Chương 64. "Thôi Chồng"
Cánh tay ai dứt khoác mở toang cửa, gương mặt Mẫn Châu lộ rõ hốt hoảng khi trông thấy dáng vẻ tức giận lẫn khó tin của người đương bận bộ bà ba xám nhạt
"Nội..."
Môi nàng run rẩy cất tiếng bởi thân ai đang tiến đến gần với nét mặt phừng phừng lửa giận, cớ sao bà lại xuất hiện ở đây vào lúc này
Nhưng chưa để nàng kịp thắc mắc gì thêm, bà đã nhào đến túm áo người cạnh nàng chất vất mặc cho em ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra
"Nói Nội nghe coi!! Vợ con nói có thiệt hông... có thiệt dị hông hả Trân..."
Mẫn Châu sao có thể làm ngơ trước phẫn nộ đến từ người bà tuổi đã cao sức yếu, nàng đành gạt sang phận cháu dâu vốn ngày thường hiểu chuyện, nhào tới ngăn bà thôi bấu lấy áo em mà thét gào
"Có thiệt là... con... con không phải đàn ông hông!!?"
"Nội, coi như con xin Nội... Nội bình tĩnh đi Nội"
Mặc sự can thiệp của Mẫn Châu, bà vẫn chưa thôi buông tha mà túm chặt áo em đến nhăn nhúm dầu Trân thậm chí còn chẳng hiểu nguyên do bà tức giận với mình
Cho tới khi bên ngoài có Mơ lật đật chạy sang cùng bà nó, hợp sức lao đến mới tách được bà Nội ra khỏi Trân
"Má, lỗi là do con thưa má. Trân nó ngây dại, từ lúc lọt lòng đều phải sống theo ý con sắp đặt. Má.. má có giận thì đánh con chứ đừng trút giận lên cháu nó... tội nghiệp nó má ơi"
Giờ khắc này còn lời nào lọt tai bà nữa, lửa giận ngưng lại cũng là khi bà bủn rủn chân tay ngã xuống. May sao có con Mơ bên cạnh nó nhanh tay đưa ra đỡ lấy bà
.
.
Rạng sáng thì bà tỉnh, đánh mắt nhìn quanh là Mẫn Châu luôn túc trực bên cạnh giường từ tối qua. Phần Trân và bà Ba đành vòng tay nén đau quỳ xuống nền gạch tàu với hy vọng khi bà thức dậy sẽ nhìn vào sự hối lỗi của hai má con mà thương tình trách phạt không quá đỗi nặng nề
Đâu nghĩ, một chút bà cũng chẳng ngó tới. Chỉ mặt mày lạnh tanh yêu cầu con Mơ ngoài cửa kêu cả nhà con cháu tập hợp đông đủ tại phòng bà
Dĩ nhiên ai cũng khó hiểu khi nghe thấy tiếng con Mơ nó gấp gáp truyền lại, thắc mắc không biết rốt cuộc chuyện chi bà lại gọi trước giờ tập trung dùng cơm sáng như thường lệ
Không mất bao lâu tất thảy đều có mặt, ai ai cũng đều chú ý cảnh tượng Hữu Trân và bà Ba đang vòng tay quỳ gối. Nhất là dáng vẻ em trông chật vật khổ sở vô cùng, trong khi sắc mặt Mẫn Châu nom lo lắng hiện rõ
Phần ông An Phước dâng trào bao bất an, khi nghĩ tới tình huống tệ nhất. Lẽ nào, chuyện của Trân đã bị bà bóc trần rồi chăng?
"Bây tập trung đông đủ hết rồi phải hông"
Dứt câu, bà chủ động ngồi dậy. Vẫn không có ý định cho phép hai mẹ con đứng lên dầu cho đầu gối cả hai đã đau đến đỏ rần
"Má... má biết hết rồi đúng hông. Về chuyện Trân, con của con... nó bấy lâu hông phải đàn ông..."
Ngay sau câu nói của ông Hội, toàn thể đều bất động xen lẫn là há hốc trước lời thú nhận của người cha đã quá mỏi mệt sau quãng thời gian dài giúp con mình che giấu
Bấy nhiêu năm đó là đủ rồi... ông chỉ tiếc là mình không thành thật với bà và người nhà sớm hơn
"Ra là bây đã biết từ lâu, cớ chi bây phải làm tới mức này hả!?"
Bộc phát tức giận, bà ném mạnh chiếc gối vào người ông An Phước. Khá khen cho thằng con bà thương yêu hết lòng, lại đâm một nhát sâu hoắm vào lồng ngực của người làm mẹ
Bấy lâu nay bà đã không biết gì, ngoại trừ việc biết rõ một trong hai đứa cháu trai mình thương lại có đứa đem lòng si ngốc một thằng đàn ông khác
Giờ đây, sau nhiều tháng ngày ôm mộng xin trời thương ban cho nhà họ An một đứa chắt duy nhất, giúp cho bà yên lòng nhắm mắt trước khi từ giã cõi trần để đi gặp tổ tiên... lại cũng bay biến vì sự thật tàn nhẫn mà con bà đã giấu bà bao năm
"Sao mà bây ác với tao quá. Bây đợi thân già này xuống lỗ mới chịu nói ra có phải hông..."
"Con xin lỗi má, cũng tại nếu con không nói dối má... con sợ... con sợ má bắt con bỏ con chỉ vì nó không phải cháu trai như má muốn"
Quỳ xuống trước má mình, ông nắm lấy tay bà bộc bạch những lời muốn nói từ rất lâu. Vợ chồng cậu Hai, Nguyên Ánh cùng các bà còn biết làm gì hơn ngoài mặc nhiên đứng nhìn, nhìn dáng vẻ của người vừa làm chồng, vừa làm cha lần đầu để lộ dáng vẻ yếu đuối trước mắt mình
"Sao mà con ác với má quá! Phước ơi..."
.
.
Dĩ nhiên, đêm đó một trận chấn động trong phòng bà là vậy. Nhưng ngoài Mơ đứng ngoài canh cửa thì chẳng có bất cứ đứa ở nào hay tin
Thành thử ngoài người trong nhà bàng hoàng ra, ai cũng nghĩ mọi thứ vẫn như bao ngày khác. Tất bật dậy sớm chuẩn bị cơm sáng cho cả nhà ông Hội, ấy mà bữa cơm trên bàn ăn hôm nay sao trông sắc mặt mọi người ảm đạm quá
Lại còn thiếu vắng cậu Ba nhà nó lẫn bà Ba, nhỏ Mẹt đành thúc tay con Mơ đứng cạnh với dấu hỏi to đùng. Cả hai thằng Tài Đậu chuyên xúm lại tía lia nhiều chuyện cũng lấy làm lạ, khi nhìn qua đều nhận ra ai cũng miễn cưỡng nâng đũa dùng cơm khác hẳn với mọi lần
Nhưng tuyệt nhiên mấy đứa đều dám nói năng chi, cho tới khi con Na lớn gan mở miệng hỏi nhỏ khi đứng sau lưng của bà nó
"Bà ơi, bộ nay đồ ăn hỏng ngon hay sao dị bà?" Nhưng chỉ nhận lại là cái lườm sắc lẹm bắt im của bà Hai
Bầu không khí cứ mãi thế này sao người mang bản tính sôi nổi như Nguyên Ánh chịu được. Trong lòng cũng định trước những lời đã nói ra, cô nghĩ thôi nhân đây trút hết một lần cho nhẹ lòng
"Dạ, Thưa bà Nội. Thưa cha với mấy má. Con có chuyện quan trọng muốn nói với cả nhà"
Dường như đã biết trước chuyện cô nàng muốn nói, bà liền gật đầu cho phép Nguyên Ánh được tiếp tục
"Chuyện là... từ những ngày đầu về làm dâu nhà mình, cả làm vợ hai của Hữu Trân... vốn dĩ con đã biết sự thật về người mà mình sẽ phải lấy"
Mợ Hai đối diện xém chút đã đánh rơi cả đũa, không nghĩ hôm nay còn nghe được chuyện nào động trời hơn
Nhìn tới Mẫn Châu vẫn không có lấy chút bất ngờ, càng làm mợ thêm sốc. Khi cho rằng rất có thể chính nàng cũng đã biết từ lâu
Trong một thời gian ngắn, từ biết được bí mật chồng giấu mình tận mười năm đằng đẵng lại đến sự thật về giới tính Hữu Trân - người thân là cậu Ba Hội Đồng bị phanh phui. Bây giờ còn là loại chuyện này, mợ tự hỏi không biết trong nhà còn tồn tại chuyện chấn động hơn không
Cất xuống tâm xào xáo không yên, mợ lại cùng mọi người hướng mắt tiếp tục chú tâm nghe những gì mà Nguyên Ánh nói
"Ngẫm lại suy cho cùng, vì có lí do riêng nên có thể nói thời gian qua con cũng chẳng thiệt gì. Nhưng mà, nay con muốn được tự do về ở với cha má, đặng phụng dưỡng cha má khi về già"
"Ý con là muốn hòa ly với Hữu Trân?"
Gật đầu không một chút tiếc nuối do dự, dĩ nhiên không có ai phản đối. Nói trắng ra là không có quyền gì để phản đối. Bà Nội nói sẽ giúp cô xin giấy trong nay mai, và chỉ mong cô đem hết mọi chuyện mình đã biết chôn vùi
Nguyên Ánh đồng ý, nở nụ cười thật tươi trong toàn bộ sự ngỡ ngàng, lẫn ngơ ngác của cả đám người ở
Vậy là, mợ Ánh hy không bỏ Hữu Trân cậu nó...
sorry cả nhà, vì có một số chuyện xảy ra nên là giờ mới nhả chương mới cho mọi người :<<
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top