Chương 8
Tuy nói là đang trong thời gian thử nghiệm nhưng Trần Nghị đã hoàn toàn đặt bản thân ở vị trí của bạn trai. Cả ngày đi theo Eddie, ngay cả cậu cũng cảm thấy nghi hoặc Trần Nghị thân là một đường chủ chẳng lẽ không có việc gì để làm sao?
"Anh rảnh lắm sao, không có việc gì làm à?"
"Có a"
"Vậy anh..."
"Nhưng em quan trọng hơn"
"Ha"
Eddie chỉ có thể cười trừ nhưng thật ra đối với tên đầu gỗ Trần Nghị trước đây không thể nào mở miệng nói lời tình tứ lại rất hữu dụng với cậu.
Người trong đường khẩu ít nhiều cũng phát hiện ra chút dị thường, sau lưng âm thầm nghị luận cũng không ít, nhưng dần dần họ phát hiện Trần Nghị căn bản không thèm để ý. Có lần không cẩn thận bị Trần Nghị nghe thấy, hắn cư nhiên còn đầy mặt đắc ý nhìn qua. Sau ngày hôm đó mọi người từ âm thầm nghị luận biến thành quang minh chính đại chèo thuyền chỉ là trước mặt Eddie họ vẫn ít nhiều thu liễm lại.
Chớp mắt lại sắp đến ngày sinh nhật của hai người, Trần Nghị từ sớm đã bắt đầu chuẩn bị. Eddie phát hiện Trần Nghị dạo này không bám dính cậu nữa còn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng đột nhiên nghe thấy Trần Nghị vốn đang nằm ngủ trên sô pha nhỏ giọng khóc nức nở, cậu liền dán lại nghe.
"Xin lỗi, xin lỗi Eddie, không giữ đúng lời hứa cùng em trải qua sinh nhật, xin lỗi..."
"Khóc cái rắm, muốn khóc cũng là em khóc"
Eddie nhỏ giọng oán trách, nhưng cũng đại khái đoán được Trần Nghị đang bận việc gì, ngược lại an tâm không ít.
Sáng sớm Eddie thức dậy Trần Nghị đã không thấy đâu.
"Mẹ nó, cũng không cần sớm vậy chứ?"
Những ngày này quen với việc có Trần Nghị bên cạnh, hiện tại đột nhiên có chút không quen, Eddie sâu sắc cảm nhận được thói quen đáng sợ thế nào. Bản thân cậu từ đầu đến cuối đều quen với sự tồn tại của Trần Nghị bên cạnh, quen với sự quan tâm từng li từng tí của hắn, những năm trong trại giam giống như cậu đang cố gắng cai nghiện thế nhưng tất cả cố gắng đến khi Trần Nghị chủ động đến gần toàn bộ đều biến thành mây bay. May mắn bọ họ dù lãng phí rất nhiều năm nhưng đến cuối cùng vẫn tìm thấy đáp án chính xác.
Eddie biết Trần Nghị đang bận rộn chuẩn bị sinh nhật cho nên cũng không để ý việc thời gian hắn bên cạnh ngày càng ít, thế nhưng Trần Nghị đối với thái độ của Eddie lại cảm thấy cực kỳ bất an.
"Em không hỏi xem anh đang làm gì sao?"
"A~ anh đang làm gì thế?"
"Em không lo lắng sao?"
"Làm ơn đi, anh lại không phải con nít"
Thế nên trên Trái Đất nhiều thêm một Trần Nghị tràn đầy nghi hoặc lại rầu rĩ không vui.
Trần Nghi mấy ngày nay xác thực rất bận, bận học làm bánh kem, bận tìm cơ hội đo ngón tay Eddie, bận làm nhẫn cho cậu, bận thổi bong bóng, những thứ trước đây chưa từng cho Eddie hắn hiện tại từng cái từng cái bù lại cho cậu.
Bởi vì phòng hắn cần dùng để bố trí tiệc sinh nhật cho nên Trần Nghị chỉ có thể ôm gối chạy qua phòng Eddie ngủ nhờ.
"Eddie Eddie"
"Làm gì"
"Cùng nhau ngủ"
"A?"
Trần Nghị không để ý cậu đang khó hiểu, một đường đi thẳng vào phòng. Có sự việc lần trước đến khi phản ứng lại Eddie ngược lại cũng không từ chối mà cố gắng ra vẻ tự nhiên hỏi hắn:
"Em có cần tắm không?"
Không khí trong phòng đột nhiên có chút mập mờ, Trần Nghị hiển nhiên không ngờ Eddie sẽ có phản ứng như thế, hạ thân đã có chút không chống đỡ được.
"Không cần, anh đi... anh đi tắm"
Trần Nghị chạy như bay vào phòng tắm, không ngừng xối nước lạnh để bản thân bình tĩnh lại.
Não Eddie còn đang mông lung, sau này mỗi lần nhớ đến việc ngày hôm nay cậu đều muốn cho bản thân vài cái tát, hỏi xem bản thân lúc đó rốt cuộc đang nghĩ gì.
Ngày sinh nhật, Trần Nghị dẫn cậu đến phòng hắn, nhìn thấy khắp tường đều là bóng bay, ánh đèn vàng ấm áp, Eddie có chút khống chế không được muốn khóc.
"Eddie, sinh nhật vui vẻ"
Trần Nghị bưng lên bánh kem không được tính là xinh đẹp, Eddie nhìn xong thực sự bị chọc cười.
"Thật xấu a"
"Xấu sao? Xin lỗi ânh học vẫn chưa được tốt lắm"
Thì ra là tự tay làm.
"Không xấu"
"Eddie, sinh nhật lúc trước là anh không giữ lời hứa, nhưng kể từ ngày hôm nay trở đi anh tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, anh dùng mạng mình ra bảo đảm"
"Im miệng"
Eddie không thích nghe những lời này, sẽ vô thức nghĩ đến cảnh Trần Nghị bị thương, cậu thật sự không cách nào chấp nhận được.
Trần Nghị ngoan ngoãn ngậm miệng, hắn biết mạng của hắn nói không chừng một ngày nào đó sẽ mất, nhưng hắn hi vọng có thể dùng thời gian có hạn để yêu thương Eddie vô hạn. Hắn lấy trong túi ra chiếc nhẫn hắn tự tay làm, đeo lên ngón tay Eddie rất vừa vặn. Eddie nói không nên lời, nhẫn chính là lời ước hẹn, lời ước hẹn Trần Nghị dành cho cậu.
Cậu ôm lấy Trần Nghị.
"Cúi đầu, hôn em"
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Còn 1 chương nữa là kết thúc truyện, phiên ngoại không liên quan đến nội dung truyện lắm cho nên thay vào đó mình sẽ kiếm vài one shot nói về cuộc sống sau khi yêu nhau của phu phu Chenai. Cảm ơn mọi người đã theo dõi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top