Chương 65. Sao đành




Cuối cùng cũng đã đến lúc trở về nhà, mọi đồ đạc đều được tài xế mang ra xe thay cô. Lúc đến hay ngay cả khi đi thì cũng chỉ chừng ấy, chỉ có chút kỉ niệm sẽ theo cùng với cô trong căn nhà ba gian rộng lớn này

Trước đó cũng đã nói lời giã từ với Hữu Trân, khi em đương chịu phạt quỳ gối trong phòng cùng má mình. Còn Mẫn Châu dĩ nhiên đang gắng sức khuyên nhủ bà Nội, cho phép nàng ở lại tiếp tục sống cùng Trân, dầu cho có thiệt hay chịu khổ nàng cũng sẽ cam lòng

Nghĩ đến càng thêm xót xa cho phận con của người đàn bà thân kẻ ăn người ở, trót sa vào vòng tay người đàn ông vốn yên bình bên hai người vợ. Cũng chỉ vì ham muốn của người lớn, cớ sao lại kéo theo một đời bất hạnh của cái gọi là kết tinh tình yêu...

Đứa bé ấy thì có lỗi gì chứ?

Và, cả người trót thương đứa bé ấy lại càng không có lỗi lầm chi

Thở dài, kì thực ban đầu cô nào có động cơ sâu xa gì khi tiếp cận Hữu Trân, chẳng là thấy em khờ khạo nên thiết nghĩ sau có bị gả đi cũng tránh được việc bị chồng ngược đãi hay đối xử hà khắc. Có điều, nghĩ tới mối tình sâu nặng của anh trai, cô biết mình không thể tiếp tục sống vô lo không nghĩ tới cha má được nữa

"Em đi nghen, mong mợ hãy lựa chọn thiệt kĩ. Vì cuộc đời mỗi người chỉ có mình nắm bắt"

Nguyên Ánh thấp giọng thỏ thẻ với mợ Hai trong nhà, người cô thật tâm mong sẽ đi trên con đường không khiến mình hối hận. Một người thiện lương như mợ ấy, xứng đáng với cuộc sống hạnh phúc và đầy rẫy niềm vui. Thay vì, phải chôn hết mấy mươi năm thanh xuân vào một người không đáng

Chỉ thấy ai cúi đầu im lặng, cô cũng thôi nấn ná chi thêm. Bước lên xe để Trạch đóng cửa, sau nổ máy chạy đi trên con đường gập ghềnh không bằng phẳng. Nó y hệt cuộc đời của mỗi người đều gặp những thách thức, trắc trở, không dễ dàng để đưa ra lựa chọn bước tiếp hay là buông

.
.

Với sự kiên định của bà Nội, dầu rằng nàng cố gắng đưa ra nhiều lời lẽ thuyết phục đến đâu vẫn bằng không. Bà bảo nàng còn quá non dại, không nghĩ nhiều sâu xa khi còn đó rào cản bị gia đình chính mình ngăn cấm

"Con tưởng chỉ mỗi chữ thương là đủ hả con? Con không nghĩ tới cha má con hả? Con có biết nếu thưa chuyện về Trân cho nhà con được biết, con có dám chắc là cha má con cho phép con tiếp tục ở lại đây hông?"

"Nội ơi, coi như con xin Nội. Đừng bắt con phải bỏ chồng mình..."

"Đủ rồi!! Nội không muốn nghe chi thêm nữa. Con lo soạn đồ đi, mơi theo Nội về nhà cha má đẻ của con thưa chuyện"

Giọng điệu tức giận làm tim nàng giật nảy, sau ngước nhìn bà với hốc mắt đỏ quạnh trông rất thương

Mẫn Châu thật không dám nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ra sao khi nàng đối diện với cha má, kể về người nàng đã và sẽ thương là một người đàn bà

Nhưng nàng biết chắc, nàng sẽ không bỏ Trân ở lại. Đoạn, nàng ra sức lê lết tới giường nơi bà ngồi, chấp tay cầu mong bà xem xét cho nàng được ở lại

"Nội ơi, Nội làm ơn nghĩ lại được không Nội. Trừ khi Trân không cần con nữa... con... con sẽ không đời nào quay về nhà cha má đâu Nội ơi.."

Đánh mặt quay đi, khi chính bà cũng không kiềm được nước mắt trước sự khẩn thiết đến đau lòng. Phải kêu tới con Mơ đang đợi ngoài cửa vào trong, mang mợ Ba của nó về phòng mới thôi nghe thấy tiếng nàng khóc

Lại không nghĩ chưa gì có kẻ đã bực dọc xông vào phòng bà không màng phận con cháu, thái độ bất mãn khi nhắc tới chuyện của đứa em

"Nội!! Trân nó làm gì sai mà Nội bắt nó quỳ qua giờ với má nó!? Bộ sanh ra làm con gái là lỗi của nó hả? Nếu được chọn nó cũng có sống cuộc đời mà nó muốn đâu??"

"Thôi bây im đi cho tao nhờ, một thằng đàn ông sống mười năm với vợ không có nổi đứa con thì đừng có đứng đây lớn giọng!!"

Lồng ngực như có thứ gì đó bóp nghẹn, nhìn vẻ chán chường khi nhắc tới chuyện giữa cậu và Nhã Đan, hệt cái tát gián tiếp bà thông qua lời nói dành cho cậu

"Giờ bây cũng biết chuyện nhà này còn mỗi bây là thằng cháu trai duy nhất trong nhà rồi đó. Bây coi sao được liệu mà làm, đừng để nhà..."

"Đừng để nhà họ An tuyệt tự tuyệt tôn, đúng hông Nội?"

Bi thương chất đống qua đáy mắt, cậu Hai thay bà nói hết câu. Cắn cắn môi dưới, hòng ngăn mình mở miệng nói thêm gì. Cậu sợ, mình sẽ lại bộc phát bất bình nói ra điều tự bản thân cảm thấy thật khó và gánh nặng

"Đành thôi, vì con là cậu Hai nhà này mà"

Ờ, phải rồi. Vì cậu là cậu Hai nhà Hội Đồng

An Duy sao có thể quên đi điều đó...

.
.

Đêm xuống, sương lạnh bao trùm khắp căn phòng. Thật may, khi bà đã truyền lệnh cho phép Trân ngưng quỳ đi tắm rửa. Em sau khi tắm táp sạch sẽ, thay ra bộ đồ khác liền nốc tận ba chén cơm đầy

"Cậu ăn từ từ, coi chừng nghẹn"

Mẫn Châu đưa tới em ly nước, muốn em hớp vài ngụm nhỏ rồi hẳn tiếp tục ăn. Bao lâu rồi, nàng mới thấy em háo ăn đến như vậy

"Mình ơi, tui no gòi. Giờ tui muốn đi ngủ"

Mợ Ba gật đầu, dẹp gọn mâm cơm rồi để đó. Cùng em bước tới bên giường vén mùng cẩn thận lại tấn quanh ngăn không cho mũi đốt. Xong xuôi liền ngả lưng xuống giường, vòng tay đưa ra ôm chặt lấy em ngủ

"Cậu chịu khổ nhiều rồi"

Hữu Trân vùi mặt vào lòng vợ, nghe bấy nhiêu thôi bất chợt rưng rưng hai khóe mắt. Sau cùng, chịu phạt hay bị bỏ đói sao cũng được, em chỉ cần có nàng bên cạnh thôi. Chỉ mới tưởng tượng một ngày sống thiếu nàng, đã là điều gì đó quá kinh khủng với em

"Mình ơi, sống thiếu mình. Tui... tui chịu hổng có nổi"

"Ánh bỏ tui cũng được, chỉ cần mình đừng bỏ tui là được... nha mình"

Cổ họng mợ Ba nghẹn đắng, kiềm chế không thành lại biến thành từng đợt nức nở cứ lớn dần không sao ngừng được

Chút gắng gượng mạnh mẽ trước em đều hoàn toàn bị những lời lẽ xót xa đó đánh gãy. Nàng thương Trân chết mất, sao đành...

Để cho em ngưng tâm hoảng loạn bởi tiếng khóc từ mình, Mẫn Châu mím môi cố bình ổn. Sau mới chọn đối diện với em khi bàn tay vươn ra chạm khẽ, đầy nâng niu gương mặt Hữu Trân ở trước mình. Thanh âm có chút khàn đặc lại giúp em nhẹ nhõm đi rất nhiều

"Trừ khi cậu không còn cần em nữa, em nhất định sẽ không rời xa. Không phải với thân phận mợ Ba nhà Hội Đồng, em chỉ đơn thuần là Mẫn Châu của riêng cậu mà thôi. Được không?"

Mẫn Châu nàng chẳng cần danh phận cao quý hay sống kiếp giàu sang, nàng hiện tại chỉ muốn có cuộc sống bình lặng bên người nàng thương là đủ rồi

Có chăng, ông trời còn muốn thử thách nàng thêm nữa, khi trước mắt là vô số điều khó nàng cần phải đối mặt

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top