Chương 7: Linh hồn bị thử thách
Ánh sương mờ của buổi sáng lan tỏa khắp Vong Linh Giới, phủ lên con đường chật hẹp những mảng sáng lập lòe. Trần Dạ Hàn bước đi chậm rãi, tay cầm tấm phù ấn mới khắc đêm qua. Hắc Tâm Ấn nhói từng nhịp, không chỉ làm anh đau đớn mà còn như reo lên những lời cảnh báo thầm lặng: mọi thứ đang chuyển động, và không ai có thể đứng ngoài cuộc.
Mỗi bước chân qua chợ đều khiến linh hồn lang thang nép lại, như cảm nhận được năng lượng khác thường từ anh. Dạ Hàn cúi xuống, đặt tay lên một tấm phù rơi rớt, cố gắng điều khiển Hắc Tâm Ấn và tập trung suy nghĩ về Nguyệt Dao – cô gái ánh sáng lạnh lùng nhưng đầy bí ẩn. Trong lòng anh, lần đầu tiên, sợ hãi không còn chiếm trọn; thay vào đó là một sự kiên định kỳ lạ, một khao khát vượt qua mọi thử thách để đến gần cô.
Trong khi đó, tại dinh thự Đại Minh Khê, Nguyệt Dao đứng trước ban công, ánh sáng mặt trời chiếu lên váy lấp lánh nhưng không xóa đi sự cô đơn trong đôi mắt cô. Cô cầm tấm phù ấn, những đường nét thô sơ của Dạ Hàn khiến tim cô nhói đau. Quyền lực và sắc đẹp chưa từng làm cô run rẩy, nhưng một linh hồn nghèo hèn lại có thể chạm đến những góc sâu nhất trong tâm hồn cô.
Một cơn gió từ Vực Hư Không thổi qua, mang theo những linh hồn lang thang quanh chợ, như đang thử thách Dạ Hàn. Một bóng dáng kỳ lạ xuất hiện trước mắt anh – cao lớn, đen tối, hình thù biến dạng, mắt đỏ như máu. Linh hồn này không thuộc tầng bình thường của Vong Linh Giới; nó như hiện thân của thử thách mà số phận đã đặt ra.
Dạ Hàn hít sâu, tay siết chặt tấm phù ấn, cảm nhận cơn đau nhói từ Hắc Tâm Ấn. Nhưng anh không lùi bước. Mỗi nhịp tim, mỗi cơn đau đều trở thành sức mạnh, giúp anh kiên định đứng vững giữa biển sương mù và bóng tối bao quanh. Anh biết, nếu thất bại, không chỉ mình bị tổn thương, mà mối liên kết với Nguyệt Dao cũng sẽ bị phá vỡ.
Nguyệt Dao từ xa nhìn thấy bóng Dạ Hàn giữa chợ, mắt cô ánh lên sự quan tâm pha lẫn lo lắng. Quyền lực không thể giúp cô, sắc đẹp cũng vô dụng; chỉ còn trái tim và trực giác, khiến cô cảm nhận rằng linh hồn kia – dù nghèo hèn, dù bị nguyền – đang đứng trước cơn thử thách mà không sợ hãi. Một cảm giác lạ lùng trào lên: cô không chỉ tò mò mà còn muốn can thiệp, muốn bảo vệ, nhưng cũng biết rằng nếu bước chân vào, mọi thứ sẽ không thể quay lại.
Linh hồn đen tối tiến đến, sẵn sàng tấn công. Dạ Hàn thở đều, nhắm mắt, dùng phù ấn vừa khắc ra như một tấm khiên. Cơn năng lượng phát ra, chạm vào linh hồn kia, khiến nó giật mình, lùi lại vài bước. Nhưng thử thách chưa dừng. Linh hồn biến đổi, tăng tốc, lồng lộn giữa thực và ảo, buộc Dạ Hàn phải dùng hết sức lực và trí tuệ để đối phó.
Cùng lúc, trong dinh thự, Nguyệt Dao cảm nhận mối liên kết rung động dữ dội. Trái tim cô đau nhói theo từng nhịp, đồng cảm với cơn đấu tranh của Dạ Hàn. Một tia sáng yếu ớt từ tay cô tỏa ra, len lỏi qua tầng không gian, chạm vào tấm phù trong tay anh. Dạ Hàn giật mình, cảm giác một sức mạnh kỳ lạ đỡ anh trong khoảnh khắc sinh tử.
Khi linh hồn đen tối cuối cùng tan biến, Dạ Hàn thở hổn hển, cơ thể run rẩy nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Anh nhận ra rằng thử thách không chỉ là sức mạnh thể chất hay phép thuật, mà là kiểm nghiệm lòng kiên định, tình cảm và khả năng kết nối với ánh sáng – Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao đứng trên ban công, nhìn xuống chợ, trái tim cô vừa sợ vừa dậy sóng. Cô hiểu rằng, từ khoảnh khắc này, mối liên kết giữa cô và Dạ Hàn đã trở nên không thể phá vỡ, nhưng cũng mở ra chuỗi ngày thử thách và bi kịch mới, nơi ánh sáng và bóng tối va chạm mạnh mẽ, và cả hai đều phải học cách chiến đấu để tồn tại.
Bóng tối chưa bao giờ sâu đến thế, ánh sáng chưa bao giờ chói rực như vậy, và thử thách đầu tiên của họ chỉ là mở đầu cho những chuỗi ngày đầy hiểm nguy phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top