứ người ta không muốn cho. Nàng gục đầu xuống, cắn nát môi, đau đớn trong giọng nói không tài nào che giấu được nữa, "Có phải. . . . . . Chàng chê ta là yêu quái không?"


Phó Trường Ca như muốn ngừng thở, hắn nhìn A Dung, bàn tay siết càng chặt, nhưng lời nói lại càng bình thản, làm tổn thương người ta hơn: "Cô không nên ở bên ta."


Hắn nói lập lờ nước đôi, nhưng ngụ ý là ghét bỏ yêu quái, bởi vì người yêu khác biệt, hắn đường đường là đệ tử của danh môn chính phái, lại có hôn ước sao có thể ở bên nàng. A Dung cười cười: "Phó Trường Ca, ngay cả lừa ta cũng không được sao?" Giọng nói của nàng không khác gì bình thường, thậm chí ngay cả vẻ khó xử khi bị cự tuyệt cũng không có, nhưng những lời ấy lại như kim đâm vào người Phó Trường Ca, "Ta da mặt dày thần kinh thô, nhưng còn chưa đến mức kim cương bất hoại."


"Ta về cốc đây." A Dung xách giỏ rời đi.


Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Phó Trường Ca vẻ mặt vô cảm cho củi vào lửa.


"Phó Trường Ca, muội ghét cái tính này của huynh nhất." Thanh Túc lạnh lùng nói, "Hại người hại mình."


"Tiểu thư nghỉ sớm đi." Phó Trường Ca nói, "Ngày mai chúng ta lên đường về Trường Thanh Môn."


"Huynh thật sự quá đáng ghét!" Thanh Túc tức giận quát, đột nhiên một mũi tên nhọn đâm rách cửa sổ bay vào, ghim vào cột gỗ cạnh Thanh Túc. Phó Trường Ca hốt hoảng, vội đến bên cạnh Thanh Túc, ôm eo nàng ta phá vỡ nóc miếu đổ nát bay ra ngoài. Nhưng cảnh tượng phía ngoài lại làm cho lòng hắn phát lạnh.


Mấy trăm người cầm đuốc vây quanh ngôi miếu đổ nát, một người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ màu bạc đang đứng chắp tay, Thanh Túc vừa thấy người nọ lập tức vui vẻ ra mặt, cao giọng kêu: "Mộ Sinh ca ca cứu muội!"


Phó Trường Ca lúc này không còn tâm tình tức giận với Thanh Túc nữa. Hắn nhìn quanh một vòng, trong lòng trống rỗng. . . A Dung không ở đây.


"Phó Trường Ca." Giọng nam trong đêm tối có vẻ càng lạnh lẽo hơn, "Thật không hổ là Đại đệ tử của Trường Thanh Môn, rơi xuống vực Tuyệt Tình mà vẫn sống được."


Nghe vậy, Phó Trường Ca chấn động. Chẳng lẽ lúc trước tiểu thư lỡ tay đẩy hắn xuống vực là do bị kẻ này lừa. Hắn cắn chặt răng: "Môn chủ cũng là do ngươi. . ."


Người đàn ông đó dường như đang cười, "Môn chủ Trường Thanh cao cao tại thượng trước lúc chết cũng có vẻ mặt giống hệt người bình thường thôi."


Thanh Túc ngẩn ngơ, "Hai người. . . Đang nói gì vậy."


Đôi mắt sau mặt nạ nheo lại, "Chuyện đến giờ phút này ngươi vẫn chưa nói sự thật cho con ngốc này sao? Môn chủ Trường Thanh đã chết, chỉ cần giết các ngươi xong, san bằng Trường Thanh Môn sẽ dễ như trở bàn tay."


Thanh Túc run lên: "Mộ Sinh ca ca. . . . . . Huynh đang nói cái gì vậy? Cha ta, Trường Thanh Môn. . . ."


Phó Trường Ca im lặng không nói, chợt nghe một tiếng quát từ trong rừng truyền tới: "Chàng còn muốn bảo vệ nàng ta tới khi nào?"


"A Dung cô nương!" Trong lòng Phó Trường Ca căng thẳng: "Cô không sao?"


Trong rừng gió khẽ thổi, không thấy bóng dáng nàng nhưng từng lời nàng nói lại truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng: "Người này lợi dụng con ngốc kia hại chàng, lại hại cả phụ thân nàng ta, hiện giờ chàng còn không chịu để nàng ta nhìn rõ sự thật sao? Nàng ta còn không biết mình đã làm sai chuyện gì."


Mấy trăm người áo đen có chút xao động, không biết là cao nhân phương nào đang nói.


Nhưng Thanh Túc dường như vẫn không biết gì, hai mắt dại ra, nói: "Sai cái gì?"


Phó Trường Ca cắn răng: "A Dung cô nương. . . . Đừng nói nữa."


"Phó Trường Ca, chàng có thể che chở một người như vậy, tại sao không thể chia cho ta một chút. . . . . ." Giọng nói A Dung biến mất dần, đôi mắt Phó Trường Ca tối lại, Mộ Sinh bỗng vung tay lên: "Động thủ!"


Nghe được mệnh lệnh, đám áo đen đang bao vây đồng loạt xông lên. Phó Trường Ca cũng hồi phục tâm tình rút kiếm ra khỏi vỏ. Đám áo đen chém tới, cắt đứt dây thừng trói Thanh Túc. Thanh Túc ra sức vùng vẫy đẩy Phó Trường Ca ra, lăn xuống nóc nhà, cũng bất chấp đau nhức, chạy về phía Mộ Sinh, miệng hô: "Mộ Sinh ca ca đừng lừa muội, Mộ Sinh ca ca. . . . . ." .


Đôi mắt sau mặt nạ màu bạc nheo lại, ánh kiếm lóe lên, lưỡi kiếm lạnh như băng cắm vào lồng ngực làm cho Thanh Túc kinh ngạc. Nàng ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thương Mộ Sinh, muốn đưa tay chạm vào, nhưng không tài nào chạm được được: "Mộ Sinh ca ca. . . . . . Thanh Túc yêu huynh như vậy. . . . . . Tại sao. . . . . ."

Chương 8Editor: mèomỡ()

Phó Trường Ca nhìn Thanh Túc ngã xuống đất, hắn hận đến mức tròn mắt như muốn muốn nứt: "Thương Mộ Sinh!" Hắn như dã thú mất lý trí, kiếm trong tay chỉ giết không thèm phòng thủ, lao thẳng về phía Thương Mộ Sinh. Thương Mộ Sinh vẫn đứng không nhúc nhích, giống như đang thưởng thức sự chật vật của Phó Trường Ca.


Đầu gối đã trúng một nhát chém, Phó Trường Ca khụy xuống quỳ rạp xuống đất. Một kẻ mặc đồ đen phía trước nhấc đao chém tới. Giây phút ánh sáng lạnh lẽo ấy lóe lên, một nhánh cây đâm thẳng tới, quật ngã kẻ áo đen xuống đất.


Ngay sau đó, cây cối trong rừng chợt lay động, nhánh cây vươn ra bao vây tất cả những kẻ mặc đồ đen vào giữa giống như song sắt. Cây cối trong rừng xào xạc không thôi. Phó Trường Ca ngửa đầu nhìn, chỉ thấy A Dung mặc một bộ váy màu xanh nhạt từ giữa không trung hạ xuống. Nàng dường như đang cực kỳ đau đớn, sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh. Hắn không biết, rời khỏi Tuyệt Tình Cốc, rời xa chân thân đối với một Thụ Yêu mà nói là chuyện vô cùng khổ sở, chưa nói đến việc phải thi triển pháp thuật lớn như thế này.


Phó Trường Ca sững sờ trong giây lát, chợt thấy trước người sát khí ùa tới, hắn theo bản năng đưa tay đỡ, nhưng lực đao kia quá lớn, Phó Trường Ca không chống đỡ nổi khiến lưỡi dao sắc bén chém vào vai hắn, máu tươi chảy ròng ròng. Phó Trường Ca khẽ kêu một tiếng. Trong lúc hỗn loạn chỉ nghe thấy A Dung quát chói tai: "Mạng của hắn là của ta!"


Lưỡi đao trên vai bị ép rút lui, Thương Mộ Sinh nhìn cô gái trước mắt, lạnh lùng nói: "Không kẻ nào có thể ngăn cản ta."


A Dung cười: "Không kẻ nào có thể giết hắn trước mặt ta."


Đây là câu nói cuối cùng Phó Trường Ca nghe được trước khi hôn mê, cố chấp như vậy, dịu dàng như vậy.


A Dung. . . . . . A Dung, người con gái như vậy, hắn sao có thể không thích. . . . . . Nhưng. . . . . . Cả đời này hắn. . . . . .


Khi Phó Trường Ca tỉnh lại cảnh tượng xung quanh đã không giống lúc trước, cây cối héo rũ, mặt đất cằn cỗi, giống như vừa trải qua một trận kịch chiến.


Thanh Túc ngơ ngác ngồi trên mặt đất, nhìn khung cảnh hỗn độn xung quanh, ánh mắt trống rỗng. Phó Trường Ca ngồi dậy: "Tiểu thư. . . . . ." Giọng hắn khàn khàn, chỉ có thể gọi được một tiếng rồi không nói nổi nữa. Những hình ảnh trước khi hôn mê ùa đến, Phó Trường Ca giật mình nhớ lại vai hắn cũng bị chém một đao, hơn nữa tiểu thư cũng đã. . . . . . Nhưng vì sao bọn họ bây giờ lại. . .


"Lấy mạng đổi mạng. . . . . . Phó Trường Ca, ta mắc nợ thật nhiều." Thanh Túc ngơ ngác nói, "Nàng ấy lấy mạng cứu ta, bảo ta đối tốt với huynh, đối với huynh. . . . . . Ta còn tư cách gì đối tốt với huynh đây?"


Trong lòng Phó Trường Ca trống rỗng, trái tim dường như đã bị khoét đi mất, trước mắt mờ mịt đen đặc.

Kết


Mười năm sau.


Cây đa già trong Tuyệt Tình Cốc đã chết héo, cô gái trong nhà gỗ cũng không còn, nhưng có một người đàn ông què chân ở đó. Mười năm trước hắn nhảy từ vực Tuyệt Tình xuống, ngã gãy chân, nhưng thần kỳ là lại không chết.


Hắn sống trong cốc, giặt quần áo, ăn cơm, chôn thi thể. Chỉ là chưa bao giờ cười, hắn thường thường ngẩn người nhìn cây đa già, mỗi ngày đều nỉ non: "Sao nàng vẫn chưa trở lại, ta đã sắp già mất rồi."


"Sao nàng vẫn chưa trở lại, ta sắp không đợi được nàng nữa rồi."


Ngày qua ngày, năm qua năm, hắn đều bảo vệ cây đa già vĩnh viễn không bao giờ nảy mầm ấy.


Không biết qua bao lâu, lại là một mùa xuân, người đàn ông què chân đi chôn thi thể từ triền núi trở về, giống như thường ngày, hắn lại nhìn cây đa một lát rồi mới đẩy cửa vào nhà. Nhưng hắn không thấy sau khi hắn quay lưng đi, có một chồi non từ ngọn cây đa già từ từ nhú ra . . .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top